- Rất xinh đẹp.
bạn đang xem “Hoa vô lệ - Suly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Bích An thoáng khựng người...đây là lần đầu chính miệng Tuyết Y cất lời khen cô. Chỉ với thân phận khác, cô mới được nghe những lời này thôi...
Bích An bật cười nhạt, cô nheo mắt nhìn cậu :
- Đây có được coi là những lời tán tỉnh của Hàn thiếu dành cho tôi không?
Tuyết Y cười nhún vai :
- Tuỳ cô nghĩ.
Bích An chỉ cười cho qua, cô phải đi vào vấn đề chính để nhanh chóng kết thúc cuộc gặp gỡ bắt buộc này :
- Hôm nay Hàn thiếu hẹn tôi ra đây không chỉ tán những chuyện nhạt nhẽo này thôi chứ?
- Đúng là vậy?
- Sao cơ – Bích An trố mắt nhìn cô.
Tuyết Y nheo mắt cười :
- Về hợp đồng tổng côngty bên cô đã gửi qua cho tôi, tôi sẽ suy nghĩ rồi chuyển câu trả lời sớm nhất có thể. Còn hôm nay...
Nụ cười tà mị lâu lắm rồi mới xuất hiện trên bờ môi tuyệt mĩ của Tuyết Y, cậu ngồi cúi người xuống khuỵ tay lên bàn chống cằm lên tay, nhìn Bích An :
- Tôi chỉ muốn xác nhân một chuyện thôi.
- Hàn thiếu có vẻ quá rảnh nhỉ...
Vẫn tư thế đấy, Tuyết Y lắc đầu :
- Không rảnh nhưng cũng đủ thời gian để làm chuyện đó.
- Vậy Hàn thiếu xác nhận được chưa? Tôi có thể về rồi chứ?
Nhìn vẻ mặt bông đùa của Tuyết Y khiến Bích An nóng người, đã bao nhiêu năm rồi mà cậu vẫn giữ thái độ hay đùa cợt như vậy...Nếu bỏ đi luôn, cô sẽ thất lễ làm phật lòng Tuyết Y, biết đâu cậu ta lại ghi hận mượn chuyện chung trả thù riêng không kí hợp đồng với côngty thì sao.
Tuyết Y ngồi thẳng người lại, đuôi mắt hơi cong ẩn ý cười nhưng mịêng lại không nở nụ cười trêu ghẹo nữa mà nghiêm chỉnh nói :
- Tôi đã xác nhân xong. Cô có thể về.
Sao lại như thế đựơc chứ ! Bích An như một con rối vậy sao, cậu ta muốn gọi đến lúc nào thì gọi cho về lúc nào thì cho sao??. Cô đã trưởng thành rồi, không thể rơi vào tình trạng như 4 năm về trước mặc cho cậu sai bảo điều gì cũng làm nữa...Mất lòng thì mất lòng, phật ý thì phật ý ...cô không thể cứ mãi nhịn được nữa.
Bích An đứng dậy. vẫn thái độ mềm mỏng nhưng lời lẽ thì như gọng kìm có gai, nhấn mạnh từng chữ :
- Sẽ không có lần thứ hai như vậy đâu.
Bích An bỏ đi về. Tuýêt Y ngồi lại, cậu bật cười...
........
Lễ đính hôn của Tuyết Y và Nhã Kỳ cũng là lễ cưới của San Phong và Ngữ Yên...
...
Lễ đính hôn của Tuyết Y...
Có vẻ đa số là khác bên nhà gái, bên nhà trai như không có thành ý lắm với buổi lễ quan trọng này thì phải.
Nhã Kỳ khoác tay Tuyết Y song song bước đến chào hỏi mọi người, mặt cô rạng ngời hạnh phsc và không thể dấu được niềm tự hào về người chồng quá hào hảo bao cô gái mơ cũng không thấy này.
Tuyết Y chỉ cười cho có lệ, vẻ mặt không lo không nghĩ rất vô tư như hài lòng với điều mình đang có.
Ông Đổng thì tất bật đi chào hỏi nói chuyện mọi quan khách thượng lưư mình mời đến dự, miệng cười đến nỗi đau cả hàm, mắt tít hết cả lên không nhìn thấy thái sơn đâu cả...nói cười liên hồ Kỳ i..
Chỉ riêng ông Đình, chán không buồn cười, vẻ mặt đăm đăm lo lắng về chuyện gì đó khiến ông không thể cố cười cho có lệ như Tuyết Y. Đúng là quá miễn cưỡng...Nếu nói ra chuyện đó với Tuyết Y liệu nó có chấp nhận không, quá gấp rút rồi...Ông thở dài lánh mình ra chỗ đám đông để khỏi phải nói gì.
Nhã Kỳ ghé gần tai Tuyết Y nói nhỏ :
- Nghe nói hôm nay cũng là ngày cưới của Huỳnh tổng thì phải.
Tuyết Y gật đầu thờ ơ :
- Chắc vậy.
- Lễ cưới của họ dời xuống một ngày thì đẹp quá. Họ sẽ dự được lễ đính hôn của mình còn mình cũng sẽ dự được lễ cưới của họ. Cũng may ngày cưới của mình họ sẽ đến.
