Xuống sảnh Tuyết Y đã thấy Ren nằm ngủ trên đùi ông Đình, cậu nói :
bạn đang xem “Hoa vô lệ - Suly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Con ra ngoài một chút.
- Đi đâu muộn thế này.
Tuyết Y hơi cười không nói gì, cậu lảng xang chuyện khác :
- Nhờ ba chăm sóc nó hộ con.
- Ừm.
Ông Đình gật đầu...
Tuyết Y ra ngoài, gặp bà Thái đang đứng trong hoa viên làm gì đó, cậu đi lại :
- Cho cháu xin cuộc địên thoại.
- À vâng – Bà Thái nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra đưa cho Tuyết Y.
Cậu hơi cười rồi ra một góc khác gọi địên cho ai đó một lúc mới quay lại đưa trả điện thoại cho bà Thái.
...
- Hàn thiếu.
Tuyết Y mở cửa xe cúi đầu bước vào trong đóng rầm cửa lại, mịêng nói :
- Đến nhà ông Đổng cho tôi.
Vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra mà Tuyết Y lại gọi mình giữa đêm khuya thế này...nhưng phận dưới cấp đành phải chăm chỉ vậy thôi làm sao dám cãi lời chủ đây.
Thỉnh thoảng Qúach giám lại đá mắt liếc xang Tuyết Y một chút, thấy bề ngoài là lạ, có phần đẹp trai hơn bình thường lại còn trẻ hơn nữa chứ, không khỏi ngạc nhiên mà bật thốt :
- Hình như mỗi lần cậu đi vằng về lại...đẹp trai hơn thì phải. Bí quyết gì vậy.
Khoé môi hơi cười, Tuyết Y chống tay lên cửa sổ mặt hướng ra ngoài tìm chút gió thoáng đãng :
- Thiên phú rồi.
Qúach giám hơi trề môi. "Tự tin thái quá". Nhưng đúng là như vậy, không cần bàn luận gì thêm, cậu im lặng cho đến hết đoạn đường.
- Dừng lại.
Qúach giám phanh nhanh lại. Tuyết Y tiếp :
- Thẻ đâu?- Tuyết Y chìa tay ra hỏi.
- Thẻ gì cơ ?- Mặt Qúach giám đồn thuỗn ra như con hà mã.
- Thẻ tín dụng.
- À. – Qúach giám cười cười chợt hiểu ra điều Tuyết Y muốn nói, cậu gãi đầu :- Hàn thiếu à, tôi không phải như anh đâu, tôi chỉ có một thẻ thôi mà toàn cất ở nhà chứ mang theo người làm gì, tôi dùng tiền mặt thôi.
- Vậy đưa tôi ít tiền lẻ đi.
Môi Qúach giám run run bệu bệu như sắp khóc...Gìau thế còn đi chấn lột người nghèo. Vẻ mặt đau đớn mở ví ra, Qúach giám nhìn Tuyết Y :
- Toàn tiền chẵn thôi, không có tiền lẻ đâu Hàn thiếu kính mến ạ - Trong giọng nói có chút mừng thầm.
Tuyết Y chau mày nhìn Qúach giám, biết ý cậu đành ngậm ngùi rút tờ 500k duy nhất còn xót lại trong chìa ra, Tuyết Y cười cầm lấy :
- Cứ ghi nợ đi, cuối tháng trả.
- Vầng – Gịong Qúach dám đặc quánh lại xuống tông trầm.Cậu đau đớn nghĩ thầm "Lại phải vay tiền của papa sống qua tháng rồi."
Tuyết Y hơi cười vì vẻ mặt không tam tâm nhìn tờ tiền của Qúach giám, cậu quay đi mở cửa ra khỏi xe rồi đi vào cửa hàng tạp hoá một lúc mới quay lại với một số đồ ăn nhanh trên tay. Cậu chui vào xe :
- Ăn không?
