XtGem Forum catalog
Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi

Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 18
5 sao 5 / 5 ( 14 đánh giá )

Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi - Chương 8 - Hóa ra thực sự không phải là anh

↓↓

Bạch Nhạn thực sự cảm thấy bất lực!

bạn đang xem “Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Bất lực thì sẽ phải tìm người để trút bầu tâm sự. Chuyện này chỉ có mỗi Lãnh Phong là người biết chuyện. Đến bây giờ Liễu Tinh vẫn giữ kín chuyện bị thất tình, nhưng không nói nhiều như trước đây nữa, cả ngày im lìm trầm mặc.


Lãnh Phong nghe Bạch Nhạn phàn nàn thì chỉ cười, rồi bảo Bạch Nhạn phải tin vào tình bạn bao năm giữa hai người, nếu là hiểu lầm thì sẽ có ngày hiểu ra vấn đề. Có lẽ bây giờ Liễu Tinh đã hối hận, nhưng chưa tiện xuống nước được, phải đợi thời cơ xuất hiện. Bạch Nhạn nói em xuống nước được, em chủ động gọi cô ấy có được không? Lãnh Phong nói vậy chẳng phải là tát thẳng vào mặt Liễu Tinh sao?


Bạch Nhạn đành thôi, âm thầm chờ đợi thời cơ trong truyền thuyết xuất hiện.


Trong thời gian này, trời đổ mưa to suốt hai ngày liên tiếp, đường phố Tân Giang nhất thời không thoát nước được, đi trên phố cứ như đang vượt sông. Toàn bộ ban lãnh đạo của chính quyền Tân Giang đều đổ ra phố chống ngập úng. Cuối cùng Bạch Nhạn cũng đã được chiêm ngưỡng dung nhan của sếp Khang trên tivi, chiếc áo sơ mi màu trắng ngấm mưa ướt đẫm, tóc bết vào trán, cảnh tượng này không khỏi gợi cho cô nhớ tới lần đầu tiên anh đưa cô về nhà, hai người cùng che chung một chiếc ô bé xíu, cô nhìn anh, tim như bị cái gì đó bóp nghẹt. Cảnh tình đó tái hiện, nhưng tâm trạng đã không còn được như xưa, bây giờ cô lại càng suy nghĩ, lúc đó người đẹp Y Đồng Đồng vẫn còn sống chung với anh, sao anh có thể làm được điều đó với cô?


Chỉ có thể nói, sếp Khang là một chiếc giếng cổ thâm sâu khôn lường. Bây giờ dù anh ta có mồm năm miệng mười đến thế nào, cô cũng không coi là thật.


Một ngày kia, Bạch Nhạn bỗng nhiên phát hiện ra rằng, vô hình chung cô và Lãnh Phong đã trở thành bạn tốt không chuyện gì là không nói.


Chỉ cần cô ở bệnh viện, họ nhất định sẽ cùng ăn cơm, không phải hẹn trước, mà là cô vừa vào nhà ăn, nếu Lãnh Phong tới sớm, anh sẽ ngồi bên cái bàn sát cửa và nói: "Sao bây giờ mới tới, tôi đợi lâu lắm rồi". Cô vội vàng xin lỗi, hai người cùng đi tới quầy, tự mua suất của mình, sau đó tìm một cái bàn trống ngồi xuống, vừa ăn vừa nói chuyện Liễu Tinh hoặc chuyện trong khoa. Nếu cô tới trước, đang ăn thì Lãnh Phong từ ngoài đi vào, lạnh lẽo tới mức khiến mọi người đều cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm đi mười độ. "Em ích kỷ thật, cũng không nghĩ xem tôi đói đến mức nào, em xem món bắp cải cuốn thịt cay mà tôi thích bán hết sạch rồi". Cô cươi toe, đành phải sẻ bắp cải cuốn thịt cay trong đĩa mình sang cho anh, hứa lần sau nhất định sẽ quan tâm hơn đến bác sĩ Lãnh.


Cứ như vậy, dù sớm hay tối, lúc nào cô cũng đợi bác sĩ Lãnh cùng ăn cơm. Ăn cơm xong, hai người sẽ cùng quay về khoa Tiết niệu, y tá thực tập đã rửa sạch hoa quả hoặc pha xong trà đợi hai người. Khoa Tiết niệu tụ tập, Lãnh Phong thường gọi Bạch Nhạn theo. Được ăn chùa mấy lần, đến khi đám chị em trong phòng phẫu thuật kêu gào đòi đi ăn tiệm, Bạch Nhạn kêu Lãnh Phong đi cùng cho có qua có lại. Đám chị em trong phòng phẫu thuật rất kinh ngạc, Bạch Nhạn nói bác sĩ Lãnh vẫn là hàng chất lượng cao, tôi đây tạo cơ hội cho mọi người, cố mà nắm bắt. Lãnh Phong đi một lần, khuôn mặt lạnh như băng kia từ đầu chí cuối không hề tan chảy. Sau đó hai ngày liền không thèm đếm xỉa đến Bạch Nhạn.


