Polaroid
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 69
5 sao 5 / 5 ( 49 đánh giá )

Hoa vô lệ - Suly - Chương 43

↓↓

...Sống từ bé bên Đức và hiện đang có một cậu con trai..."

bạn đang xem “Hoa vô lệ - Suly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tâm trạng cậu thật sự hỗn loạn khi đọc xong lý lịch của cô gái này...Ngoài số tuổi ra, mọi thứ đề không khớp với Tử Di. Nhưng...cậu không thể tin nổi trên đời lại có người giống nhau như hai giọt nước đến vậy...không thể có được. Nếu như người đó là Tử Di thì chuyện cách đây hơn 4 năm đều là một vở kịch...Hai hàng lông mày nhíu lại khó khăn...cậu nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó...và nhớ cả câu nói năm đó ông Đình đã nói với mình "Nhất định con sẽ gặp được người giống Tử Di..."


Tuyết Y cau mày nghĩ ngợi...thời buổi bây giờ, mọi thứ đều có thể làm giả được. Nếu muốn biết sự thật chỉ còn cách gặp trực tiếp người đó thôi...


Đáy mắt cậu chợt lộ lên một tia hi vọng cuối cùng ..."Xin chú phù hộ...đúng là em". Tuyết Y xoay xoay chiếc ghế một hồi nghĩ ngợi sau đó gọi Qúach giám vào.


- Cậu liên lạc với Tử... à không...phải nói là cô Víc nhắn rằng tôi muốn bàn chuyện làm ăn với cô ta.


- Vâng – Qúach giám cúi đầu lui ra làm việc trước.


" Linh cảm cho tôi thấy...em chính là Tử Di...". Lâu lắm rồi nụ cười nhẹ nhàng thoải mái như làn gió mới xuất hiện trên môi cậu...Tuyết Y lấy trong ngăn bàn ra tấm hìhh Tử Di...khẽ nói :


- Chỉ cần thấy em là đủ rồi...


...


- Cô Triệu, có người bên Hàn thị muốn gặp cô để bàn công việc?


- Hàn thị? – Bích An nheo mắt nhìn trợ lý.


Dù biết là sẽ có ngày này nhưng cô không nghĩ lại quá sớm như vậy. Cô cũng chưa chuẩn bị được tâm lý vững vàng khi đối diện người đó. Bích An cắn môi đắn đo một hồi mới nói :


- Được, hẹn họ 9h sáng mai tại côngty mình.


- Vâng.


Thông tin của Bích An cũng được Ngữ Yên biết tới...cô ngồi bất động nhìn lên màn hình...đúng là cô gái đó rồi, không thể sai được.


Ngữ Yên nhíu mày suy nghĩ...những chuyện đã xảy ra đều là một màn kịch do Tử Di sắp đặt sao???. Cũng không đúng, với thời điểm đó, Tử Di vẫn còn non nớt vả lại cô cũng chẳng quen ai ở xứ khác sao lại có thể bày ra màn kịch vẹn toàn như vậy?


- Con đang làm việc à?


Ngữ Yên gịât mình nhìn người vừưa nói, cô mở lớn mắt ngạc nhiên...chưa bao giờ ông Thành - bố chồng mình lại đến gặp cô như vậy cả. Ngữ Yên đứng dậy cúi đầu chào ông rồi nói :


- Ba đến...


- Ba có một vài chuyện muốn nói riêng với con.- Ông Thành ngắt lời Ngữ Yên.


Cô ngoan ngoãn gật đầu đi lại salong ngồi xuống đối diện chờ đợi điều ông Thành sắp nói :


- Con biết chuyện rồi chứ?


Ngữ Yên vừa nghe đã thoáng hiểu được hàm ý trong câu hỏi đó của bố vợ mình. Câu hỏi rất khôn ngoan khi đặt ra, cô vờ như chưa đọc được gì trên mạng, chỉ vờ ngạc nhiên cười nói nhẹ nhàng :


- Ba nói chuyện gì ạ?


Ông Thành chăm chú nhìn nét mặt của Ngữ Yên, cô đóng khá đạt nên chẳng để ông thấy được vẻ giả dối của mình. Ông Thành gật đầu :


- Vậy thì tốt hơn.


Ngưng một lát ông tiếp :


- Con yêu San Phong thật chứ?


