Hoa nở giữa tháng năm cô đơn - Sênh Ly

Hoa nở giữa tháng năm cô đơn - Sênh Ly


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 13
5 sao 5 / 5 ( 53 đánh giá )

Hoa nở giữa tháng năm cô đơn - Sênh Ly - Chương 9 - Tình yêu hoa xuân nở mùa thu

↓↓

Cơ thể tôi không còn chút sức lực nào. Tôi phát hiện ra trên tay mình có chất lỏng lành lạnh đang từ từ đi vào trong huyết quản.

bạn đang xem “Hoa nở giữa tháng năm cô đơn - Sênh Ly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tôi nheo mắt lại, yếu ớt hỏi: "Có phải là tôi bị sét đánh không?".


Tại sao cả người tôi lại có cảm giác...


"Không sao rồi".


Nước mắt tôi bỗng trào ra, tu tu khóc: "Cố Tông Kỳ...".


Giây phút đó tôi bức xúc đến mức muốn đâm đầu vào tường, không thì chạy ôm lấy dây điện trăm nghìn Ev.


"Ồ, cô bé này thật nhẫn tâm đấy. Có người yêu là quên luôn cả bố mẹ, tỉnh dậy là gọi tên Cố Tông Kỳ, ha ha ha...".


Tôi khó khăn quay đầu lại, bố nuôi tôi đang đứng bên cạnh, tôi nhẹ nhàng phản đối lại: "Con không thấy bố mà, bố chẳng thể trách con được, mà Cố Tông Kỳ cũng đâu phải là người yêu của con".


Nói được mấy câu tôi đã toát hết mồ hôi: "Con muốn uống nước".


Cố Tông Kỳ đưa cốc nước cho tôi, nước vẫn còn ấm, tôi uống liền hai ngụm: "Đắng, nước đắng quá, con muốn uống nước ngọt".


Anh đỡ lấy cốc nước: "Đợi chút. Anh thêm đường vào cho em".


Anh rảo bước ra khỏi phòng bệnh.


Bố nuôi sờ trán tôi, trán tôi cũng bắt đầu ra mồ hôi, cũng là hiện tượng mồ hôi bình thường, bố cười: "Tốt rồi, bắt đầu hạ sốt rồi, không cần đắp quá nhiều chăn, nhưng cũng đừng bị cảm nữa".


"Xấu hổ quá thôi".


Bố nuôi lườm tôi: "Con còn biết xấu hổ à. Bố thấy con đẻ ra đã khắc Tiểu Cố rồi".


"Con làm sao như anh ta, con làm sao mà như thế được. Con bây giờ đã đen đủi phải nằm ở đây rồi, rốt cuộc là ai khắc ai?".


Bố nuôi "khà khà" hai tiếng, nói: "Bố đi làm phẫu thuật đây, có chuyện gì thì con gọi bác sĩ điều trị của con, bác sĩ Cố ấy nhé".


"Ơ hay!".


Được một lúc thì Cố Tông Kỳ quay lại, rót một cố nước đưa cho tôi: "Ra mồ hôi rồi, chắc là đã hạ sốt rồi đây".


Tôi thử một ngụm: "Nóng!".


Anh ngờ vực cầm cốc nước: "Sao lại nóng được chứ, rõ ràng là...".


"Đắng quá, anh thêm đường gì vào vậy, đắng lắm".


Cái bản tính của tôi lại trỗi dậy, cau có nhìn anh. Hai ngày không gặp anh tôi đã nhớ anh như thế, vừa hoan hỉ vừa thấy tủi thân. Hình như tinh thần anh không được tốt lắm, dưới mắt hằn lên quầng thâm vệt lên những tia máu đỏ.


Anh nhẹ thở dài, chăm chú nhìn tôi: "Dụ Tịch à, sao em lại kỳ cục như thế".


"Em kỳ cục chỗ nào?". Tôi ấm ức nhìn anh: "Em đối với anh như thế này, anh bảo được hay không được, nếu anh nói là không được thì em sẽ lập tức đi, sau này sẽ không làm phiền anh nữa".


Liền sau đó tôi định tung chăn ra nhảy xuống đất.