Thứ Bảy, Chủ nhật, Lãnh Phong lại đi làm riêng, Bạch Nhạn tự nhiên trở thành tùy tùng, hơn nữa còn là tùy tùng duy nhất. Mã Gia không biết có chuyện gì mà không thấy đến.


Ở bệnh viện, Bạch Nhạn gặp Mã Gia, len lén hỏi anh ta sao không đi nữa? Mã Gia nhún vai, cười đầy ẩn ý:


- Tôi không đi góp vui với hai người đâu.


Hai người ra ngoài, mấy dịch vụ như mát xa, tắm hơi Lãnh Phong đều từ chối hết, buổi tối cũng không uống rượu bừa bãi. Ăn cơm xong, trên những con phố xa lạ, anh và Bạch Nhạn cùng đi từ đầu phố đến cuối phố, rồi lại từ cuối phố đi về đầu phố.


Lãnh Phong mổ xong thường hết sức mệt mỏi. Vì sự an toàn của cả hai, Bạch Nhạn đành phải cắn răng nhận lấy vô lăng. Chuyện gì cũng trăm hay không bằng tay quen, làm bác tài mấy lần Bạch Nhạn đã quen tay, lái xe rất ra dáng.


Về Tân Giang, hai người tạm biệt nhau, Bạch Nhạn mở túi xách liền thấy một chiếc phong bì đã nằm ngay ngắn trong đó. Từ trước đến giờ Lãnh Phong chưa từng đưa tận tay cho cô, cô cũng không biết anh để vào từ lúc nào.


Bạch Nhạn mở riêng một tài khoản cho chỗ tiền này, sau mấy lần nhìn lại giật cả mình, quả thật không phải con số nhỏ.


Lãnh Phong cũng vẫn là quân tử, thật sự không nói ra những lời quá giới hạn, đến nắm tay Bạch Nhạn cũng không. Cách thức tiếp xúc của hai người vừa đủ là đồng nghiệp thân thiết.


Có hôm đang ăn cơm, Bạch Nhạn buột mồm nói tan ca xong cô muốn tới siêu thị điện máy để mua máy giặt. Lãnh Phong ngước mắt lên nhìn cô mấy giây:


- Tôi đi giúp em một tay!


Kết quả, Lãnh Phong biết được căn hộ mới thuê của Bạch Nhạn đã quét dọn sạch sẽ, sắp sửa dọn tới liền.


Hai người đứng trong phòng khách trống trải, Bạch Nhạn cắn môi giận mình mau miệng, cứ như là đã tiết lộ tin tức gì cho Lãnh Phong vậy.


Lãnh Phong đi ra đi vào, kiểm tra khóa cửa, chốt cửa sổ một lượt, lại xuống dưới lầu quan sát các cửa hàng và khu dân cư lân cận, nói với Bạch Nhạn chỗ này môi trường khá tốt, dân đều là người bản địa, gần bệnh viện, rất phù hợp với phụ nữ độc thân.


Bạch Nhạn bối rối không đáp.


Lúc Lãnh Phong ra về, gương mặt lạnh lùng tràn ngập ý cười.


Bạch Nhạn cứ như đang hờn dỗi ai, lại quét tước căn hộ thêm một lần, sàn nhà lát đá cẩm thạch bóng tới mức có thể soi gương, gạch men trong nhà vệ sinh trắng tinh, phòng bếp không một hạt bụi.


Bạch Nhạn lê tấm thân mệt mỏi rã rời về nhà trọ tạm thời – đây là cái tên cô mới đặt cho căn hộ chung của cô và Khang Kiếm.


Sếp Khang vẫn không ở nhà.


Bà Lý Tâm Hà ở trong phòng lên mạng, thím Ngô đang tắm. Lệ Lệ không ngoáy đuôi bổ nào tới, nũng nịu đòi Bạch Nhạn bế như trước đây, mà nằm phục ở đầu cầu thang, mắt nheo lại. Nhìn thấy Bạch Nhạn, nó hừ hừ hai tiếng.


Bạch Nhạn khó hiểu, ngồi xuống xoa đầu nó:


- Lệ Lệ công chúa, mày khó chịu à?


Lệ Lệ vẫy đuôi, gục đầu xuống, trông ỉu xìu.


Thím Ngô rất tiết kiệm, chỉ cần bà Lý Tâm Hà vào phòng là bà ấy sẽ tắt ngay điều hòa ở phòng khách. Phòng khách rất nóng, lông Lệ Lệ ướt sũng.


Bạch Nhạn thấy mồm Lệ Lệ khô khốc bèn đứng dậy, bật điều hòa rồi vào trong bếp rót nước đặt trước mặt nó.


Lệ Lệ nhìn cô, thè lưỡi ra liếm nước. Bỗng nó kêu oẳng lên một tiếng, nôn ra như suối.


Bạch Nhạn thất kinh.


Thím Ngô tắm xong bước ra, quần áo còn chưa cài xong đã ba chân bốn cẳng xông tới bế Lệ Lệ lên, mắt tóe lửa nhìn Bạch Nhạn:


- Cô... vừa cho Lệ Lệ ăn cái gì?


Bạch Nhạn chớp mắt:


- Tôi cho nó uống chút nước thôi.


