Insane
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 69
5 sao 5 / 5 ( 13 đánh giá )

Hoa vô lệ - Suly - Chương 3

↓↓
Bầu trời thật quang đãng với những tia nắng chạy như đang đuổi nhau. Thời tiết thật đẹp nhưng trong căn biệt thự này thật quá vắng lặng...chỉ một mình Tử Di ngồi buồn chán nản, cô quyết định hôm nay sẽ ra ngoài mua sắm một số thứ để trang trí lại cái phòng lạnh lẽo này.


Nói là làm Tử Di đứng dậy ra ngoài. Cô hít thở thật sâu cái không khí tự do thoải má khi bước khỏi nơi giam *** kia...


Đang đi bộ qua công viên, Tử Di chợt thấy một người đàn ông có lẽ đã ngoài lục tuần mặc bộ trang phục thể thao, ông ta hình như đang bị cái gì đó mà mặt mày tái nhợt hơi thở gấp gáp, tay cứ ôm lấy phần ngực bên tim,ngồi nhăn nhó ở chiếc ghế đá trước cmặt.


Tử Di bước lại, cô khẽ hỏi:

bạn đang xem “Hoa vô lệ - Suly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Bác bị sao vậy?


Khó khăn lắm ông ta mới trả lời được bằng giọng yếu ớt:


- Cô bắt taxi giúp tôi với.


- Được ạ. – Tử Di chợt nhơ ra, cô không còn tiền điện thoại. Cô nói:


- Bác có điện thoại không để cháu gọi.


- Trong túi kia...- Ông ta mệt nhọc trả lời.


Tử Di vội vàng mở túi sách của ông ra. Đập vào mắt cô là một đống tiền toàn tờ 500k, Tử Di quay xang nhìn người đàn ông này cô thầm nghĩ có lẽ ông ta cũng thuộc hạng đại gia đây.


Không còn thời gian để nghĩ bậy bạ nhiều nữa, Tử Di cầm lấy chiếc điện thoại của ông lên gọi taxi.


Xong cô lại bỏ điện thoại vào túi và kéo khóa lại cho ông.


Người đàn ông đó càng lúc càng khó thở. Tử Di vuốt ngực cho ông, nói:


- Bác chờ một lát sẽ có xe đến ngay..


- Tôi...hừ...- Ông ta khó thở đến nỗi nói không thành tiếng và rồi ngất lịm đi.


Tử Di hoảng hốt, vừa lúc chiếc taxi cũng trờ tới. Cô vội vàng nhờ người tài xế đỡ ông lên xe. Tử Di cầm túi sách của ông rồi bước vào đi cùng đến bệnh viện.


Tử Di không biết phải làm gì nữa , cô cứ đi qua đi lại trước phòng cấp cứu, mặt mày thì nhăn nhó khó coi. 1 phần lo vì nếu như giờ Tuyết Y mà về nhà không thấy cô chắc cậu nội giận, 1 phần vì lo nếu người đàn ông kia có mệnh hệ gì thì sao để liên lạc được với gia đình ông bằng cách nào.


1 lát sau vị bác sĩ bước ra, cùng với mấy người y tá đang đẩy xe giường người đàn ông đó đi đâu.Tử Di vội vàng bước đến, cô hỏi:


- Bác ấy có sao không bác sĩ?


- Cô yên tâm, ông ấy chỉ bị tụt huyết áp thôi. Truyền nước một lát sẽ tỉnh lại, cô qua phòng hồi sức để thăm nhé.


- Vậy may quá, Cảm ơn bác sĩ.


- Không có gì trách nhiệm của chúng tôi mà.


Họ đi rồi, Tử Di mới đi vào phòng hồi sức, cô chờ một tiếng sau người đàn ông đó mới dần dần mở mắt.


Ông Đình tỉnh dậy, mắt vẫn còn hoa, nhìn quanh gian phòng trắng đầy mùi ete. Ông ta hỏi:


- Tôi đang ở đâu đây.


