Ring ring
Hoa nở giữa tháng năm cô đơn - Sênh Ly

Hoa nở giữa tháng năm cô đơn - Sênh Ly


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 13
5 sao 5 / 5 ( 92 đánh giá )

Hoa nở giữa tháng năm cô đơn - Sênh Ly - Chương 4 - Em đã từng yêu anh nhưng giờ chỉ muốn quên anh

↓↓
Về tới ký túc xá, không ngủ được nên tôi tranh thủ dịch hai chương truyện, đến khi trời tờ mờ sáng thì tôi cũng viết xong. Cảm thấy cả người như sắp kiệt sức đến nơi, lôi điện thoại ra nhìn giờ, thấy có một cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn.


Đều là của Cố Tông Kỳ, anh hỏi xem tôi đã về đến ký túc xá chưa, hai tin nhắn cách nhau khá xa.


Tôi nghĩ chắc khi anh làm phẫu thuật có dư chút thời gian và rảnh tay nhắn cho tôi cái tin, đúng là phong thái của đại sư, tôi nhắn lại nói: "Em đã về từ lâu rồi, cám ơn anh nhé". Sau đó tắt máy và leo lên giường ngủ ngon lành.


Đến khi tỉnh lại thì đã đến chiều, bạn cùng phòng không biết đã đi đâu từ sớm.

bạn đang xem “Hoa nở giữa tháng năm cô đơn - Sênh Ly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nói đến đây thì tôi là một người rất cô đơn, tính cách thì không được các bạn nữ ưa thích lắm. Từ hồi học đại học thì tôi đã không hoà đồng cùng tập thể rồi, các bạn trong ký túc tụ tập bàn chuyện quần quần áo áo, tán phét thì tôi chẳng bao giờ tham gia. Bọn họ tu tập ăn uống hát hò sinh nhật thì tôi cũng không thuộc diện được mời.


Nhiều lúc tôi thấy tình bạn giữa con gái với nhau thật là giả dối. Có lúc rõ ràng thấy quần áo của họ không đẹp, thế mà cứ phải ra sức cười tươi khen nó đẹp; hay khi người ta yêu, thì lại toàn phát ra lời chúc hạnh phúc giả dối, còn trong lòng thì lại mong họ sớm chia tay.


Tôi chẳng cần những tình cảm giả tạo ấy của người khác, cũng không cần phải để ý đến sắc mặt của họ.


Tần Chi Văn nói tôi một mình lâu rồi nên quên mất phải sống với người khác thế nào, nhưng cậu ấy cũng chẳng có tư cách gì mà nói tôi.


Duy nhất chỉ có một cô bạn có thể nói chuyện với tôi được vài câu là bạn học hồi cấp ba. Giờ cô ấy đang học nghiên cứu sinh trên miền bắc, thường xuyên lên mạng nói chuyện với tôi, chia sẽ những hậm hực về bạn cùng phòng rồi gửi ảnh các hotboy để an ủi nhau.


Tôi vào mạng, đúng lúc cũng thấy cô ấy trên mạng, tôi tâm sự với cô ấy rằng gần đây tôi quen môt vị bác sĩ cực kỳ tốt, lại cực đẹp trai, nhưng mà người ta có người yêu rồi, đây chính là điều khiến tôi đau đầu nhất.


Cô ấy trả lời chỉ một chữ: "Tấn công".


Để tỏ ra trượng nghĩa tôi nói: "Thôi".


"Sao vậy, một chàng trai tốt không phải được đào tạo mà thành, mà là được một người con gái đào tạo ra, đợi chúng ta đến cướp".


"Cậu tử tế chút có được không vậy?".


"Có tử tế thì cũng không giúp cậu tìm người yêu, cũng không làm cậu lấy được giấy đăng ký kết hôn, cũng không giúp cậu sinh con được".


Tôi vẫn rất kiên định, kiên quyết một cách lạ thường, nói: "Không cần".


"Vậy thì chiến lược lần này của cậu hỏng rồi", rõ ràng là cô ấy đang cười tôi.


