Tuyết Y một mình lái xe đến chỗ hẹn. Cậu bước xuống nhìn quanh nơi vắng vẻ đó, không có ai cả... cậu lôi điện thoại gọi lại số ban nãy:.
bạn đang xem “Hoa vô lệ - Suly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Tôi đến...
Bộp......
........
Cuộc họp kết thúc...
San Phong mở máy ra thì có vài cuộc gọi nhỡ. Lúc đang họp mà cậu thấy lòng nóng như lửa đốt, cảm giác rất nôn nao...Linh cảm của cậu trước giờ rất đúng, những khi cậu như vạy thường hay có chuyện gì đó đang xảy ra...
San Phong gọi lại cho số vừa gọi mình thì thuê bao, cậu cau mày nắm chắc điện thoại trong tay...Không hiểu sao cậu cứ cảm thấy bất an thế này. Hay cuộc họp quá căng thẳng nên cậu ấy vậy sao. Cũng không phải, trước đến giờ kể cả chuyện khó đến đâu cũng không làm cậu có cảm giác này sao lại có chuyện vì cuộc họp không như dự tính thôi mà bồn chồn khó tả...
Cậu về phòng ngồi phịch xuống salong đầu óc cứ nghĩ lung tung trả ra một vấn đề cụ thể nào hết...
.....
Tuyết Y ong ong đầu...cậu tỉnh lại thì đã bị bịp kín mặt bằng một bao vải đen xì, tay chân bị chói chặt ngồi im trên một chiếc ghế gỗ...
- Điều này tao làm được...hốhố... di quy ka kịch...haha...Hai...bốn. Tớ về nhé.
- Ấy...ấy...cầm lên....đây là cái chợ nhà mày à...Hai mà to à. Tứ quý...haahaha....
- Hú...chết chưa con...hâhha tinh tướng à....
Chắc là tiếng bọn bắt cóc đang đánh lốc.
Thật khó chịu khi bị trùm đầu bằng cái túi đen ngòm không nhìn thấy ánh sáng gì này.. Tuyết Y ho khan để kéo sự chú ý của mấy tên đang cờ bạc kia.
- Ô hô...Cuối cùng Hàn thiếu đã tỉnh rồi à.- Một giọng nói quen quen vang lên.
Tuyết Y không tỏ thái độ bực tức khi bị bắt như này mà cậu vẫn rất điềm đạm nói:
- Có thể bỏ cái khăn này xuống được không.
- Ồ nô...- Tên trọc đi cạnh bon chen.
Ông Thịnh lườm hắn, tên trọc im bặt. Ông ta lên tiếng:
- Hàn thiếu muốn là được thôi...
Thịnh tổng hất mặt xang tên kính đen, hắn gật đầu bước đến kéo bao bịp mặt xuống. Bên trong vẫn còn một lớp vải bịp mắt nhưng Tuyết Y vẫn có cảm giác thoáng đãng hơn trước.
Cậu nói:
- Ông đã thả người chưa?
- Hoho....Mày nghĩ tao thả à.
Tuyết Y nhún vai, cậu cười khẩy:
- Nếu chưa thả, ông sẽ không nhận được một xu nào đâu.
Ông Thịnh gằn tiếng :
- Mày đang doạ taon đấy à.
Nghe giọng nói này,giờ thì Tuyết Y đã biết người đó là ai... Cậu vẫn thư thả đáp:
- Cũng là đối tác sắp làm ăn với nhau thì ít ra ông cũng phải hiểu tính tôi đôi chút chứ ...Thịnh - tổng.
Tuyết Y nhấn mạnh tên cuối câu, cậu cười lộ ra hắn hàm răng trắng bóng đều tăm tắp...khiến Thịnh tổng giọt thót mình...Ông đã bị lộ rồi sao... Thịnh tổng cau mày không nghĩ được sao mình lại bị lộ tẩy nhanh đến vậy. Ông ta cắn môi...Biết thì biết sợ gì...xong vụ này ông sẽ cùng vợ mình ra nước ngoài luôn...
Ông ta cười vỗ tay:
- Đúng là Hàn thiếu...Cậu rất thông minh.
- Qúa khen. Bây giờ ông có thể tháo nốt cái mảnh vải che mắt này ra được chứ.
- Đương nhiên .
Tuyết Y mở mắt nhìn những người trước măt mình. Toàn một lũ săm tay săm lưng cởi trần chăm chú vây lấy cậu như con mồi đi săn.
Tuyết Y lại nở nụ cười nhẹ nhàng nói:
- Gìơ thì ông có thể thả cô gái đấy ra được rồi. Tôi sẽ kiếm cho gấp chục lần số tiền đó.