Anh giữ lấy tôi, cười cười và nói: "Nếu anh nói được thì sao?".


Tôi như chết đứng.


Phút giây đó đầu tôi như trống rỗng, chỉ là không ngừng đổ mồ hôi thôi, đến cả tim tôi cũng bắt đầu ra chút mồ hôi.


Cố Tông Kỳ nhìn tôi, ánh mắt anh dịu dàng, tôi thoáng nghĩ đến nước hồ Nam-co, trong xanh như ngọc một màu xanh bình yên đánh thức trái tim tôi.


Anh vòng người sang, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào những lọn tóc bên tai tôi, không nói gì cả chỉ cười mỉm. Mặt anh càng lúc càng tiến gần, cảm giác chạm nhẹ giống ngày đó lại đến.


Tôi nhắm mắt, căng thẳng đến mức không dám thở.


Giống như loại kẹo mềm mà tôi thích, giữa hai bờ môi là hương vị ngọt ngào.


Tôi như muốn cắn nhẹ nó, cảm giác yêu thương giận hờn và vội vã muốn chiếm hữu lấy tôi.


Nhưng tôi như không làm chủ được cơ thể mình vậy, nụ hôn của anh ngọt ngào quá, trên bờ môi tôi vẫn đọng lại hương thơm. Cảm giác yếu đuối lại xuất hiện.


Một lúc lâu mới thôi, đôi mắt sáng của anh nhìn tôi làm mặt tôi nóng bừng lên, chẳng nghĩ gì đã nói: "Cố Tông Kỳ, môi anh ngọt quá".


Anh cười thầm: "Bây giờ thấy ngọt, lúc nãy còn nói đắng đấy".


Tôi xấu hổ quá liền với lấy cốc nước uống: "Lúc nào thì em có thể xuất viện?".


Anh có vẻ ngạc nhiên: "Giáo sư Trần chưa nói với em à?".


"Nói gì?".


"Dụ Tịch, lần này em bắt đầu có những phản ứng cao nguyên nhưng sau này chứng sốt đau bụng buồn nôn thực ra chính là phát tác chậm của bệnh viêm ruột thừa cấp tính. Do em đã uống thuốc giảm đau nên triệu chứng không rõ rệt".


"Có lúc nào em thấy bụng dưới bên phải hơi đau, nhưng chỉ một lúc thôi rồi lại thấy bình thường không?".


"Có ạ. Vậy bây giờ phải làm thế nào?".


Anh cười cười: "Bây giờ phải tuân thủ điều trị, nhưng đề nghị em nên phẫu thuật cắt bỏ".


"Ai là bác sĩ điều trị của em?".


"Anh".


"Ồ".


Tôi không đủ tự tin để nhìn anh: "Sao em lại thảm thế nhỉ. Không được, không được đâu. Sao lại là anh làm bác sĩ điều trị của em, anh là bác sĩ điều trị thì em chắc chắn không thể làm một bệnh nhân ngoan ngoãn được".


Anh bật cười, đôi lông mày cong cong rất đáng yêu: "Thế nào là bệnh nhân ngoan ngoãn?".


"Nghe lời bác sĩ, ăn đúng bữa, bị bác sĩ đặt lên bàn sờ sờ khám khám, bị hộ lý day day, bác sĩ sẽ day đến mức khắp người toàn vết thâm, cuối cùng thì em cũng vẫn phải cảm ơn ân đức của bác sĩ".


Cố Tông Kỳ cười, trỏ ngón tay vào trán tôi: "Em không làm được à?".


Tôi đưa tay ra, nắm lấy tay áo anh, nhìn chằm chằm anh: "Không được".


"Tại sao?".


Tôi nhếch mép cười, nheo mắt nhìn anh: "Anh lại gần đây, em nói nhỏ cho anh biết".


Tôi vội thơm lên khóe môi anh: "Vì cái này".


Đúng là như kẹo hoa quả, cũng một hương vị vừa thơm lại vừa thanh ngọt.


"Cô bé này, đúng là nghịch ngợm quá". Anh không tức giận chút nào, đôi mắt đẹp như biết cười: "Buổi trưa em muốn ăn gì, anh mua cho em".