Tuyết Y dơ túi bánh mì kẹp lên trứoc mặt Qúach giám hỏi, Qúach giám lắc đầu :
- Tôi ăn tối rồi, vẫn đầy bụng.
- Ừm. Vậy cho xe đi đi.
- Vâng.
Nhìn đống đồ trên tay Tuyết Y, Qúach giám liếc qua liếc lại vừa lái xe vừa lẩm nhẩm tính toán gì đó, vẻ mặt cười cười hỏi tế nhị:
- Hàn thiếu...ừm...mua hết chỗ này vẫn còn dư đúng không?
- Chắc vậy – Tuyết Y vừa ăn vừa gật nhẹ đầu.
- Chắc vậy.- Qúach giám quay hẳn mặt xang nhìn Tuyết Y – Vậy là thế nào ạ?
- Tôi không lấy lại tiền thừa nên cũng chẳng biết còn bao nhiêu.
- Không – phải- chứ.- Cậu thảng thốt mắt mở lớn bất lực.
Một tia hi vọng mong manh cuối cùng cũng tắt ngấm, Qúach giám thở hắt ra tập trung vào chuyện môn, không còn gì để nói nữa..."Đã đi vay tiền rồi còn làm sang bo cho người khác...chỉ có thể là 1 người....haziii"
- Ừm. Vậy cho xe đi đi.
- Vâng.
Dù khó nuốt nhưng Tuyết Y vẫn cố ăn, vừa ăn vừa uống làm bụng cậu hơi đầy, vứt đống đồ thừa ra sau, cũng là lúc đã đến nơi cần đến. Cậu phủi phủi tay, mặt lạnh như tiền ra khỏi xe :
- Chờ đây một lúc, nếu thấy lâu tôi không ra thì gọi cho người này.
Tuyết Y với tay vào trong lấy giấy với bút có sẵn trong xe ghi lại số địên thoại của ai đó để đưa cho Qúach giám khiến Qúach giám trố mắt nhìn cậu :
- Hàn thiếu, anh làm gì như có vẻ nguy hiểm lắm vậy...
- Chút chút – Khoé miệng cậu hơi cong, vẻ mặt lại cô cùng điềm đạm không có tý gì là căng tẳhng như lời dặn dò.- Đi được vài bước. Tuyết Y chợt quay lại, xoè tay ra nói – Điện thoại cậu đâu?
Qúach giám lấy trong túi áo ra đặt và tay Tuyết Y :
- Đây.
- Ừm. Không cần làm theo lời tôi dặn nữa. À, Tuyết Y lấy tờ giấy ghi lại biển số xe của ai đó rồi nói :- Tìm người lái taxi biển số này cho tôi rồi cko một khoản tiền, nếu người đó có yêu cầu gì thì cứ làm.
- Cho cả côngty của anh cũng được à – Qúach giám trề môi dưới ra lẩm bẩm.
Tuyết Y cau mày :
- Từ lúc nào có thói quen chống đối vậy.
- Không, đâu, tôi chỉ nói vui vậy mà...hề.
Cậu lườm Qúach giám rồi ngoảnh mặt bước đi. Qúach giám cúi người nhìn qua cửa kính ngó theo Tuyết Y, thấy cậu đứng chần ngần trước cổng căn bịêt thự vẫn còn sáng ánh đèn một lúc rồi đột nhiên lùi lại sau lấy đầ nhảy lên bậc đá bám vào từng khấc của cánh cổng cao trèo vào.
" Đây là Hàn thiếu à..."- Qúach giám nuốt nước bọt, nhìn độ cao của cánh cổng sắt sừng sững mà choáng thế mà Tuyết Y lại dám liều mình trèo vào...Nhỡ mà ngã thì nát đời trai.
...
Tuyết Y nhảy xuống phủi phủi tay, lấy chiếc địên thoại trong túi ra ấn ấn số ai đó, đưa lên tai nghe, mắt vẫn hướng vào phía trong căn biệt thư.