Tử Di giật mình khi nghe ông ta nói, cô vội đứng dậy :


- Bác tỉnh rồi à. Lúc nãy bác bị ngấy cháu đã đưa bác vào viện.


Cô cầm lấy túi sách ở ghế đặt lên cạnh đầu giường cho ông Đình, nói:


- Đây là đồ của bác, cháu phải về rồi. Xin phép bác.


Ông Đình gật đầu, Tử Di nở nụ cười nhẹ chào ông rồi ra về.


Tiếng chân cô đã đi khuất, ông Đình ngồi bật dậy, tháo hết những ống tiêm đang truyền nước trên tay, mở túi sách ra, ông khẽ nở nụ cười khó hiểu "Đây là cô gái trên báo đã nói sao??? "


- Điều tra cho tôi ...


- ...


Ông Đình đứng dậy, thay bộ quần áo chuẩn bị có sẵn trong phòng đặc biệt này, ngồi chờ xe đến đón.


...


- Chúng tôi đã điều tra toàn bộ lý lịch tiểu sử của cô gái cậu cần.


- Tốt lắm.


San Phong nheo mắt nhìn hình Tử Di, nhìn mặt cô ta non choẹt mà đã học đại học năm cuối rồi cơ à. Bất ngờ hơn là gia cảnh của cô lại khả giả, tại sao lại bước chân làm kiều nữ cặp kè với đại gia.


San Phong chau mày suy nghĩ mà vẫn không hiểu lý do tại sao. Cậu quay xang trợ lý, hỏi:


- Ông có biết tại sao Hàn thiếu quen được cô gái này không?


- Theo được biết. Gia đình cô Tử Di cũng thuộc hàng khá giả nhưng vì người mẹ kế hay đi casinô quá nên nợ nần chồng chất đến nỗi khiến bố cô Di phải lên cơn đau tim nhập viện khi có người đến đòi xiết công ty. Cô Di đã phải az với Hàn thiếu để có được số tiền đó trả nợ cho người mẹ kế mình.


- Sao nữa.


- Tôi đã đến gặp người mẹ kế của cô Di cho bà ta một số tiền khơ khớ để khai khác một số thông tin.


- Bà ta có nói không?


- Có không những thế còn nói với giọng như miệt thị cô Di vậy. Bà ta nói cô ấy không thích lên giường với trai thì đã không đồng ý điều đấy rồi. Và còn nói cô Di cũng chỉ làm gái bao được thôi.


- Cái gì – Đột nhiên San Phong đập bàn cái rầm khi nghe những lời đó – Tử Di đã bán thân trả nợ cho bà ta mà còn dám nói vậy sao.


Người trợ lý cũng hơi hoảng trước thái độ phẫn nộ bất tử của chủ mình, ông ta im lặng không dám nói thêm.


San Phong thấy mình hơi lố, cậu hạ giọng lại:


- Chuyện này xảy ra từ khi nào?


- Là hôm kỉ niệm ngày cưới của vợ chồng ngài Kỉ Vạn.


- Hôm đấy tôi có mặt ở đó không?


- Có, cậu còn bắt tay ôm nhau với Hàn thiếu nữa mà.


- Vậy à...- San Phong chau mày nghĩ nghĩ gì đó, cậu nói:


- Được rồi, ông ra ngoài đi.


Đi gần đến cửa, bỗng nhiên trợ lý Kim bị San Phong gọi giật lại, ông ta liền quay lại.


Gương mặt San Phong tự nhiên thay đổi một 180 độ. Cậu nở nụ cười vẫn hay xuất hiện trên môi ra làm trợ lý Kim rùng mình.


- Ông thấy tôi thế nào?


- Dạ. Ý cậu là ? – Người trợ lý không hiểu mấy nên đành hỏi lại.


- Tôi đẹp trai không.- San Phong hất mặt lên nhìn đối diện mặt với người trợ lý.


