"Anh chỉ biết một chuyện, Dụ Tịch à, đó là có một khoảng thời gian em không nhớ gì cả, anh nghĩ, thực ra lúc đó là Tần Chi Văn...Dụ Tịch, em nhìn gì vậy?"
bạn đang xem “Hoa nở giữa tháng năm cô đơn - Sênh Ly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Em nhìn gì đâu, chỉ đang nhìn tòa nhà nội khoa kia thôi, có bóng người đang đi lại, giữa lớp sương mù mỏng và trời trong xanh, hình như có đoạn dây diều cắt ngang, được thả từ ô cửa sổ.
Trong chớp nhoáng, ngay cả tư duy cũng không thể phản ứng kịp trong khoảng thời gian có một phần mười mấy giây, đám bụi trước mắt tôi bùng lên, âm thanh của lớp xi măng trên mặt đất vang lên, vụn bắn tung tóe.
Máu từ tên cơ thể người đó từ từ chảy xuống, như là ngón tay của ác quỷ giơ ra, dựa vào tốc độ ghê rợn để lan rộng bốn phía, những người có mặt lúc đó đều kinh hãi.
Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy thời gian như ngừng lại, tôi chỉ biết nhìn, chẳng có bất kỳ một phản ứng nào cả.
Trước mặt toàn một màu đỏ, màu đỏ thẫm, giống như một chỗ nào đó trên cơ thể tôi, màu đỏ không cách nào khống chế được như muốn trào ra.
Đột nhiên, người tôi bị kéo mạnh đi, là tay của anh Cao Y Thần. Anh giữ chặt lấy gáy tôi, giấu mặt tôi vào ngực anh.
Tôi chỉ thấy lạnh, cả người lạnh toát, tim tôi như bị kéo thành một sợi dây, dường như sắp không thở được.
Tiếng anh vang bên tai tôi: "Tịch Tịch, không được nhìn, không sao, không sao cả..."
Nhưng tiếng anh xa như thế, nhẹ như thế, không có một chút cường độ nào cả, nên tôi chỉ nghe thấy tiếng hét hỗn loạn ở xung quanh, như tiếng tạp âm kim loại.
Tất cả trở thành bản nhạc hỗn độn trong buổi sáng nắng đẹp này.
Người tôi run lên, mà lại không biết được mình đang sợ cái gì nữa, cánh tay anh lại giữ tôi chặt hơn, nhưng tôi vẫn không cảm thấy tí hơi ấm nào, không có hơi ấm của cơ thể, không có cảm giác được che chở dỗ dành, nhưng lại có cảm giác an tâm, cảm giác đã có trước đây rất lâu.
Không phải cảm giác với anh, mà với Cố Tông Kỳ.
Lúc tỉnh lại, tôi cắn chặt môi, khó khăn nói được mấy từ: "Cố Tông Kỳ, em muốn.... Cố Tông Kỳ.."
Chẳng rõ từ lúc nào nước mắt đã ướt nhòe.
Trong cuộc đời này, một phần quan trọng nào đó đã vụt biến mất, tan bay như khói bụi, chẳng thể có lại được nữa.
Cao Y Thần đưa tôi về phòng bệnh, cả quãng đường tôi vẫn run cầm cập, rõ ràng là đang lúc mùa đông ấm áp, ánh nắng trước mắt tôi, như những sợi dây rối bời trước mắt, cắt đứt tầm nhìn của tôi, và cứ dần trong sắc mày đỏ thẫm kia.
Đến cả không khí cũng có mùi tanh nhẹ của gỉ sắt, lạnh băng thẩm thấu vào trái tim tôi.
"Tịch Tịch, anh đi rót cho em cốc trà nóng đã."
"Vâng."
Một cốc trà âm ấm, hơi ấm truyền qua cái ly thủy tinh, lòng bàn tay tôi cuối cùng cũng đã có cảm giác, nhưng tận đáy lòng vẫn là một cảm giác lạnh băng, tôi hỏi: "Anh Cao Y Thần, Cố Tông Kỳ đâu?"