"Không phải". Tôi vẫn rất cứng đầu nói: "Chỉ là trượt thời gian thôi".


Phía bên kia im lặng một lúc rồi nói: "Vậy thì triển khai chiến thuật của cậu đi, có tin tức gì mới thì thông báo với tớ một tiếng nhé. À đúng rồi, cậu có ảnh anh ta không? Gửi tớ xem nào".


Tôi không có, nếu có thì nhất định cũng không gửi cho cô ấy xem, thế nên tôi trả lời rất dứt khoát: "Không có".


Avatar của cô ấy tối luôn, nhưng lại sáng ngay lập tức, cô ấy bảo: "Dụ Tịch, à, nhớ là đừng có nóng vội nhé, nhớ lời dạy của tớ, kiểu con trai như vậy chỉ có thể cưa chầm chậm thôi, không được làm gì hấp tấp quá".


Nhớ lại Cố Tông Kỳ nói câu bông đùa hôm nọ, tôi gục trán xuống bàn phím.


Bên ngoài mặt trời sáng rực, tĩnh mịch. Tôi bắt đầu kiểm điểm lại cuộc sống ba năm qua, giống như mùa thu rực rỡ, bề ngoài thì chói lọi nhưng thực ra còn cách cái lạnh lẽo của mùa đông không xa nữa rồi.


Giờ đến yêu tôi còn không biết nữa, huống hồ bảo tôi bày tỏ tình cảm với một người con trai mà tôi thấy tuyệt vời.


Con người tôi từ khi Đồng Nhược Thiên ra đi dường như đã bị hoá đá, không thể có biến chuyển gì được nữa, dần dần bắt đầu mọc ra sâu rồi. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng phần nào đó của đời tôi đã bị người đàn ông kia mang đi.


Cảm giác trái tim rung động và chịu đựng, có thể yêu hèn mọn, khóc âm thầm, tất cả đều dở dang.


Có khi dễ dàng rung động trước một người, nhưng lại toàn chùng bước, càng tiến về phía trước càng lo sợ sự thật được công bố. Chắc là vì chúng ta đều đang sống trong phập phồng lo sợ nên mới chối từ làm người chịu tội thay.


Tóm lại tôi đã kiểm điểm xong và phát hiện ra rằng không phải lỗi ở tôi, nên tôi lại vui vẻ đi ăn cơm.


Trên đường tôi gặp giáo sư Trương ở trung tâm tư vấn tâm lý của trường. Thầy là bạn thân với sếp tôi. Tôi chạy lên nói chuyện với thầy vài câu, thầy bảo chứng trầm cảm của cô em gái tôi nghe chừng nặng lên chút ít.


Đó là câu trả lời tôi đã sớm nghĩ tới, tôi thở dài nói: "Ngày trước nó thường xuyên than ngắn thở dài, thỉnh thoảng lại khóc lóc, lần này lại còn tự tử, haiz, nó thật đáng thương".


Thầy nghiêm khắc nói: "Bệnh trầm cảm này khi phát tán đến mức nặng có thể thường xuyên xuất hiện suy nghĩ muốn chết, có thể là tự sát hoặc tự thương".


"Giống như Hemingway[1] ạ?".


[1 Ernest Miller Hemingway: là một tiểu thuyết gia một nhà văn viết truyện ngắn và là một nhà báo người Mỹ. Năm 1961, vài ba tuần trước sinh nhật lần thứ 62 của mình, ông đã chết tại nhà riêng ở Ketchum, Idaho, sau khi tự nã đạn vào đầu mình bằng một khẩu súng săn.


Thầy thở dài một tiếng nói: "May là học ngành Văn học, quãng đời còn lại của ông phải áp dụng phương pháp điều trị ECT[2], nhưng mà thầy vẫn nghĩ là em gái em nên viết cái gì đó, có khi lại trở thành Hemingway thứ hai ấy chứ".


[2] ECT là phương pháp điều trị bằng xung điện hay còn gọi là liệu pháp choáng điện, là phương pháp điều trị bệnh trầm cảm hiệu quả nhất.