- Chú chuẩn bị cho cháu 1 xe đến xx/x ngay nhé.
- ...
- Ừm. và hai đứa làm được việc một chút.
- ...
- Vâng.
,,,
- Cô ấy không bị sao, chắc lúc nãy cho máu hơi nhiều nên bị choáng vậy. Nằm nghỉ ăn chút gì đó là đỡ ngay thôi.
- Cho máu..- Vũ Thanh nheo mày không hiểu, cậu hỏi lại – Có phải cho cô gái cấp cứu lúc nãy không?
Vị bác sĩ gật đầu rồi bước đi.
Vũ Thanh quay lại nhìn Ngữ Yên, đầu nghiêng nghiêng nhìn cô...Sao phức tạp thế nhờ, chuyện là thế nào vậy...Hình như mỗi mình ngây thơ trả biết gì về họ thì phải...
...
San Phong về nhà, cậu xồng xộc lên phòng Ngữ Yên...Ánh mắt chợt đứng hình khi không có ai trong căn phòng tối om đó, Cậu đóng mạnh cửa lại vừa đi loanh quanh các phòng vừa
Nói to :
- Ngữ Yên, cô ở đâu vậy...
... Vẫn là một khoảng không im lặg không người đáp. Lạ thật...San Phong cắn môi quay trở lại phòng mình...Bật côngtác đèn lên, đi lại giường nằm phịch xuống, hai tay giang rộng mặt hơi nghiêng về phía bàn ánh mắt cậu chợt dừng rồi nhíu lại nhìn một thứ gì đó đặt trên bàn, cậu nhổm người dậy đứng lên đi lại đó...
Đặt cạnh chiếc nhẫn là một tờ giấy và một chiếc phong bì..Cậu cầm lên hai hàng mày theo đường chuẩn dần dần chau lại đến khi không thể nữa, tay còn lại nắm chặt chiếc nhẫn...
" .thời gian qua chắc làm phiền anh quá rồi giờ là cần cái kết. Tôi sẽ giải thích mọi chuyện với mẹ anh. :)
Sống tốt nhé. "
San Phong mở chiếc phong bì còn lại, là đơn xin nghỉ việc...Cậu vò nát tấm thư trong tay rồi vứt xang một xó. Tự nhiên thấy cảm giác trong người bức bối khó chịu khi Ngữ Yên chỉ bỏ đi với vỏn vẹn mấy câu thế này...Chuyện cô gây ra cho Tử Di cậu vẫn chưa tính sổ cơ mà..ai cho phép cô phủi tay ra đi như vậy.
Cậu lại giường nằm úp mặt xuống gối, nằm một lúc lại nghĩ...như vậy cũng tốt, cô ta chịu ra đi rồi, đúng ý cậu muốn còn gì, mà cô ta còn nói là sẽ chịu trách nhiệm giải thích cho mẹ cậu như vậy là tốt quá rồi...
Cậu nhắm mắt lại, đầu óc vẫn nghĩ đến mấy dòng thư của Ngữ Yên...mà cô sẽ đi đâu với được chứ...về nhà. Chắc không rồi, cô ta có lòng tự tôn rất cao, sao có thể đi lấy chồng rồi mà nửa đêm lại dám vác hành lý về nhà em trai. Như vậy sẽ làm em nó cười chết... San Phong với tay lấy chiếc gối đè lên đầu mình để quên đi...kệ cô ta thôi...việc gì đến mình chứ...
Àmm...ầm...
San Phong bật người dậy, tự nhiên bực tức của cậu biến đâu mất, đáy mắt chứa lên sự lo lắng :
- Không phải chứ...Nửa đêm giông bão thế này cô ta còn đi đâu được.
Tự nhiên trời trêu ngwười đúng lúc vậy...đang yên đang lành lúc cô ta bỏ đi lại nổi sấm nổi chớp.
San Phong lại nằm phịch xuống:
Chương trước | Chương sau