XtGem Forum catalog
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 69
5 sao 5 / 5 ( 66 đánh giá )

Hoa vô lệ - Suly - Chương 62

↓↓
Tuyết Y đường đường đường chính chính vào trong sảnh nhà ông Đổng như là khách đến thăm chủ nhà vậy.


Vừa đi miệng vừa nhai kẹo cao su phong thái như mấy tên đại ca không sợ trời đất, mặt ngẳng cao đầu kiêu ngạo..


Bước đến ngưỡng cửa, cậu thấy một vài người giúp việc đang thu dọn gì đó, cậu chau mày hỏi :


-Ông Đổng đâu?

bạn đang xem “Hoa vô lệ - Suly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Một bà dừng tay lại, ngước lên nhìn người đàn ông tuấn tú ngời ngời khí chất cao sừng sững trước mắt nói :


-Ông chủ vừa đi được một lúc rồi. Cậu đến tìm có việc gì mà giữa khuya thế, nói để tôi nhắn lại cho ông chủ cho.Mà...mà sao cậu vào được đây?- Mặt bà ta cảnh giác nhìn Tuyết Y


Tuyết Y gật gù nhin quanh miệng chỉ trả lời vế trước của bà quản gia :


-Vậy à. Khi nào ông ấy về có thể nhắn Hàn thiếu gửi lời hỏi thăm.


-Vâng.- Bà ta cúi đầu.


-Vậy, có thể ra mở cửa giúp được không?


-Vâng.


Tuyết Y xọc hai tay vào túi đi quay người bước đi theo sau, một đọan lấy địên thoại ra :


-Đến chưa?


-...


Vừa ra khỏi cổng, tiếng sấm chớp cả cơn mưa ào đến làm,, cậu vội vàng che đầu chạy nhanh vào chiếc xe chờ sẵn bên ngoài...


Đóng ầm cửa lại, ngồi ra sau, cậu nhìn vào đồng hồ, đã rời khỏi Tử Di 2tiềng rồi, cần phải quay lại thôi. Cậu nhìn thẳng phía trước, đầu hơi ngả ra sau, mắt nhắm hờ :


- về bệnh viện...


....


-Trước trưa mai tôi muốn biết được xự trưởng Đổng thị ở đâu. Hiểu không?


-Vâng.


Tuyết Y ra khỏi xe vào bệnh viện...


....


San Phong nằm nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đặt cạnh trước mặt mình, nửa muốn nửa không muốn gọi cho Thừa Ân...


Cậu chạm tay vào nó rồi lại rụt lại cứ thế hàng chục lần...Mưa to gió lớn bên ngoài làm cậu bồn chồn cả lòng...Không chịu được nữa rồi, cậu ngồi bật dậy...cầm lấy địên thoại hít 1 hơi thật sâu rồi thả lòng người tay ấn ấn số...răng cắn cắn vào môi sốt ruột..


Mãi mới có người bắt máy, San Phong ngập ngừng hỏi :


-Ờ...Ng...


-Gì vậy...- Gịong ngái ngủ vang lên khó chịu.


-Ừm...Ngữ...


-Làm sao, anh định trêu tôi đấy à...


San Phong chau mày...Thừa Ân vẫn bình thường như vậy thì chắc chắn Ngữ Yên không về đấy rồi.


Cậu cười hề qua máy :


-Gọi nhầm.


-Biến thái .- Thừa Ân càu nhàu.


San Phong tắt máy, mặt đăm chiêu suy nghĩ "Cô ta đi đâu được ". Cậu đứng dậy khoác bừa một chiếc áo khoác xuống sân lái xe phóng vút đi.


...


Cậu đi loanh quanh mãi, mắt cứ dõi ra ngoài màn mưa dày đặc tìm xem có lẫn cô trong đó không...nhìn đến mỏi cả mắt mà cậu vẫn chẳng thấy bóng dáng cô bđâu cả.


Cậu bực mình đập tay vào vô lắng, hàng mày khẽ nhíu lại suy nghĩ...Ngoài trừ Thừa Ân thì cô còn đi đâu được cơ chứ. ...


....


Tuyết Y quay lại, vừa bước chân vào phòng hồi sức Tử Di đang nằm, cậu bỗng khựng lại nhìn...Cô tỉnh lại rồi, sớm hơn những gì cậu tưởng tượng.


Tuyết Y nén nụ cười vui mừng, cậu bước đến, tằng hắng :


-Ừ hừm...


Tử Di ngồi loay hoay làm gì đó nghe thấy tiếng của ai đó, cô gật mình quay lại, nhìn thấy người đàn ông vô cùng anh tuấn trước mặt nhìn mình khẽ mỉm cười, mặt cô đần ra, ánh mắt ngơ ngác vô cùng :


-Anh là ai???


Tuyết Y mở lớn mắt nhìn lại cô, hai hàng mày khẽ chau lại, mịêng cười như không tin thái độ vừa rồi của Tử Di là thật. Miệng nửa như cười nửa như sốc :


-Em đang đùa phải không?


-Đùa gì?- Tử Di hỏi lại.


Mặt Tuyết Y ngệt ra, cậu quay đi nhanh như chạy ra ngoài một lúc trở lại cùng vị bác sĩ...


Tử Di ngồi im cho vị bác sĩ kiểm tra gì đó, cô chỉ hỏi nhẹ :


-Ông làm gì vậy?


-Đây có thể là 1 di chứng, cậu thử lại hỏi cô ấy một số chuyện xem còn nhớ gì không?


Vị bác sĩ không trả lời Tử Di mà quay xang nói ngay với Tuyết Y. Cậu gật đầu bước lại gần cô ngồi xuống, nét mặt đượm buồn, đây là kết quả không ai mong muốn cả...Vì cậu mà cô trở nên thế này đây.