Ông Thịnh chau mày, ý như không tin. Mấy đứng đó cũng trề môi...
Tuyết Y tặc lưỡi:
- Thịnh tổng hình như không thích tiền đại hay sao nhỉ.
Ông Thịnh nói lại:
- Nếu tao thả con đó ra có thật là mày sẽ làm vậy không.
Tuyết Y nhún vai khẳng định :
- Việc gì tôi nói chưa chắc sẽ làm nhưng đã hứa thì là chắc chắn.
- Vậy được. Tao tin mày thêm lần nữa.
Ông Thịnh quay xang tên trọc và kính đen ra lệnh:
- Chúng mày ra đằng sau nhà này thả con kia ra. Nhớ phải cho nó đi thật xa hẵng gỡ khăn bịp mắt.
- Dạ.
Hai tên kia đi rồi, Tuyết Y mới cười tiếp:
- Gìơ đến lượt tôi thực hiện lời hứa. Ông hãy gọi vào số này xxx và nói lên số tiền mình cần với ba tôi tuỳ thích. À mà nhớ đừng dùng tiền Việt để ra giá tôi nhé.
Lại còn thế nữa cơ...
Ông Thịnh tháo bẻ sim cũ và lại thay bằng một cái mới gọi điện theo số Tuyết Y đọc... Sau một hồi chuông đã có người nhấc máy:
- Chào Hàn tổng.
- ...
- Ông không cần biết tôi là ai. Hiện giờ con ông đang nằm trong tay chúng tôi, muốn nó được bình an thì chi ra 2 triệu đô.
- ....
- Hâhhah...Muốn nghe giọng con trai nữa à..Tình cảm quá chứ.
Ông Thịnh nhìn Tuyết Y, nghe ông ta nói chuyện Tuyết Y cũng đoán được ba mình đang muốn nghe giọng cậu, Tuyết Y gật đầu với ông Thịnh,. Ông ta nói trong máy:
- Được tôi sẽ cho ông nghe.
- ...
- Ba à...Ba không cần bỏ tiền đâu, con ...
- ...
- Con...
Tuyết Y dừng câu nói, Thịnh tổng trợn mắt khi nghe cậu cứ nói đứt quãng rồi lại còn nói Hàn tổng không đưa tiền nữa chứ. Ông dựt lại máy, gằn giọng nói:
- Ngày mai 8h hãy đến trung tâm...Nếu không có đủ số tiền tôi yêu cậu thì lo mà nhận xác con ông.
Ông Thịnh lưu lại số Hàn tổng vào máy rồi tháo sim vứt đi. Ông nhìn Tuýêt Y gườm gườm. Tuyết Y hiểu, cậu bình tĩnh trả lời ánh mắt ấy:
- Đã đóng kịch phải diễn cho đạt chứ.
Ông Thịnh trố mắt nhìn Tuyết Y kính nể... Dù số tuổi Tuyết Y chỉ bằng nửa ông thôi vậy mà đầu óc cậu ta thật thâm sâu khó lường...
Tuyết Y đề nghị:
- Ông có thể cởi trói cho tôi được chưa?
Ông Thịnh cau mày nhìn Tuyết Y. Cậu nói thêm:
- Tôi có ý định muốn trốn thì sẽ không tốn công bày ra trò này đâu. Với lại ông thử nhìn xem...- Tuyết Y đưa mắt nhìn ba tên đứng cạnh ông Thịnh, khiến ông Thịnh cũng phải nhìn lại chúng. Tuyết Y tiếp – 1 mình tôi không thể ăn lại 3 tên kia đâu mà ông sợ.
Cũng phải...Ông Thịnh gật đầu:
- Được rồi, đòi hỏi nhiều quá.
Ông quay xang sai hai tên gần mình nhất:
- Cởi trói cho nó. Thu luôn điện thoại đi.
...
1 lúc sau hai tên kia quay lại, tên trọc nói:
- Xong rồi Thịnh tổng...
- Ừm.
Tên Boss chính cùng lúc cũng xuất hiện, cậu nói với Thịnh tổng:
- Đi ăn chứ.
- Ừ - Thịnh tổng cùng tên Boss đi ra xe.
Trước khi đi tên boss còn líêc mắt nhìn qua Hàn thiếu rồi dặn bọn đàn em:
- Chúng mày coi cẩn thận đấy.
Đương nhiên tên kính đen cũng đi theo vì là chân lái xe...
Còn lại 4 tên. Chủ vừa đi khuất, chúng liền ngồi bàn tròn...
Tuyết Y ngồi im một chỗ nhìn bọn chúng
Chương trước | Chương sau