Lâm muốn gỡ nguy cho mình, hắn liền ngồi lấy vải và kim chỉ cắt một miếng may trong lòng đỉnh nón thành một cái túi rồi xếp những món nữ trang của Lâm Huê vào đó đội thử lên đầu. Lâm lủng củng cả đêm mới làm xong việc dấu nữ trang trên chốc nón để mai đem gởi Tường Vân và sẽ biểu Tường Vân theo về lấy tiền. Số tiền này Lâm không dám đem theo túi. Hắn tính toán lẩm cẩm sợ đem tiền cộm túi sẽ bị họ ngờ vực kêu lại xét hỏi lôi thôi. Vậy là tự nhiên Lâm chẳng làm gì mà đâm lo sợ hơn cả Phi Diệp.
bạn đang xem “Hoa tình đẫm máu - Tào Đình” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Mãi hơn bốn giờ sáng Lâm mới đặt lưng xuống ngủ, vào lúc ấy Phi Diệp đã dậy tự mình pha cà phê ngồi uống và suy tư, chưa bao giờ chàng bận tâm lo lắng bằng hôm nay.
Chợt chàng chau mày nhìn lên tủ trà, hình như có một sự xáo trộn ở đó. Phi Diệp đứng lên bước tới nhìn kỹ trên mặt xem có gì thay đổi và chàng chợt để ý thấy cái gạt tàn thuốc lá bị ai xoay lại.
Cái gạt tàn thuốc này tròn có những khía để thuốc, chung quanh chạm trổ tinh vi, nó bị nứt một đường nênkhi đặt lên mặt tủ Phi Diệp thường xoay bề nứt vào trong, vì thế mà bây giờ thấy đường nứt quay ra ngoài Phi Diệp nhận ra liền.
Nhà này chỉ có một mình chàng ở, Tường Vân không bao giờ rờ tới cái gạt tàn thuốc.. Phi Dịêpchau mày vội chạy vào phòng tìm xem có sự gì khác lạ nữa chăng. Không có gì thay đổi ngoài cái gạt tàn thuốc đó, Phi Diệp liền mở tủ lấy thứ bột trắng đem ra rắc lên đó coi dấu tay người lạ.
Rõ ràng có dấu tay người lạ đã cầm cái gạt tàn này và đã mở tủ lục soát trong đó. Phi Diệp thất sắc, chàng vội vã làm một cuộc giảo nghiệm cùng hết thì thấy khắp phòng mình đều bị bàn tay lạ lục lọi.
Phi Diệp ôm đầu ngồi phịch xuống ghế:
- Lê Đằng, chỉ có hắn chớ không ai vào đây, đây là dấu tay đàn ông chớ không phải đàn bà.
Phi Diệp hiểu Từơng Linh đã biết rõ chàng hành động những gì, đã thấy rõ cả Lâm Huê đến đây chơi nhưng nàng không tiến tới mà lại rút lui cho Lê Đằng tìm hiểu thì đủ biết nàng cũng không trực tiếp muốn hại chàng. Phi Diệp buồn bực nhưng một lát sau chàng bình tĩnh lại:
- Hy vọng Lâm đã thủ tiêu hết những chứng tích nguy hiểm đó. Phi Diệp lập tức thay quần áo sang kêu Tường Vân nhờ liên lạc với Lâm vì lúc đó trời đã sáng.
Ánh ban mai chiếu xéo vào giường Lâm làm hắn vội choàng dậy và hắn lật đật thay đồ đem tang vật của Lâm Huê lưu lại ra khỏi nhà.
Muốn đội nón lên Lâm phải chờ nắng lên, hắn mang nón và nghĩ nghĩ:
- Mình bọc luôn số tiền đem theo cho xong, bởi vì nếu có bị họ kêu xét thì nội cái nón là đủ chết rồi.
Lâm cũng đủ khôn để hiểu hắn dấu nữ trang vô nón chỉ đem đi đường cho chắc ăn, khỏi bị hồ nghi chớ cái nón ấy nặng quá bình thường thì ai cầm tới là biết liền. Lâm làm gan đem theo một trăm ngàn ở tay chớ không bỏ túi, hắn cứ đi phây phây như thế không nhìn nghiêng ngó ngửa gì hết.