Anh nhìn đồng hồ nói: "Giờ lý thuyết lâm sàng, khoảng chín rưỡi mới tan, còn khoảng một tiễng nữa cơ."
Ánh nắng rạng rỡ từ cửa sổ tràn vào phòng, người tôi cũng thấy ấm lên, cái bóng của tôi in trên tấm ga trải giường trắng tinh, đột nhiên rất nhiều việc đã qua lại ào ạt ùa về trong đầu tôi, trái tim tê dại dần dần được đánh thức.
Những việc mà tôi đã cố tình lãng quên, giấu trong cái hộp cũ ở tận đáy lòng, khiến tôi không nỡ mở ra.
Đều là những kỷ niệm của tôi và Tần Chi Văn, là tất cả từ khi gặp cậu ấy hồi ở nước ngoài.
Đây là lần thứ hai tôi tận mắt nhìn thấy có người đang đứng xếp hàng để xuống địa ngục, lần thứ hai nhìn thấy một vũng máu to như thế, tuôn trào không thể kiểm soát được, như là nước mắt suốt một đời người, khóc cũng cạn cháy hết rồi.
Đức là một đất nước lạnh lùng, có một lượng lớn lưu học sinh đáng thương, đó là những đứa chưa tốt nghiệp cấp ba, bị đưa sang một ngôi trường xa xôi mà chả biết gì về nó cả.
Tôi và Tần Chi Văn quen một người bạn như thế, cô ấy học ở một trường cấp ba ngoại ô Berlin, những người quen biết cô ấy đều rất thích cô, tôi còn nhớ lúc tôi và cô làm quen nhau, khóe miệng hơi cong lên, nhìn đáng yêu như muốn hôn người khác vậy.
Cô thích Tần Chi Văn, có lúc tôi nghĩ, nếu như ngày ấy Tần Chi Văn ở bên cô, thì chắc đã không có chuyện đổ máu, và những đám hoa tuyết màu hồng nhạt bay trên bầu trời.
Đó là lần những bông tuyết đầu mùa ở Berlin rơi xuống, mọi người hẹn nhau ra ngoài ăn tối, tôi vừa thi xong, chuyện phát sinh rất gay go, trong lòng thấy bất an, nghĩ phải nộp tiền để thi lại, nên tôi rất buồn, chẳng có chút hào hứng nào cả.
Tần Chi Văn không ép tôi đi, tôi nổi cáu với cậu ấy nhưng cậu ấy cũng rất nhẹ nhàng với tôi, vậy là một cuộc gặp mặt không mấy vui vẻ diễn ra, nhưng lúc đó chúng tôi hoàn toàn không chú ý đến những biểu hiện khác lạ của cô gái bỏ về giữa chừng ấy.
Lưu học sinh là một nhóm bạn rất vô tư, mọi người đều đi rồi trở lại, trở lại rồi lại đi, sự ly biệt cũng dần quen với chúng tôi.
Thông thường khi tàn cuộc, bạn nam sẽ đưa các bạn nữ về ký túc xá.
Suốt quãng đường dài đó, chúng tôi đi bên cạnh nhau, nhưng dường như vẫn chưa nói hết những chuyện mà có nói cả đời cũng không hết được, từ những món ăn trong nước đến chuyện nhóm máu và các cung, cô bạn đó đang hào hứng nói chuyện, những bông tuyết rơi lên trên mái tóc cô, trong suốt như pha lê.
Sau khi về đến trường, cô đứng rất lâu ở cầu thang, một hồi lâu mới nói: "Em có thể nói mấy câu với anh được không?"
Tần Chi Văn liếc nhìn sang tôi, cười mỉm và nói một cách rất khách khí: "Muộn quá rồi, đường khó đi, có chuyện gì để lúc khác hãy nói nhé."