Tôi tròn mắt, không đưa ra ý kiến gì, hỏi: "À, thế bố mẹ em có nói gì không ạ?".


"Thầy khuyên là nên cho Dụ Lộ uống thuốc để khống chế bệnh không bị nặng hơn. Này Dụ Tịch, sao mà hai chị em em đối ngược nhau nhiều vậy? Em thì tính cởi mở, Dụ Lộ thì xém chút nữa đã chết, sao mà khác nhau nhiều thế?".


Tôi ngẩn ra một lúc, cười cười nói: "Thực ra cũng chẳng có gì khác đâu ạ, ha ha".


Thực ra mà nói Dụ Lộ vốn không nên bị như thế, nó lúc nhỏ đáng yêu lắm, ảnh ở nhà vẫn còn lưu giữ lại khoảnh khắc huy hoàng một thời ấy.


Nhiều khi tôi không hề trách bố mẹ tôi thiên vị, tôi hồi nhỏ phải nỗ lực bao nhiêu thì tôi đều cố gắng bấy nhiêu, mãi cho đến năm lớp sáu[3] mới được đeo khăn quàng đỏ, so với tôi thì Dụ Lộ cứ như một thiên sứ vậy.


[3] Ở Trung Quốc lớp sáu mới là năm cuối tiểu học.


Năm bảy tuổi nó đã vào đội nghệ thuật Tiểu Đinh Hương, học piano, lĩnh xướng, học thì giỏi đến mức khiến người ta ghen tỵ. Mặc dù hai đứa tôi nhìn khá giống nhau nhưng từ nhỏ đến giờ, mọi ánh mắt hay yêu thương đều được dành cho nó.


Vậy mà bây giờ mọi thứ lại thay đổi, ánh mắt của mọi người đổ dồn vào tôi, còn tình thương của bố mẹ vẫn dành cho nó.


Tục ngữ đã nói rồi, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, Dụ Lộ như thế, bố mẹ tôi dường như phải chịu toàn bộ trách nhiệm.


Bữa tối ăn chẳng thấy ngon miệng gì, tự nhiên tôi lại thấy nhớ cô em gái.


Vậy là tôi bắt taxi về nhà, gõ cửa một hồi chẳng thấy ai ra, đành lôi chùm chìa khoá lâu lắm rồi không được dùng đến, mở cửa thấy mọi thứ quăng lung tung bành trên sàn, búp bê này, cả sách vở nữa.


Trong nhà chỉ bật mỗi ngọn đèn vàng, nhìn cứ như là trong rừng rậm vậy.


Bố mẹ tôi ngồi trên sofa thở dài, tôi vội hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?".


"Em con làm chị giúp việc tức quá bỏ đi rồi".


Tôi "ồ" một tiếng, chẳng nói chẳng rằng nhặt các thứ lên ghế. Mẹ tôi bắt đầu than thở: "Em con đúng là nóng tính, chị giúp việc thì cũng không được học hành tử tế, lại mở xem sách của em con, thế là nó mới nổi cơn tam bành nói những câu khó nghe làm cho chị giúp việc tức quá bỏ đi luôn"


"Tìm người khác vậy".


"Làm gì mà dễ dàng thế, khó lắm mới tìm được một người giúp việc nhanh nhẹn, thôi vậy, đành tìm người khác chứ biết sao".


Bố tôi châm điếu thuốc, hút vài hơi mới quay sang hỏi tôi: "Con về làm gì vậy?".


Tôi ngước mắt nhìn, trong làn khói thuốc tôi thấy bố tôi khẽ chau mày, dấu ấn thời gian đã lộ rõ trên khuôn mặt ông. Môt nhân viên nghiên cứu quèn bừng bừng khí thế một thời đã leo lên được vị trí vạn người nay cũng đã già yếu rồi.


"Con về lấy ít đồ". Ngoài cái lý do này ra tôi không biết tìm lý do nào khác.