Dĩ nhiên là có Sơn Tùng theo sau, nhưng mới chỉ theo cho biết Lâm đi đâu đã. Cũng may cho Lâm tính là làm liền nên Sơn Tùng còn để hắn đi thong thả, chờ hắn liên lạc với Phi Diệp là ập vô bắt liền tại trận.
Nhờ ý nghĩ của Sơn Tùng như thế mà Lâm đi lọt đến nhà Tường Vân. Tường Vân mới được Phi Diệp kêu điện thoại nhờ liên lạc với Lâm nên đang trang điểm để đi, thấy Lâm đến nàng mừng vội ra kéo Lâm vô phòng cho kín đáo. Lâm vô chỗ an toàn rồi mới đặt tay lên ngực thở hết cơn hồi hộp, cái nón còn đội y nguyên trên đầu Lâm, hắn chờ lúc ấy mới lật ra mà nói:
- Chị cho em kêu ảnh đi...
Phi Diệp nghe Lâm kêu điện thoại vội hỏi:
- Có chuyện gì bất thường hay sao chưa kêu em đã tới?
Lâm hơi run:
- Em đã làm xong chuyện anh nhờ, nhưng em sợ những thứ bên trong để ở nhà mình không bảo đảm nên em đem hết tới đây rồi.
Phi Diệp vừa sợ vừa mừng:
- Em đem cả.
- Dạ tất cả mọi thứ bên trong, còn cái vỏ thì em đẩy gọn rồi, sạch sẽ lắm.
Phi Diệp mừng nhưng chàng mừng không lâu vì sau đó chàng nghe Lâm báo tin:
- Có kẻ rình nhà mình, thằng nhỏ bên cạnh nhà mình bị hỏi kỹ quá nên nó có nói cách đây mấy hôm...
Phi Diệp vội hỏi:
- Không, đừng nói vội, có Tường Vân ở đó không?
- Có.. Nhưng phải nói cho anh biết... Nó nói với người đó là nó thấy anh đi với một cô xấu xí về nhà.
Tay Phi Diệp run lên, Lâm nói:
- Em đã thấy tên người đó ở danh thiếp, và em thủ tiêu với cái vỏ rồi. Vậy là Phi Diệp hiểu, chàng nói:
- Em xuống phòng khách, anh sẽ qua chơi và gặp em.
Lâm nói:
- Hình như có kẻ theo em, sợ anh qua không tiện đâu. Để em gửi lại cho chị Tường Vân giữ cho anh, tiền mặt chỉ có một trăm ngàn thôi. Phi Diệp hỏi:
- Còn cái kia em đem theo bằng cách nào?
- Em để trong chốc nón...
Phi Diệp bảo:
- Cho anh nói chuyện với Tường Vân, anh sẽ nói là mẹ đưa cho những thứ đó. Lâm cầm ống nghe đưa cho Tường Vân:
- Ảnh muốn nói với chị nè.
Tường Vân đón ống nghe áp vô tai:
- A lô, em đây...
Phi Diệp nói:
- Mẹ anh có gởi cho một số nữ trang, Lâm đem đến đó, em cất dùm anh và coi như nó là của em.
Tường Vân dạ dạ, Phi Diệp nói tiếp:
- Xong, khi nào Lâm về thì qua với anh, anh cần gặp em lắm.
Nói xong Phi Diệp cúp máy.
Lâm lật nón đưa cho Tường Vân:
- Em để trong này. Hắn tháo đường chỉ trút số nữ trang cho Tường Vân, thấy nàng chau mày nhìn những vòng nhẫn nạm xoàn chiếu sáng như sao.
Nàng nhắm chừng số kim cương đó tới mười trịêu đồng là ít, trong thâm tâm Tường Vân suy nghĩ: Phi Diệp nói khi xưa bà mẹ vì nghèo nên bị Ông Đức phụ tình vậy sao bả có nổi bấy nhiêu nữ trang để dành vô lý quá.
Phi Diệp đâu dè Từơng Vân có đủ thông minh để hiểu sự đó, Lâm thấy Tường Vân nhìn số nữ trang đó mà suy nghĩ thì sợ nàng hỏi lôi thôi nên vội vã gởi gói tiền ở đó rồi đi.