Chúng tôi tạm biệt nhau ở đó, vừa đi chưa được 100m, thì nghe thấy sau lưng có âm thanh, trên nền tuyết trắng tinh, là một bông hoa máu lòe loẹt rực rỡ.
Cô bạn đó, đã nhảy lầu tự sát, một cái chết.
Sau đó chúng tôi bị gọi đến đồn cảnh sát để thẩm vấn, một người đàn ông mặt phệ mang đậm chất giọng vùng đông bắc nước Đức đến gặp chúng tôi. Sau này mới biết, anh ta là chồng của cô ấy, để được ở lại Đức, cô đã cưới một kỹ sư công trình người Đức chưa quen được bao lâu, sau lớp áo lông vũ dày cộp đó là những vết thương bị ngược đãi.
Mà gia đình cô ấy, lúc đó đã không thể cung cấp chi phí cho cuộc sống của cô bên Đức nữa, cô ấy lại chẳng muốn về nước.
Tôi nhớ lại, lúc đó tôi cứ ôm chặt lấy Tần Chi Văn, nhất định không chịu buông anh ra, trong giấc mơ luôn xuất hiện hình ảnh đó. Rất nhiều năm sau đó, khi tôi thấy bộ phim nhật Sợi dây màu đỏ, khi nhìn thấy cô gái bị bệnh tự kỷ nhảy lầu tự tử, thì cả lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi, lạnh toát.
Sau sự việc đó, tôi bị trả về nước học tiếp cấp ba, Tần Chi Văn ở lại học xong, thì được cho sang Thụy Sĩ học đại học.
Hình như trong trí nhớ của tôi, những chuyện vui quá nhiều, nhưng đều là những chuyện không đủ nặng ký, lúc tôi nhớ lại, thì đã không nhớ được cảm giác vui vẻ lúc đó nữa. Nhưng những chuyện đau buồn, có lẽ vì ít quá, mà mỗi chuyện đều đau đớn ghi nhớ trong lòng, nên khi nhớ lại càng thấy đau buốt thấu xương.
Tôi đã yên lặng ngồi trong ánh nắng như vậy để hồi tưởng lại cái chết đã từng ở gần bên tôi như thế.
Tiếng hộ lý thảo luận râm ran ngoài hành lang, nhưng tôi chẳng nghe thấy gì cả, tôi bình tĩnh xác định lại âm thanh và hỏi anh Cao Y Thần: "Mấy giờ rồi anh?"
Anh xem đồng hồ: "Em đang đợi anh ta à?"
Tôi lắc đầu rồi lại gật đầu: "Anh Cao Y Thần, anh biết không, đây là lần thứ hai có người nhảy lầu tự tử trước mặt em.."
"Đừng nghĩ nữa, được không em?"
"Có người cố gắng để được tiếp tục sống, có người lại muốn được giải thoát sớm, thế gian này, tại sao lại chẳng công bằng như thế?"
Bỗng, có bước chân vội vã đang đến rất gần, tôi ngẩng đầu nhìn, là Cố Tông Kỳ, khuôn mặt bị gió lạnh táp vào mặt hơi đỏ lên, đầu tóc thì rối xù, trên tay vẫn còn cầm một quyển sách dày.
"Dụ Tịch, em làm sao vậy?"
"Buổi sáng có người nhảy lầu, đúng lúc đó chúng tôi nhìn thấy, anh xem cô ấy bị hoảng sợ như này đây, anh mau lại khuyên cô ấy đi, tôi phải đi rồi."
Cạch một cái, cánh cửa khép dần lại, chỉ còn lại tôi và Cố Tông Kỳ.
Cố Tông Kỳ bước đến, vén tóc mái tôi lên, nhẹ nhìn vào mắt tôi: "Tịch Tịch, không sao cả, sự việc sáng nay lúc về anh đã nghe nói rồi, là bệnh nhân bị ung thư phổi giai đoạn cuối, vì không chịu nổi sự đau đớn, nên nhân lúc hộ lý không để ý đã nhảy lầu, không sao, chẳng có liên quan gì đến em cả."