Cửa phòng Dụ Lộ vẫn đóng im ỉm, tâm sự của nó, bí mật của nó và cả cuộc đời nó dường như bị nhốt trong không gian chật hẹp ấy. Bỗng nhiên tôi vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, tôi không tốt gì nhưng cũng còn hơn nó.


Lúc ấy tôi nghĩ, nếu như Dụ Lộ muốn tự tử, nhất định tôi sẽ không ngăn cản, vì tôi hiểu nó, cũng giống như tôi đã từng như thế.


Tôi vơ tạm một vài bộ quần áo rồi đi, mẹ đang gọi điện thoại nên tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi chạy lên tầng, gõ cửa nhà bố mẹ nuôi.


Cô Lý ra mở cửa, trong phòng toàn mùi hoa quả, bố nuôi tôi nói: "Dụ Tịch à, mau lại ăn dưa hấu này".


Tôi nói: "Ái chà, sang thế cơ ạ, đào ở đâu ra vậy bố?".


Mẹ nuôi giải thích: "Bố con làm phẫu thuật xong, người ta đem biếu, chuyển từ Hải Nam đến đây".


"Đảo Hải Nam có dưa hấu ạ? Cũng ngọt đấy nhỉ?".


Bố nuôi ăn xong, vứt vỏ đi rửa tay, vừa đi được nửa bước liền quay đầu nói với tôi: "À này, Tịch Tịch, bố nói cho con biết nhé...", ông đứng lại ngước nhìn trần nhà nói: "Vừa định nói vơi con cái gì nhỉ?".


Ông quay lại ghế, nhặt vỏ dưa lên, ngồi trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu: "Chịu, không nhớ ra nổi, khi nào nhớ ra thì nói với con sau".


"Trí nhớ của bố con càng ngày càng kém rồi". Mẹ nuôi tổng kết một câu như thế: "À, phải rồi, chị em gọi điện tới nói muốn giới thiệu người yêu cho Tiểu Quyên Tử, hỏi xem ở viện có cậu nào ổn không".


Rửa tay xong bố nuôi lại ngồi bên cạnh tôi nói: "Tôi không có thời gian đâu, bà có lòng thì tự tìm lấy nhé".


"Khoa mình thì chẳng có ai được cả, à, khoa ngoại không phải có cậu tên Cố Tông Kỳ sao, tôi hay thấy mấy cô bé trong khoa mình bàn tán về cậu ấy, ông thấy thế nào?".


Tôi không muốn Cố Tông Kỳ làm anh rể nuôi đâu, nên tôi lập tức cướp lời bố nói: "Anh ta có bạn gái rồi".


"Ơ, sao mà con biết vậy?".


"Cao Y Thần nói".


Mẹ nuôi nghĩ một lúc nói: "Con nói mẹ mới nhớ tới chỗ Cao Y Thần có một cậu khá ổn, mai mẹ đi hỏi chủ nhiệm khoa xem sao, nhưng mà Cố Tông Kỳ có người yêu rồi thì thật tiếc".


Không cần tốn quá nhiều sức, tôi đã loại bỏ được tình địch đầu tiên trong mối quan hệ giữ tôi và Cố Tông Kỳ.


Nhưng sau đó tôi lại thấy hối hận, đáng lẽ ra tôi nên xúi chị Tiểu Quyên Tử theo đuổi Cố Tông Kỳ.


Rồi sau khi loại được bạn gái của anh ta, tôi lại xúi một cô nàng khác vào PK[4] với chị ấy, sau khi tranh nhau mãi tổn thất n lần, tôi sẽ giống như nước Mỹ thời thế chiến thứ hai, cuối cùng sẽ làm chủ thế giới, độc chiếm Cố Tông Kỳ.


[4] PK là thuật ngữ xuất hiện trong game, chỉ việc tranh đấu tay đôi với nhau.


Tôi vuốt vuốt cằm, thấy thật hối hận, nhưng mà tôi chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy vui.


