Teya Salat
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 69
5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

Hoa vô lệ - Suly - Chương 65

↓↓

...

bạn đang xem “Hoa vô lệ - Suly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Thừa Ân rót hai ly nước cho San Phong, mặt cậu đăm đăm săm soi San Phong :


- Tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì nhưng thấy Ngữ Yên rất buồn đấy.


- Ừ. Vậy à.


- Anh là người thứ hai làm chị tôi suy sụp như vậy đấy.


- Ừ vậy à.


- Anh muốn nghe quá khứ của Ngữ Yên không và lý do tại sao chị ấy hay tự ti khi đi với anh không?


San Phong nhìn Thừa Ân, vẻ tò mò hiện rõ lên khuôn mặt cậu.


- Năm Ngữ Yên 18 tuổi, bố mẹ tôi do làm ăn thua lỗ, nợ đã quá nhiều nên đã nghĩ làm liều...Biết tin be mẹ chết, tôi đã rơi vào trạng thái trầ cảm một thời gian do lúc đó quá bé nên chưa có ý chí mới vậy.


- Căn nhà phải bán đi để trả nợ nhưng vẫn chưa đủ. Ngữ Yên phải bảo lưu kết quả học và tạm nghỉ học để đi làm. Anh biết cô Ngữ Yên làm gì không?


San Phong lắc đầu. Thừa An hơi nhếch môi cười :


- Vừa học vừa làm dealer trong casino. Chưa hết không chỉ việc đấy thôi đâu, tôi đến cô Ngữ Yên còn phải làm phục vụ trong Bar đến 1 h sáng mới về rồi...- Thừa Ân cười nhạt cho cuộc đời khổ của chị mình – Anh biết người ta nhìn chị em tôi bằng ánh mắt gì không? Tôi đến trường bị nhữg đứa bằng tuổi chế giễu là thằng mồ côi, có con chị làm gà trong Bar...


- Có lần tôi về hỏi Ngữ Yên là có phải như lời chúng nó nói không. Cô Ngữ Yên chỉ cười nói :" Người ta nói mình không cấm được, chị có làm trong Bar nếu nói không có gì thì là đang nói dối em sự thật đôi lúc bị người ta sờ mó linh tinh nhưng chị không như người ta nói và chị chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm cái việc như người ta đã gán ghép, chị cần làm việc để nuôi sống em và chị, em cố gắng học đừng bận tâm. Tôi chỉ biết cố gắng tin lời Ngữ Yên nói vậy thôi.


- Rồi có lần có mấy người đến tận nhà chị tôi thuê đập phá đồ đạc rồi **** bới nói chị tôi dụ dỗ chồng mấy người đó...Rồi còn nhiều chuyện xảy ra lắm. Không kể hết được. Cuối cùng chị tôi không còn gì để làm khi trong tay chưa cầm được tấm bằng đại học đành phải xin vào trông xe ở côngty mẹ anh đấy. Không hiểu sao mẹ anh lại thích Ngữ Yên rồi chính mẹ anh đã chu cấp cho chị tôi học hành nên người ...Nó như giấc mơ vậy.- Thừa Ân hơi cười – Chị em tôi rất biết ơn bà chủ tịch , đáng nhẽ tôi cũng phải lễ phép với anh nhưng từ đầu tôi đã chẳng nhìn thấy tình cảm gì trong mắt anh khi nhìn Ngữ Yên cả nên không muốn Ngữ Yên đến với anh vì sợ một ngày chị ấy sẽ bị tổn thương. Đúng như đã nghĩ đấy...cho nên mong anh từ nay đừng tìm chị tôi nữa. Cô Ngữ Yên đã quá khổ rồi, chị ấy xứng đáng với những gì tốt hơn ...


San Phong nhớ lại một tấm ảnh, cậu không nén nổi tò mò, gạ hỏi :


- Vậy tấm ảnh người đàn ông Ngữ Yên luôn mang theo là ai?


- Là người đã hại gia đình tôi đến nước phá sản đấy.


San Phong chau mày không hiểu, rõ ràng tấm hình đó là chụp chung với cả Thừa Ân cười rất vui vẻ mà..:


Thừa Ân cười nhạt :


- Đấy là thời gian chị tôi và tên khốn đấy đang yêu nhau...Do quá nhẹ dạ cả tin ba tôi đã cho hắn vào làm trong congty với chức khá cao vì cái bộ mặt tử tế của hắn...rồi hắn cứ thế từng ngày luồn tiền của côngty ra ngoài...và rồi – Thừa Ân cười nhạt, bỏ dở câu nói với vẻ khinh đời.