Câu hỏi này nếu rơi vào bất kỳ cô gái nào chắc chắn cũng sẽ ngượng ngập đỏ mặt nhưng Ngữ Yên thì không, cô chỉ né tránh cau hỏi quá thẳng thắn này bằng nụ cười gượng gạo rồi gật đầu...chẳng nhẽ cô lại nói thành lời, như thế thì được gì...đối với San Phong cô chỉ là một người vợ hữu danh vô thực hay là một hạt cát nhỏ bé trong cái sa mạc rộng lớn của cậu mà thôi.


Chỉ cần nhìn nụ cười gượng gạo của Ngữ Yên, ông Thành đã phần nào nhìn thấu được tâm tư cô. Kể cả là hai đứa không có tình cảm với nhau lúc đầu nhưng không sớm thì muộn sẽ có một hoặc cả hai đứa nảy sinh tình cảm với nhau khi sống chung dưới một mái nhà. Nếu Ngữ Yên có tình cảm với San Phong thì điều không tránh được cho cô là những đau khổ và có thể cái tình cảm đó sẽ vĩnh viễn không được đáp trả vì "cô gái" đó đã về.


Ông Thành nhẹ nhàng nói :


- Khi con chấp nhận San Phong con đã chuẩn bị tâm lý hết rồi chứ?


Lại thêm một câu hỏi tâm lý, Ngữ Yên vẫn điềm đạm đáp để kết thúc phần hỏi đáp này cho nhanh chóng, hiện tại cô đã rất đau đầu rồi, không thể kéo dài nữa :


- Vâng, con không chắc sẽ làm tốt bổn phận của mình nhưng con chắc là sẽ cố hết sức có thể.


Ông Thành gật đầu cười nhẹ nhìn Ngữ Yên. Ông thấy trong mắt Ngữ Yên có một nghị lực rất cao, gương mặt trầm lặng ít nói của cô khiến ông thấy bình an làm sao :


- Tốt lắm, con hãy cố nắm giữ nó, ta tin tưởng vào con.


- Cảm ơn ba.


- Ừm. – Ông Thành đứng dậy, trước khi đi còn nói - Bề ngoài nó là vậy nhưng trong tâm rất mềm yếu con hiểu chứ.


- Vâng - Ngữ Yên cúi đầu chào tiễn ông.


Ông Thành khoát tay:


- Kô cần tiễn, con làm việc tiếp đi.


Ông Thành đi rồi, cô trở lại bàn làm việc, màn hình đã tối đen...cô chỉ cần ấn vào một nút gì đó trên bàn phím lập tức gương mặt Tử Di sẽ hiện lại ngay, cô không dám nhìn mặt cô gái đó...cô rất sợ cảm giác Tử Di dành lấy San Phong từ tay mình...Ngữ Yên gục đầu xuống bàn, cảm giác chán chường này đã nhiều năm không còn nay lại xuất hiện với cô...


....


- Cô Triệu, bên Hàn thị đã đến.


Bích An điềm nhiên gật đầu, cô ra salong ngồi trước, nói :


- Mời vào đi.


- Dạ.


Thư kí ra ngoài mời hai người vào.


Không hiểu sao tâm trạng lúc này của Tuyết Y lại hồi hộp căng thẳng như vậy. Tử trước đến giờ cậu chưa bao giờ có cảm giác nào đó...cậu muốn xác minh được sự thực nhưng sợ người đó sẽ không phải Tử Di...cái cảm giác đó thật sự rất đáng sợ...


Qúach giám thấy Tuyết Y đứng im, vẫn chưa bước đi, cậu hiểu được phần nào đó tâm trạng của Tuyết Y. KHông thể không mát bình tĩnh trước việc xác nhận người mình yêu thương nhất đã chết hay còn sống, điều đó chẳng khác gì phải giết chết tim mình lần thứ hai nếu người đó không phải Tử Di.


- Hàn thiếu, chúng ta vào thôi.


Tuyết Y bước từng bước nặng nề, cô thư kí cũng ngạc nhiên trước thái độ làmv việc dụt dè chưa từng nghe ai nói này của Hàn thiếu cả. Cô dục:


- Mời Hàn thiếu vào.


Chỉ còn hai bước nữa thôi cậu sẽ biết được mọi việc...nhưng sao chân cậu cứ nặng nề như vậy. Cậu rất sợ đối mặt với sự thật một lần nữa...


Đến ngưỡng cửa rồi, Tuyết Y đứng khựng lại, lên tiếng :


- Về thôi.