"Đồ ngọt, nóng nhưng không được nóng quá cũng không được khô quá".


"Thế thì ăn cháo? Cháo bát bảo quế viên táo nhé?".


"Vâng, em đói rồi, nhanh lên nhé".


Tôi cười hi hi nhìn anh, trong lòng tràn ngập niềm vui: "Cố Tông Kỳ, mình như thế này liệu có vi phạm quy định của bệnh viện không, bác sĩ không được trêu chọc bệnh nhân, anh có lẽ nào bị trừ lương không?".


Anh cười: "Chắc là không đâu, anh cũng không rõ".


Lại vẫn là anh chàng Cố Tông Kỳ bản tính chán ngắt kia rồi. Tôi vừa hạ sốt được một chút nên cơ thể vẫn còn yếu, nhất là tham gia mấy trò nghịch ngợm đó nên càng thấy mệt, tôi kéo chăn lên, nói: "Em mệt".


Anh chau mày, gập cánh tay tôi đang được truyền nước lại khi tôi còn chưa kịp hiểu xem có chuyện gì anh đã xé băng dính, nhanh chóng rút kim truyền ra, nói: "Bé ngốc này, em nhìn đi, cử động nhiều quá nên bị sưng rồi đây này".


Anh cầm lấy tay tôi, những ngón tay di di trên bàn tay tôi, quở trách: "Đừng cử động nhiều, đợi một lát nữa sẽ truyền tiếp. Em lạnh không? Có cần anh lấy cho em một túi sưởi không?".


Tôi tủi thân nói: "Em không muốn truyền nữa đâu, đợi chút đã, em nằm một lúc. Để ăn cơm xong được không?".


"Được".


Cửa nhẹ nhàng đóng lại, tôi nhắm mắt lại và cố gắng ngủ tiếp. Xung quanh là ánh đèn sáng, đây là một ngày tươi sáng hiếm có của mùa đông. Khung cửa sổ hé một khe hở nhỏ, gió mát và hơi ấm của điều hòa trong phòng hỗn tạp với nhau thoang thoảng bên tai tôi.


Tôi khẽ mỉm cười, tôi như đang ở trong hiện thực mà cũng như đang trong mơ, đến cả tôi cũng không rõ nữa. Trên khóe miệng vẫn còn hiện hữu một cảm giác hạnh phúc.


Lúc đó tôi có rất nhiều điều muốn nói với Cố Tông Kỳ, rất nhiều rất nhiều, nhưng tôi lại không biết phải nói gì. Nghĩ lại những hành động vừa rồi của mình, thấy thật ngốc nghếch. Tôi rõ ràng nên thấy ngại ngùng mà chui đầu trốn trong chăn đằng này tôi lại chủ động hôn anh.


Tôi chỉ là muốn gần gũi anh hơn, bất kể là dùng cách nào để anh thuộc về không gian riêng của tôi. Tình cảm của tôi và anh gần như sự gần gũi phụ thuộc, những thứ đó là tình yêu tôi bị thiếu hụt, muốn dùng một cách khác để đạt được tình cảm đó.


Tôi chẳng là ai cả, tôi chỉ là Dụ Tịch, yêu một người nghĩa là không được cố tình che giấu, dựa vào cảm giác để có được tình yêu, khi đó tôi sẽ thấy rất vui vẻ.


Tôi hôn vì yêu, vì tình yêu đến đỉnh điểm nên nguyện được chia sẻ tình cảm, không có gì là cố ý và lạnh nhạt dè dặt cả.


Tôi nghĩ, đây chính là cách tôi yêu Cố Tông Kỳ.


Trong lúc nghĩ vẩn vơ, tôi lại chập chờn ngủ, rất lâu sau đó nghe thấy tiếng nói ngoài cửa, là giọng nam nghe giọng trẻ con non nớt nhưng âm sắc lại như tiếng một người dẫn chương trình của kênh CCTV[5].


[5] CCTV – China Central Television – Đài truyền hình trung ương Trung Quốc.


"Không sao, không cần khách sao, ừ... Có thể xem một chút không, không nói gì cả, chỉ thấy rất hiếu kỳ".