San Phong đã hiểu, cậu cũng ngầm công nhận, cuộc đời Ngữ Yên lận đận thật. Một cô gái mà phải gánh đủ thứ như vậy vẫn có ý chí vươn lên đúng thật là quá ...


Thừa Ân, mím môi nhìn San Phong một lúc rồi mới nói :


- Anh hiểu cuộc đời chị tôi rồi chứ. Nó đã quá bạc rồi anh đừng phủ lên đấy một màu xanh cho nó hi vọng rồi lại làm nó nhuốm màu héo, như vậy còn ác hơn những thứ khác đấy/


San Phong nhíu mày nghe lời lẽ của Thừa Ân :


- Ngay từ đầu, phải nói là tôi chưa bao giờ tôi gieo hi vọng cho Ngữ Yên.


- Vậy thì đừng đến đây nữa...- Thừa Ân cau mày nói.


San Phong đứng dậy, chán chẳng muốn giải thích nhiều, trước khi bước đi, cậu chỉ nói một câu :


- Nhưng từ giờ, có lẽ tôi sẽ phải gieo hi vọng cho Ngữ Yên rồi.,,- Khoé môi cậu hơi cười...


- Anh...- Thừa Ân tức nghẹn lời thì San Phong đã ra ngoài...


....


Tâm trạng có phần thoải mái hơn lúc đầu, San Phong mở mui xe ra cho mát...vừa đi vừa nghe nhạc rất thoải mái...Giừơng như cậu đã vạch được lối đi tiếp theo cho mình...


San Phong sững lại... cho xe chầm chầm ...cậu vừa thấy bóng người vừa đi bộ mình xượt qua...Nhìn quen quen...Lập tức San Phong cho xe quay lại....


Bin....bin...


Ngữ Yên chau mày nhìn lại, mặt cô hơi có nét ngỡ ngàng...


- Lên xe đi. – Ngữ Yên cười hề như chưa có chuyện gì xảy ra.


Ngữ Yên nheo mắt nhìn lại cậu :


- Có chuyện gì tìm tôi à, nói đi. – Cô gượng cười – Nhà tôi gần đây thôi, đi bộ về cũng được.


Tự nhiên San Phong lại thấy mình nhỏ bé trước mặt Ngữ Yên quá, thái độ ôn nhu của cô làm cậu thấy ngượng khi đã lớn tiếng quát nạt...


- À...tôi có chuyện cần nói với em một lúc.


- Ừm. – Ngữ Yên hơi cười gật đầu, cô đi vòng qua mở cửa xe bước vào.


...


San Phong vừa đi vừa đưa cô cái đốg giấy mình đã xé từ cái đơn xin nghỉ việc :


- Bỏ cái này đi.


Ngữ Yên nhận lấy, cô quay xang San Phong:


- Là chuyện này thôi à.


- Còn – San Phong làm nét buồn buồn nghiêng – Cô giúp tôi 1 việc được chứ?


- Nói xem – Ngữ Yên không từ chối, chỉ hỏi.


- Gia Linh hình như có vẻ hiểu lầm quan hệ giữa tôi và cô...vậy làm phiền...


- Anh muốn tôi giải thích với cô ấy?


- Ừm – San Phong gật đầu, khoé môi hơi cười.


- Tôi sẽ làm. Hết rồi phải không, anh cho tôi về được chưa, tôi hơi mệt.


- Còn nữa...


Ngữ Yên mệt mỏi nói :


- Anh nói luôn một thể đi.


- Cô còn phải đi xin lỗi Tử Di.


- Được, được, tôi sẽ làm tất cả được chưa. Dừng xe đi.- Ngữ Yên không chịu được nữa, cô quát lên...


San Phong hơi ngỡ ngàng, lần đầu cậu thấy cô gái này phẫn nộ như vậy...


- Từ từ, làm gì quát người khác vậy.- San Phong quat lại. Cậu cho xe tạt vào lề đường.


- Xin lỗi.- Ngữ Yên nói xong, nét mặt có vẻ giãn ra đôi chút, mở cửa bước xuống...