Tường Vân đành cất gói tiền và nữ trang, Lâm ra khỏi nhà để ý nhìn chung quanh, chàng thấy có Sơn Tùng và Đỗ Vũ đứng chờ ở góc đường gần đó.
Lâm ra hai người đó liền đi theo, và đợi cho tới nhà hai người áp tới bảo Lâm:
- Chú em cho tụi tôi vô chơi một chút được không?
Lâm đã biết nên không giật mình, hắn bình tĩnh hỏi lại:
- Nhưng các ông là ai?
Sơn Tùng chau mày; - Là bạn tốt được không? Mở cửa mau...
Lâm nói lớn cố ý cho bà Lệ Hằng ở nhà bên biết có khách mà đừng qua bên này.
- Thì tôi mời các ông vô chơi chớ sao đâu, chờ tôi mở cửa chớ làm gì dữ vậy.
Sơn Tùng nắm vai Lâm:
- Mày dám nạt nộ tụi tao hả?
Đỗ Vũ cười nheo mắt ngó Sơn Tùng:
- Chú em muốn nói lớn để có ý riêng đó chớ không phải nạt mình đâu. Lâm nhìn Đỗ Vũ mà cãi:
- Ý riêng gì, ông này lộn xộn.. Tôi không mời vô nữa thì các ông làm gì tôi? Bây giờ các ông muốn gì thì hỏi ở đây đị.
Đỗ Vũ nạt khẽ:
- Hỏi ở đây không tiện, mở cửa mau cho chúng ta xét nhà coi. Lâm làm bộ sần sượng:
- Ai cho các ông xét nhà vô cớ.. Có giấy tòa tôi mới cho vào.
Sơn Tùng móc trong túi mảnh giấy hắn cười lạt:
- À, khá lắm, em muốn giấy thì có giấy đây, xem đi.
Lâm thấy họ đã chuẩn bị đủ giấy tờ thì vui vẻ nói:
- Vậy sao khi nãy hai ông không đưa ra, mời hai ông vô tự do xét. Sơn Tùng và Đỗ Vũ vô nhà lục soát tủ và ngăn kéo ở bàn rồi hỏi:
- Nhà này có một mình chú ở à?
Lâm gật:
- Vì anh hai tôi sắp cưới em cô Tường Linh nên ở biệt thự bên nhà cổ đó. Câu trả lời của Lâm cũng khéo nhưng Đỗ Vũ bảo Sơn Tùng:
- Tuy Phi Diệp sắp cưới Tường Vân, nhưng vụ này Tường Linh vẫn nhận thực là hắn có tội.
Lâm làm bộ ngạc nhiên:
- Tội gì, anh hai tôi bị gì?
Đỗ Vũ cười:
- Y là tên cướp khét tiếng đó chú còn làm bộ không biết sao? Chính chú là liên lạc viên của y mà? Lâm chưng hửng:
- Mấy ông nói sao anh hai tôi có ăn cướp hồi nào đâu?
Sơn Tùng cười:
- ăn cướp là nhẹ, y còn thủ tiêu nạn nhân của y nữa kìa. Lâm vã mồ hôi té ngồi xuống ghế, mặt kinh ngạc hết sức và nói:
- Thật sao, tôi không ngờ..
Nhờ thái độ thật tình không biết của Lâm nên Sơn Tùng bảo Đỗ Vũ:
- Có lẽ y làm nhưng thằng này không biết gì đâu. Lâm gật lịa:
- Thật tình em biết gì đâu... Nhưng em vẫn không tin anh hai em làm chuyện này. Sơn Tùng hỏi:
- Mẹ của Phi Diệp đâu?
Lâm lau mồ hôi trán:
- Má tôi đến bệnh viện rồi, bả làm việc ở đó. Không thấy tang chứng chi hai thám tử tính rút lui. Họ tính ra thì thấy cái cửa nhỏ thấp ngang ngực ở gần thang lầu có chất mấy cái thùng giấy che đi thì hỏi Lâm:
- Có cửa thông qua đâu?
Lâm sẵn sàng trả lời:
Chương trước | Chương sau