Sau đó là tiếng của Cố Tông Kỳ: "Đợi cô ấy tỉnh đã".


"Tôi gõ cửa xem đã".


Tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, tôi đáp lại theo phản xạ: "Ai đấy".


Một âm thanh đẹp trong trẻo nhưng rất gần gũi vọng vào: "May I come in?".


Tôi bừng tỉnh, trả lời một cách bản năng: "Yes, please".


Cửa được mở ra, tôi ngạc nhiên nhìn người khách đó, nhìn thoáng qua anh rất giống Cố Tông Kỳ nhưng nhìn kỹ thì lại khác nhau. Đôi mắt hơi dài nhưng lại là mắt một mí, lúc khép lại khóe mắt cong cong, đôi mắt biết cười mà đó lại chính là tiêu chuẩn đôi mắt đẹp của Cố Tông Kỳ, đôi mắt lúc cười thì sáng ngời giống như ánh sáng chiếu rọi xuống mặt biển.


Anh ta mập hơn Cố Tông Kỳ một chút, hai má phinh phính như trẻ con, tuổi cũng trẻ nhưng không cao như anh.


Vị khách chưa kịp mở lời thì tôi đã nói: "Giống nhau quá, hai người... là anh em à?".


"Không phải anh em ruột, là anh em họ thôi nhưng rất giống nhau nhỉ?". Anh ta cười nhìn ngô ngố như Cố Tông Kỳ lúc tôi chủ động nói chuyện với anh. Tôi phân vân có lẽ nào dáng vẻ ngô ngố đó là di truyền?


Cố Tông Kỳ đến bên giường tôi, sờ trán tôi: "Hạ sốt rồi, một lúc nữa hộ lý sẽ đến đo nhiệt độ".


Tôi ngước nhìn người khách: "Anh ấy tên gì?".


"Cố Tông Ngữ".


"Không phải anh em họ à? Sao hai người lại cùng tên đệm?".

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ba Ba Lạnh Lùng

Ba Ba Lạnh Lùng

Ba Ba Lạnh Lùng là cuốn tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Anh Túc, cùng với

22-07-2016 28 chương
Ôn Thôn Nương Tử

Ôn Thôn Nương Tử

Trích đoạn:Đan Ty Tuấn nhìn Tô Tích Nhân, tim vì nàng mà nhói đau. Từ khi mới quen, ấn

21-07-2016 41 chương
Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ là truyện ngôn tình quân nhân dành cho các bạn thích đọc thể

21-07-2016 42 chương
Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường là một trong những tác phẩm ngôn tình đề cao lên một tình

23-07-2016 60 chương
Kiêu sủng - Đinh Mặc

Kiêu sủng - Đinh Mặc

Văn án: Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường, người đàn ông quay mặt lại,

09-07-2016 23 chương
Nút pause trong tình yêu

Nút pause trong tình yêu

Vẫn biết là em chẳng xuất sắc, chẳng nổi bật mà cũng chẳng xinh đẹp rung động

01-07-2016
I miss you

I miss you

(khotruyenhay.gq) Những ngày cuối tháng Tư...Trời đổ nắng nồng nồng, cái nóng chớm

27-06-2016
Tình cha

Tình cha

Tránh cái nhìn của cả lớp, Tùng ngoảnh ra cửa sổ. Không thấy mặt Tùng nhưng có thể

29-06-2016
Làm dâu bản Bơn

Làm dâu bản Bơn

Chẳng biết rồi ngày mai sẽ ra sao nhưng Hương thấy làm dâu họ Cà Mảy, làm vợ Pản

24-06-2016
Hoa Cúc diệt chuột

Hoa Cúc diệt chuột

Đây là câu chuyện hoàn toàn có thật xảy ra ở nhà Hoa Cúc tuần trước. *** Nhà Hoa

25-06-2016
Đề Thi Đẫm Máu

Đề Thi Đẫm Máu

Tên truyện: Đề Thi Đẫm MáuTác giả: Lôi MễThể loại: Truyện Ngôn TìnhTình

20-07-2016 43 chương
Chỉ có thể làm...bạn

Chỉ có thể làm...bạn

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Bọn con gái

27-06-2016

Teya Salat