Ngữ Yên nhìn quanh, bây giờ cô mới phát hiện xung quanh đây rất vắng người...


San Phong bước ra theo sau. Cậu khoanh tay dựa vào xe khoanh tay nhìn cô ánh mắt châm chọc :


- Trở về vị trí cũ đi.


Ngữ Yên nhìn cậu, khoé môi luôn cười như khiêu khích người khác làm cô muốn đấm vào đó một cái cho thoả mãn nhưng sao không dám...


- Anh cho tôi về đi.


- Đương nhiên.


Ngữ Yên quay trở vào chỗ, cô đóng rầm cửa xe lại :


- Cảm ơn.


- Đương nhiên là về nhà rồi. – Cậu hơi cười, ánh mắt tà mị nhìn cô.


Ngữ Yên chẳng hiểu và cũng chẳng muốn hiểu cậu sao nữa. Cô im lặng không nói gì.


.....


- Về nhà này làm gì vậy?- Ngữ Yên chau mày nhìn San Phong.


- Ừ, thì cô nói về nhà còn gì?


- Nhà tôi chứ không phải nhà anh – Ngữ Yên cố bình tĩnh nói.


- Nhà nào là nhà cô , nhà nào là của tôi. Cô là vợ mà không biết điều gì vậy, bỏ nhà đi vậy à.


Ngữ Yên thoáng khựng người, mắt mở lớn nhìn San Phong. Miệng tự nhiên trở nên đứng hình.


- Xin lỗi. – Cậu lôi cái giấy ly hôn vớ vẩn nào đó mà đã bắt Ngữ Yên kí vào từ ngay cái ngày cưới. Dơ lên trước mặt Ngữ Yên.


Hai bàn tay thon dài xé đôi, rồi xé thành bốn tờ đơn đó ra rồi quảng ra ngoài...Miệng cậu khẽ nở nụ cười :


- Xin lỗi, từ giờ phải can thiệp vào cuộc sống cô rồi.


Ngữ Yên nhìn sững San Phong...cô cảm giác như mình đang trong một giấc mơ vậy...và giấc mơ này mãi mãi cô không muốn tỉnh dậy nữa..


San Phong thấy vẻ mặt ngạc nhiên đến sững sờ của Ngữ Yên, cậu cười cười :


- Lần sau muốn nói gì thì cứ nói thẳng với anh nhớ. Không phải đợi lúc say rồi nói đâu.


Cậu cười cười lái thẳng xe vào trong sân. Rồi xuống xe đi vào trong cùng nụ cười nhẹ nhõm...Phải quên đi để bắt đầu cuộc sống mới thôi...


Ngữ Yên vẫn còn mơ hồ với cảm giác thực tại....cô lắc đầu...miệng không thể không nở nụ cười sung sướng...Cô đã được người đó biết đến sự có mặt rồi đây...


.........


Nhìn bóng người đi ngược chiều ánh sáng, Tử Di đưa tay che .nắng nheo mắt nhìn theo người đó,cô càng cố đưa tay giữ lấy thì người đó càng đi xa...đi thật xa...


Cô giật mình thức giấc...thì ra chỉ là một giấc mơ...mặt Tử Di ướt đãm mồ hôi lạnh, sao lại có giấc mơ như vậy...


Chương trước | Chương sau

↑↑
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi là một truyện ngôn tình sủng có nội dung khá hấp dẫn mà các bạn

23-07-2016 103 chương
Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu xoay quanh về trong lúc Chu Mông Mông vì chuyện chênh lệch tuổi

22-07-2016 54 chương
Muốn Nói Yêu Em

Muốn Nói Yêu Em

Trích đoạn:Trên đời này đứa nhỏ không cha không mẹ có rất nhiều, Tống Tiểu Tây

20-07-2016 43 chương
Khu vực cấm FA

Khu vực cấm FA

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Huyên mời

21-07-2016 10 chương
Người chồng điên

Người chồng điên

"Cô câm miệng cho tôi!" Chưa kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, một cái tát

30-06-2016
Ế, vì là game thủ

Ế, vì là game thủ

Cô đơn ở giữa đám đông Bởi đông người quá nhưng không có người... *** Duyên

26-06-2016
Ngày ấy và bây giờ

Ngày ấy và bây giờ

Ngày ấy, có biết bao nhiêu chuyện để giận hờn, có vô số cớ để trách

23-06-2016