"Em biết."
Anh thở dài, nắm lấy tay tôi, bàn tay anh như mặt trời nhỏ ấm áp, cảm giác cứng nhắc và tê cứng dần tan biến, tôi mở miệng, khẽ nói: "Cố Tông Kỳ, em rất sợ, rất sợ bị chết."
"Sợ bất kỳ ai đó biến mất từ từ trước mặt em, không có dự báo, tính mạng rốt cuộc là gì, phải thế nào mới có thể chết mà không chút hối tiếc. Nếu em chết rồi, anh có nhớ đến em suốt cả đời này không, anh sẽ coi em như vẫn đang còn sống, hay là một hình bóng đã biến mất, nếu cuối cùng vẫn phải chết, thì con người sống có cần không?"
Tôi rút tay khỏi anh, ôm chặt eo anh: "Cố Tông Kỳ, ôm em đi."
Anh làm theo lời tôi, ôm chặt tôi vào lòng, cơ thể anh giống như bông mềm mịn hoặc nó là cát biển mềm mại, để an tâm chìm vào giấc ngủ. Tôi thì lại như một lỗ hổng nào đó của vũ trụ, mong muốn từ đáy lòng được yêu nhiều quá, khát khao quá, nên tình yêu với anh càng nhiều càng tốt, càng nặng càng tốt, để hỗ trợ cho nỗi hoảng sợ trong lòng.
Nửa trước cuộc đời, tôi thiếu nhiều tình yêu, còn nửa sau, lại yêu nhiều quá.
Nhưng bây giờ, tôi lại không nghĩ đến tình yêu hay sự tiếc nuối, mà chỉ muốn được gần gũi bởi chính sự ấm áp, sự bịn rịn của cơ thể và hơi ấm tỏa từ hai làn da gần nhau đã đem đến sức mạnh cho tôi.
Và cứ như vậy tôi lại khe khẽ cắn khóe miệng anh, từ từ thưởng thức, nụ hôn của anh không ngọt ngào, thậm chí có vị hơi chua đắng, nhưng tôi không biết mình đang làm gì, chỉ muốn được hôn, hoặc có thể là dùng cơ thể để chứng minh nỗi sợ hãi của mình.
Còn nỗi đau khổ và sự sợ hãi sắp biến mất, không phải chắc chắn đang dần mất đi đó sao, nên trong khoảng thời gian nhất định, tôi dùng cách không thể lý giải đó để thay đổi, hoặc là chuyển thành bi kịch.
Đôi môi anh vẫn mền như kẹo hoa quả, nhưng tôi lại không thấy được hương thơm ngọt thanh nhẹ ấy. Tay tôi từ từ đưa lên trên, rất ấm áp, thậm chí là mềm mại, có nét mềm mại của cành lá và sự tự hào bền bỉ mạnh mẽ.
Hơi thở của anh bây giờ không ổn định, rất nhanh, cơ thể anh ôm chặt lấy tôi, có sự thay đổi rõ rệt. Nhiều ngày gặp anh, nhưng tôi chưa thấy anh hoảng loạn bao giờ cả, lần này như đùa vậy, tôi lại không có ham muốn cơ thể, chỉ có khát khao tâm linh.
Lấy sự gần gũi của hai cơ thể để che giấu đi nỗi bất an trong lòng tôi.
Trong mắt anh có nỗi niềm nào đó mà tôi không thể hiểu được, và nó chất chứa ham muốn cay đắng bị dồn nén và một nỗi đau không tên nào đó, tôi đã cởi mấy cái cúc áo sơ mi của anh, để lộ ra bộ ngực rắn rỏi, tôi khẽ cắn bộ ngực ấy, vết cắn còn hằn trên đó.