- Ừ. – Tuyết Y hơi cười.
Ông Đình lên nói và giới thiệu chàng rể - niềm tự hào của mình cho mọi người...Ông nói nhiều đến mức, Tuyết Y cũng phải đau đầu, tai ong ong nhưng cố chịu...cậu sẽ tử tế đến một vài phút nữa thôi..
- Rất cảm ơn mọi người đã...
- Sẽ không có cái lễ cưới nào hết...
Cả hai hàng khách ngồi hai bên ngoái lại nhìn người vừa bước vào, cô gái mang bụng bầu nhhư 5 tháng đi giữa lối...
Tuyết Y nheo mắt nhìn cô gái, Nhã Kỳ thì trợn trừng mắt nhìn Mĩ Chi...Cô cắn môi tức tối "Con nhỏ này đến đây làm gì chứ..."
Ông Đình ngồi một góc, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn mọi chuyện sắp xảy ra.
Ông Đổng cau mày nói :
- Cô đang nói cái gì vậy?
Mĩ Chi nhanh chóng lên lấy míc từ tay ông Đổng, miệng nói :
- Tôi...đã có con với Hàn thiếu.
Ồ'''''''''''''
Một loạt gương mặt ngạc nhiên đến sững sờ bật thốt...
- Sao lại có chuyện đấy.
- Vậy giải quyết sao đây?
Nhã Kỳ cau mày nói :
- Cô đang làm cái trò hề gì vậy?
- Tôi muốn nói chuyện này cho mọi người biết, cô chỉ là kẻ đến sau thôi.
Hai lòng mắt Nhã Kỳ đỏ hoe lên, cô trợn mắt nhìn thật đáng sợ, miệng nói :
- Cút ra khỏi đây mau. Đừng để tôi gọi bảo vệ.
Mĩ Chi vẫn bình thản quay xang nhìn Tuyết Y :
- Tôi muốn công bằng. Hãy để cho Hàn thiếu quyêt định chọn ai.
Nhã Kỳ níu lấy tay Tuyết Y, mắt ngấn ngấn nước, miệng cười nói :
- Anh sẽ chọn em phải không...
Tuyết Y gật đầu, ông Đổng thở phào nhẹ nhõm, Nhã Kỳ cười sung sướng đến nỗi nước mắt tràn khỏi my, nói :
- Cô nghe rõ chứ, mau cút đi.
- Nếu như không có đứa bé anh sẽ chọn em.
- Sao cơ? – Nhã Kỳ mở lớn mắt, hai tay cô víu vài tay cậu nói : - Anh đang nói gì vậy. Có thể giải quyết với cô ta bằng tiền mà.
Tuyết Y khẽ gỡ tay cô ra khỏi khửu tay mình nói :
- Xin lỗi.
Tuyết Y khoác vai Mĩ Chi bước đi...Nhã Kỳ buông thõng hai tay ngồi sụp xuống sàn, ông Đổng sốc nặng đến nỗi ngất lịm vì tụt huyết áp...
Lễ đính hôn đầy những sự rắc rối đau thương khiến mọi người nhốn nháo nhìn theo hai người vừưa rời khỏi đó...
Ông Đình đi hết từ ngạc nhiên này đến cơn choáng khác, ông không hiểu thằng con trai của mình đang nghĩ gì nữa đây.
...
San Phong đưa Ngữ Yên về nhà dọn đồ...
Thừa Ân nhìn thấy họ, cậu nói với San Phong :
- Anh phải đối xử tốt với Ngữ Yên đấy.
San Phong cười cho qua.
Thừa Ân vào phòng dọn giúp cho Ngữ Yên.
Còn San Phong đứng chờ bên ngoài, Ngữ Yên bê thùng đồ ra khỏi phòng chẳng may rơi ngay tấm hình xuống đất, San Phong cúi xuống nhặt cho cô, mắt cậu chợt dừng lại người con trai đứng bên cạnh Ngữ Yên.
Cô thấy cậu cầm tấm ảnh đó, liền thả ngay thùng đồ rơi phịch xuống đất, dựt ngay lại. Vẻ mặt gấp gáp đó khiến San Phong nghĩ đó là đồ quan trọng mà Ngữ Yên không muốn ai đụng vào, cậu chỉ hơi cười nói :
- Tôi đã làm gì đâu.
Ngữ Yên không nói gì chỉ ngồi xuống nhặ t lại đồ bỏ vào thùng, San Phong thở hắt ra, ngồi xuống nhặt phụ những thứ vật dụng linh tinh của phụ cô...
- Cảm ơn.
Thấy nhiều đồ lỉnh kỉnh qá, cậu nói :
- Để tôi bê cho.
- Không làm phiền anh.
San Phog lườm cô rồi bê thùng đồ lên đi thẳng ra xe, Ngữ Yên lăng xăng chạy theo sau.
...
- Đây là phòng cô.
Ngữ Yên nhìn quanh căn phòng rộng thênh thang, nó phải gấp đôi phòng trước đây của cô...tất cả mọi thứ đều đầy đủ không thiếu mọt thứ gì.
Chương trước | Chương sau