Cậu quay phắt người lại, đi nhanh ngược về, thấy cô thư ký mở lớn mắt sững sờ, Qụách giám cười trừ nói :


- Nhờ cô gửi lời xin lỗi đến cô Triệu, chúng tôi có việc đột xuất mong cô ấy thông cảm.


Nói rồi Qúach giám cũng đi như chạy theo Tuyết Y.


Coo trợ lý thì đứng ngẩn người không hiểu gì, một lúc sau mới định hình được mọi chuyện, cô đi vào phòng Bích An.


Thấy thư kí vào một mình, Bích An ngạc nhiên hỏi :


- Người đâu?


- Họ nói có chuyện đột xuất, xin hẹn cô lần sau và gửi lời xin lỗi đến cô.


Cũng may là thế, hai hàng lông mày Bích An từ giãn ra thoải mái, mịêng thoáng nét cười nhẹ nhõm :


- Ừm được rồi.


...


- Hàn thiếu, cậu sao thế?


Vừa đi Tuyết Y vừa nói :


- Không sao hết, tôi có việc cậu đi taxi về côngty trước đi.


Vừa nói Tuyết Y vừa vào xe đóng rầm củă lại phóng vù đi...Gío thổi tung tóc Qúach giám lên,...nhìn cậu lúc nào không khác gì chú chó bị chủ bỏ rơi...thật đáng thương.


...


Vừa đến trước mộ mẹ mình (gần mộ Tử Di), Tuyết Y đã trông thấy một người quen đứng gần đấy viếng mộ Tử Di, cậu nheo mắt lấy tay che nắng nhìn người đó, thì ra là San Phong...Cậu từ từ đi lại.


- Huỳnh tổng cũng đến đây à?


San Phong vẫn nhìn lên bia mộ, miệng nói :


- Ừm, cậu muốn lấy Nhã Kỳ thật à?


Đột nhiên San Phong lại buột miệng hỏi. Tuyết Y chỉ hơi cười, mịêng đáp :


- Nếu người đó là thật, sẽ không có cái lễ cưới nào cả.


San Phong nhíu mày khó hiểu, cậu hỏi lại :


- Người đó? Ý Hàn thiếu là...


Tuyết Y lắc đầu cười buồn :


- Chắc đó chỉ là ảo tưởng của tôi thôi.


Thật khó hiếu, sao tự dưng Tuyết Y lại nói thế, San Phong nhớ lại buổi lễ đính hôn của mình có người đã tặng lại chiếc lắc tay mà mình đã tặng Tử Di, ngoài cô ra sẽ không còn ai có nó....rốt cuộc chuyện là sao đây, càng ngày càng rắc rối thế này. Cậu nhìn xang Tuyết Y, khuôn mặt nghiêng trầm lặng, hai hàng lông mày khẽ cau lại như đang suy nghĩ điều gì đó thật xa xăm, ánh mắt nhìn về một phía xa xôi mơ hồ nào đó không định...


Tin tin...


San Phong đi ra một chỗ nghe máy :


- Có chuyện gì vậy mẹ?


- ...


- Vâng, con biết rồi.


Cậu nhăn nhó cúp máy trở lậi chỗ cũ nói :


- Tôi đi trước nhé.


Tuyết Y gật đầu cười :

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Văn Án: Hắn luôn là bộ dáng thảnh thơi, nhã nhặn, đầy quý khí cao ngạo Một hình

15-07-2016 11 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Cuộc Sống Đơn Giản

Cuộc Sống Đơn Giản

Trích đoạn:“Mẹ, con chỉ biết đó là bạn sơ trung với Đông Mặc.” Lâm Dương nói

23-07-2016 73 chương
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Huyên mời

21-07-2016 10 chương
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Trích đoạn:Đối với biểu lộ Hạ Cảnh Điềm đứng ngồi không yên, Kỷ Vĩ Thần

20-07-2016 125 chương
Thông Điệp Cuối Cùng

Thông Điệp Cuối Cùng

Thông Điệp Cuối Cùng là tác phẩm xoay quanh câu chuyện giữa hai người bạn thân Dương

19-07-2016 23 chương
Đón ba về

Đón ba về

"Nhưng mà thôi, dẫu sao thì mình vẫn là con... ráng làm cho tròn bổn phận mấy anh chị

25-06-2016
Con gái - Con dâu

Con gái - Con dâu

(khotruyenhay.gq) Từ khi có con dâu, con gái thấy có cái gì đó lạ quá trời lạ. Má gần

29-06-2016