Trợ lý Kim gật đầu.


- Phong độ không?


Lại một cái gật đầu nữa.


- Tôi có giàu không?


- Rất giàu – Lần này người trợ lý phải xác định luôn bằng tiếng nói.


San Phong gật đầu hài lòng về những câu trả lời đó. Cậu lại tiếp:


- Vậy tôi có điểm gì thua kém Hàn thiếu không?


Câu hỏi này hơi khó nhai đối với trợ lý Kim. Ông ta nhìn nhìn San Phong "Không biết hôm nay Huỳnh tổng làm sao nữa". Ông Kim chần chừ không dám nói ra suy nghĩ.


San Phong hiểu được điều đó, cậu trấn an ông bằng nụ cười hiền lành:


- Cứ nói đi. Tôi không làm gì ông đâu mà lo.


Chỉ cần nghe Huỳnh tổng nói thế, ông ta liền nhận định:


- Cậu không kém Hàn thiếu gì cả nhưng nhìn mặt cậu có vẻ nham hiểm và thái độ không được chững chạc như Hàn thiếu mặc dù lúc cậu đang rất nghiêm túc. Được cái là cậu không lăng nhăng quá đà như Hàn thiếu.


- Ông cũng tinh mắt nhỉ.


San Phong tắt ngấm nụ cười, cậu bắng nhắng trong mắt người khác vậy sao.


Ngừng một lúc nghĩ ngợi gì đó, San Phong lại làu bàu vì mới thắc mắc vấn còn:


- Tôi không kém Hàn thiếu gì sao cô ấy lại chọn Hàn thiếu mà trao thân gửi phận nhỉ.


Nghe loáng thoáng được điều đó, trợ lý Kim liền nói:


- Cái này tôi có hỏi người đàn bà là mẹ kế cô Di.


- Bà ta nói gì.


San Phong xoay ghế, nhìn đối diện người trợ lý của mình, có vẻ cậu rất muốn nghe lời giải thích nguyên do vì sao này.


Ông Kim thấy vậy cũng hào hứng kể:


- Khi nhắc đến cậu bà ta khen là cậu đẹp trai...rất trẻ so với tuổi tác...cậu là mẫu người đàn ông bà ta thích đấy...


- Dâm phụ...sắc nữ - San Phong nghe người trợ lý, cậu buồn nôn khi nghĩ đến người đàn bà đã có chồng ấy. Gìa rồi mà còn dám nói những lời ấy ra cho người khác nghe, đúng là không biết xấu hộ. Lại còn thích trai trẻ nữa chứ.


San Phong khoát tay:


- Tua đoạn đấy đi. Vào vấn đề chính luôn.


- Vâng. Bà ta có nói là nghe tiếng cậu luôn đặt vị trí số một cho sự nghiệp không được hào phóng với đàn bà như Hàn thiếu. Nếu chon cậu liệu cậu có bỏ ra mấy tỉ để qua đêm với một đứa đàn bà không? Thế nên bà ta đã chọn Hàn thiếu.


- Được rồi – San Phong phẩy tay – Ông có thể ra ngoài.


....


- Oh...Băng bé bỏng.


Ông Đình ôm đứa con trai út thắm thiết, ông ấn Đan Băng ngồi xuống, đây là đứa con riêng mà ông hết mực yêu quý. Nhìn nó thật đáng yêu như mẹ nó vậy.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Mùa hè năm đó

Mùa hè năm đó

Những mùa hè năm đó. Với sự xuất hiện của một người. Và sự ra đi của một

24-06-2016
Me hài ola ngày 01-07-2016

Me hài ola ngày 01-07-2016

Những thứ muốn nói thì đôi khi cũng không nói ra được, me hài ola nó không chỉ đem

01-07-2016
Con bù nhìn

Con bù nhìn

Thường vào những đêm hè. Trời quá nóng nực, khiến tôi chẳng tài nào ngủ được

24-06-2016