Xem ti vi một lát, tôi đứng dậy chào bố mẹ ra về, bố nuôi nói muốn đưa tôi về vì tối ông còn có cuộc hội chẩn, tôi cũng vui vẻ bắt taxi cùng ông về viện. Tôi quyết định đến khoa ngoại tìm Cố Tông Kỳ, mặt mo một chút để anh bán lại quyển sách cho tôi.


Mấy ngày nay tôi có mặt ở khoa ngoại khá nhiều nên các y tá ở đây cũng chẳng thấy lạ gì. Từ ngoài hành lang bước vào tôi nghe thấy hai y tá vừa bưng thuốc vừa nói chuyện: "Hôm nay, khi cô bé phẫu thuật cắt ruột thừa giường 73 xuất viện, cứ đòi ôm bác sĩ Cố của chúng ta bằng được đấy".


Tai tôi lập tức dựng lên nghe ngóng.


"Sau đó thì sao?".


"Bác sĩ Cố đứng đơ ra đấy, cứ như là bị hoá đá ý. Lúc đấy chủ nhiệm khoa cũng có mặt, chúng tớ phá lên cười, nhưng mà cô bé đó mới mười bốn tuổi, có ôm một tý cũng chẳng sao".


"Trời, cậu không biết là bọn trẻ bây giờ dậy thì sớm lắm à?".


"À này, hôm nay có bác sĩ nội trú mới tới phòng cấp cứu là ai vậy? Nghe bọn họ nói là đẹp trai lắm".


"Tớ cũng không biết, hình như tên là Đồng Nhược Thiên".


Tôi chớp chớp mắt, coi như không biết chuyện, bước tới văn phòng.


Nhưng chưa tới, tôi dừng chân ở cầu thang đối diện thang máy, rút điện thoại mãi mới tìm được số của Đồng Nhược Thiên, tôi nhắn hỏi anh ta: "Anh được điều về bệnh viện Đông Hoa rồi à?".


Nhưng tôi không đủ dũng khí gửi tin nhắn đi, cũng hơn ba năm rồi tôi không liên lạc với anh ta.


Trên đời này có một loại người chính là tôi đây, dù có bị tổn thương nặng nề trong tình yêu thế nào đi nữa thì trước mặt người khác vẫn cười nói ra vẻ không sao, nhưng sau đó lại chọn mình trong lớp băng tuyết dày, không chịu đón nhận ánh nắng mặt trời.


Có thể vẫn còn hy vọng, nhưng thứ tình cảm mãnh liệt dường như đã bị cháy cạn rồi.


Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, đột nhiên có tiếng quen thuộc cất lên: "Điện thoại rất ngon sao?".

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường là một trong những tác phẩm ngôn tình đề cao lên một tình

23-07-2016 60 chương
Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A là một truyện ngôn tình cổ đại có nội dung 18+ (truyện ngôn tình

22-07-2016 45 chương
Thôi đợi

Thôi đợi

Hạ đợi gì ư? Hạ giật mình. Cô đợi gì giữa những khoảng trống vắng? Là đợi

24-06-2016
Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng là một trong 2 tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Trương Đỉnh Đỉnh

23-07-2016 94 chương
Một việc nhỏ

Một việc nhỏ

(khotruyenhay.gq) Tôi tạm biệt nàng và ra về trong tâm trạng vui buồn lẫn lộn. Buồn vì

27-06-2016
Lỡ hẹn với biển

Lỡ hẹn với biển

Phải, ai cũng phải lớn lên, ai cũng phải khác đi... *** 1. Năm tôi 7 tuổi, cha mẹ tôi

24-06-2016
Em có muốn tắm không?

Em có muốn tắm không?

Nhật Quân bật nhạc disco, chân nhún nhảy dù lòng trống rỗng. Anh đã ngủ với trên

01-07-2016
"Kẻ khùng" cậu tôi

"Kẻ khùng" cậu tôi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Dĩ nhiên dì

27-06-2016
Cô dâu mạo danh - Kinny

Cô dâu mạo danh - Kinny

Giới thiệu: Tôi -Hạ Phi Khanh- 19t, cao 1m59, có khuôn mặt dễ thương. Năm tôi 10t ba mẹ

13-07-2016 33 chương