Lúc ấy, đôi mắt tôi chắc chắn chỉ có sự bình yên, hoặc nếu khác thì chỉ là sự rung động tình cảm, chứ chắc chắn còn lâu mới có thể gọi là tình dục được.
Anh quay người tôi lại, đẩy vòng tay tôi ra, ức chế mà buồn bã nói: "Tịch Tịch, đừng thế nữa."
Tay tôi bị anh nắm chặt, ngón tay bị giữ chặt lấy, chẳng động đậy được. Ngực anh hơi trùng xuống, khuôn mặt lúc bình tĩnh và vô tư, như tia sáng ấm áp, có pha lẫn chút dục vọng.
Tôi áp nhẹ vào tai anh, hỏi: "Cố Tông Kỳ, anh muốn có em không?"
Người anh cứng đờ lại, khẽ thả lỏng tay tôi, tôi lại hỏi: "Anh không muốn em thật sao? Anh muốn, thì tại sao lại từ chối, có phải là anh không thích em?"
"Không phải như thế."
"Thế thì là như thế nào?"
Bầu không khí mát lạnh dần biến mất, hơi thở ham muốn đó giữa chúng tôi cũng dần bị cắt đứt. Không biết tự lúc nào mà anh đã buông lỏng tay tôi, anh mặc lại chiếc áo sơ mi, rất lâu sau mới nói: "Tịch Tịch, không phải như thế."
"Thế thì là cái gì?"
Đôi mắt anh lại trở lại thần sắc bình thường vốn có, nói một cách mông lung: "Anh không muốn em như thế này, em chỉ có sự đau khổ và sợ hãi, không phải tình yêu, nên mới dễ dàng gần anh như thế."
"Vậy có sao không?"
"Anh có thể giúp em chấp nhận nỗi đau đớn, nhưng không cần dùng cách này để quên đi nỗi đau...Cách này, em có biết không, đối với anh nó thật tàn nhẫn."
Nước mắt tôi chợt trào ra.
"Em xin lỗi, chỉ là em buồn quá, buồn quá thôi, có người chết trước mắt mình, nên em rất sợ, bao nhiêu máu như thế, và còn khuôn mặt không cam tâm đó nữa. Em nghĩ, nếu một ngày nào đó những người thân xung quanh em cũng không còn nữa, thì em sẽ phát điên mất, em cũng sẽ không sống được nữa đúng không, em không biết nữa..."
Khoảng hụt hồi ức nào đó cũng khiến tôi không thể nhớ lại những gì đã qua của tôi và anh, cơ thể anh quen thuộc với hơi thở của tôi, vậy trước kia, tôi cũng như thế với anh phải không?
Tôi nhắm mắt lại, nhớ lại trong bóng tối mù mịt, mang theo chút hơi thở của anh, ký ức đó giống như tấm thủy tinh bị vỡ vụn, không thể ghép lại được.
"Sinh lão bệnh tử là chuyện đương nhiên thôi, có niềm vui thì sẽ có nỗi buồn, Tịch Tịch à, đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy, mọi người luôn ở bên em, chẳng ai đi đâu cả, chỉ là.."
"Chỉ là gì?"
"Nếu họ chẳng may phải ra đi, cũng không phải là họ muốn như thế, vậy em vẫn phải cố gắng sống tốt chứ đúng không?"
"Kính koong", cánh cửa phòng mở ra, bố nuôi vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hai chúng tôi, sau đó rất bình tĩnh đóng cửa lại, tiếng ông từ cửa phòng nhẹ nhàng vọng lại: "Tiểu Cố, sau khi mổ ruột thừa không được vận động mạnh, đây là lời bác sĩ dặn."
"Con đâu có!" Tôi vội phản ứng.
"Không có thì mặc áo vào!"
Mặt tôi đỏ bừng lên, vội vã cài lại áo, nói với Cố Tông Kỳ: "Xin lỗi, hôm nay em không nên..."
Chương trước | Chương sau