-Em biết mình tên gì không?


Tử Di bật cười :


-Anh bị làm sao vậy. Tôi không nhớ tên tôi thì nhớ tên anh chắc. Tử Di.


Tuyết Y cau mày hỏi tiếp :


-Vậy còn anh?


-Tên anh anh biết chứ sao tôi biết được. Điên à – Tử Di phẩy tay, nằm xuống kéo chăn đắp ngang mặt nhắm mắt lại.


Không cam tâm, Tuyết Y lật chăn ra, kéo cô ngồi dậy :


-Vậy em còn nhớ ai nữa không?


-Tất cả...


-Vậy chồng em em nhớ không?


Tử Di lắc đầu, mặt cô nghệt lại :


-Tôi có chồng rồi à?


Tuyết Y gật đầu chắc nịch, miệng cậu hơi cười :


-Chồng em rất đẹp trai phong độ tốt bụng mà em lại không nhớ à?


-Có sao?- Tử Di tự hỏi mình.


Tuyết Y đứng dậy, quay xang vị bác sĩ, cậu hỏi nhỏ :


-Trường hợp này là sao?


Vị bác sĩ lắc đầu :


-Chắc cô ấy bị mất trí nhớ một góc quá khứ tạm thời do 1 số dây thần kinh đã bị tổn thương. Hàn thiếu yên tâm cố gắng một chút giúp cô ấy nhớ lại chuyện cũ là chuyện có thể. Nhưng tôi nói trước, một số trường hợp như vậy, tâm trí có thể không ổn định lắm. Cần mềm mỏng với cô ấy tránh to tiếng quát nạt làm cô ấy sợ như vậy dây thần kinh sẽ rất dễ bị tổn thương trầm trọng hơn.


Tuyết Y quay lại nhìn qua Tử Di đột nhiên một ý nghĩ quái loé lên trong đầu cậu.


Tử Di mất trí...lại đúng là quên mọi chuyện về cậu. Như vậy cũng tốt. Khoé mịêng cậu hơi nở nụ cười...Cô sẽ quên đi mọi chuyện cậu làm như vậy sẽ dễ hơn cho tương lai.


Tuyết Y cười gật đầu :


-Được rồi.


-Vậy tôi xin phép.


-Ừm.


Tuyết Y quay lại ngồi xuống đối diện cô, miệng khẽ nở nụ cười ấm áp :


-Em đói không?


Tử Di gật đầu, mày khẽ chau lại :


-Mà anh là ai sao tôi lại ở đây?


-Chồng em mà em không nhớ sao. Đau lòng quá đi mất.- Mặt Tuyết Y buồn buồn vẻ tội nghiệp xin cô đau xót.


Tử Di dở cười dở khóc, miệng nói :


-Tôi nhớ mình chưa có chồng mà.


Tuyết Y lườm lườm lén Tử Di. Có phải cô mất trí thật không vậy. Có thể loại mất trí có chọn lọc như vậy nữa sao. Cậu lại làm vẻ mặt đáng thương gật đầu :


-Em đang bị mất trí tạm thời nên không nhớ được anh rồi. Từ từ rồi em sẽ nhớ thôi.


-Vậy à – Tử Di bỗng nói – Đúng anh là chồng tôi không?


-Phải.


Tôi đói quá, muốn ăn cơm rang bơ.


Tuyết Y nhíu nhíu mày nhìn cô nhưng giọng nói vẫn mềm mỏng :


-Đêm thế này làm gì có cơm rang.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng là một trong 2 tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Trương Đỉnh Đỉnh

23-07-2016 94 chương
Anh Chàng Ngọt Ngào

Anh Chàng Ngọt Ngào

Trích đoạn:Anh biết, cổ cô là nơi rất nhạy cảm, chỉ cần anh phà hơi thở vào, nó

21-07-2016 12 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Anh Chàng Ngọt Ngào

Anh Chàng Ngọt Ngào

Trích đoạn:Anh biết, cổ cô là nơi rất nhạy cảm, chỉ cần anh phà hơi thở vào, nó

21-07-2016 12 chương
Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi là một truyện ngôn tình sủng có nội dung khá hấp dẫn mà các bạn

23-07-2016 103 chương
Tên trộm và bà mẹ

Tên trộm và bà mẹ

Có một đứa trẻ từ nhỏ đã thích ăn trộm. Một hôm, nó đi học về, trong cặp có

24-06-2016
Người hoàn hảo

Người hoàn hảo

Anh ấy là một người hoàn hảo. *** 1. Anh gọi mẹ tôi là dì, nhà anh đối

24-06-2016
Cô nàng tuổi 24

Cô nàng tuổi 24

Trong dòng người tấp nập trên phố, người ta vẫn dễ dàng nhận ra và bị thu hút bởi

24-06-2016
Em nợ anh

Em nợ anh

- ''Em nợ anh nhiều lắm, trả cả đời chưa hết đâu!'' ***** Nó biết anh trong một

29-06-2016
Nhật kí tháng 12...

Nhật kí tháng 12...

Tình cảm, sợ nhất là những cơn say nắng. Không phải yêu, chỉ là thích. Người đến

23-06-2016
Kẻ cắp giấc mơ

Kẻ cắp giấc mơ

Mấy bữa nó mon men lại gần mẹ, muốn ỉ ôi xin mẹ cho nó thi, rồi lại chùn chân ôm

24-06-2016
Tình mong manh

Tình mong manh

Người ta nói định mệnh mang chúng ta đến với nhau, nhưng chính chúng ta làm cho định

24-06-2016