- Không thể nào. – Giọng thím Ngô vừa cao vừa the thé, lại kích động như vừa khám phá ra bí mật bị che giấu bao lâu nay. – Từ trước tới giờ cô chưa từng cho Lê Lệ ăn, hôm nay sao tự dưng lại tốt bụng như vậy? Nhất định là cô thấy chúng tôi đều không có mặt, cô biết Lệ Lệ là cục cưng của bà Tâm Hà, cô không làm gì được bà nên đầu độc Lệ Lệ có đúng không?


- Thím Ngô, bà không viết tiểu thuyết đúng là đáng tiếc.


Bạch Nhạn hết chịu nổi, nhún vai.


Thím Ngô không hiểu ẩn ý trong lời Bạch Nhạn, cho rằng cô đang lấp liếm nên càng đắc ý, đúng lúc này Lệ Lệ lại nôn ra một thứ gì đo xanh xanh đỏ đỏ.


- Cô còn không chịu nhận, nhìn đi, Lệ Lệ vừa rồi vẫn không sao, sao cô vừa cho uống nước lại thành thế này. Tâm Hà, Tâm Hà, cô mau ra đây, Lệ Lệ trúng độc rồi. – Thím Ngô ngoác mồm gào lên.


Bà Lý Tâm Hà đẩy xe lăn ra, nhìn bãi nôn trên nền nhà rồi nhìn Lệ Lệ đang gục đầu trong lòng thím Ngô, lông mày nhíu lại, mặt biến sắc:


- Lệ Lệ, con cưng của mẹ, con làm sao thế?


Lệ Lệ ư ử, mắt lờ đờ, thân hình trắng muốt run rẩy.


- Con ranh độc ác, vô liêm sỉ kia, mày... mày đầu loại độc gì, nói mau! – Bà Lý Tâm Hà cuống quýt hoảng loạn, mặt mày dữ tợn.


Mặt Bạch Nhạn đỏ bừng, tức giận ngẩng đầu lên:


- Bà Lý, trí tưởng tượng của bà phong phú quá đấy. Lệ Lệ có lẽ là bị cảm nắng thôi.


- Sao có thể cảm nắng được, cả ngày bọn tao đều ở trong phòng điều hòa. – Thím Ngô nói xen vào – Lệ Lệ nhất định là bị mày đầu độc rồi.


- Thím Ngô, thím gọi điện cho bệnh viện và Khang Kiếm nữa, bảo nó về đây mau. Suốt ngày nó muốn tao bao dung cho mày, chung sống hòa bình với mày, nó nói mày là đứa con gái tốt, bây giờ tao muốn cho nó thấy bộ mặt thật của mày.


Bà Lý Tâm Hà vung tay, hung hăng nhìn Bạch Nhạn.


Bạch Nhạn tin rằng nếu không bị liệt, chắc chắn bà ta sẽ xông đến xé xác cô ra.


- Bệnh viện không nhận chữa cho thú vật đâu, tôi khuyên và nên gọi điện cho bác sĩ thú y.


Lúc này tinh thần Bạch Nhạn rất mệt mỏi, nếu bây giờ Cục Dân chính có người đi làm, nhất định cô sẽ kéo sếp Khang đi li hôn. Cố kéo dài những ngày tháng thế này có nghĩa lý gì chứ.


- Bác sĩ thú y, bác sĩ thú y... – Thím Ngô cầm điện thoại bối rối nhìn bà Lý Tâm Hà, không biết phải gọi số nào.


- Gọi cho Kiếm Kiếm, bảo nó mau... mau tìm bác sĩ thú y. – Bà Lý Tâm Hà cảm thấy Lệ Lệ nằm trong lòng mỗi lúc một lạnh, hốt hoảng giục thím Ngô.


Bạch Nhạn hít sâu một hơi, nhớ tới dáng vẻ thân thiết mọi khi của Lệ Lệ với mình, lòng bất giác chùng xuống.


- Để tôi gọi.


Chồng của y tá trưởng trong phòng phẫu thuật là bác sĩ thú y.


Bà Lý Tâm Hà và thím Ngô đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn Bạch Nhạn, không dám tin vào tai mình.


Có người nghe máy, Bạch Nhạn kể tình hình, chồng của y tá trưởng nói sẽ đến ngay lập tức.


Trong lúc chờ đợi, ba người ngồi ba góc của phòng khách, nghe tiếng đồng hồ tích tắc lê từng bước, cảm thấy thời gian dài dằng dặc.


Chuông cửa reo, thím Ngô lao như bay ra mở cửa.


Sếp Khang hồi lâu không thấy mặt và chồng của y tá trưởng cùng bước vào nhà.


Chẳng kịp chào hỏi, chồng của y tá trưởng vội khám cho Lệ Lệ trước. Anh ra bóp mồm Lệ Lệ, nhìn mắt nó, rồi lại kiểm tra bãi nôn.


- Chú chó này bị trúng độc. – Chồng của y tá trưởng kết luận.


- Tôi nói cấm có sai, Lệ Lệ bị người ta đầu độc. – Thím Ngô nhảy dựng lên chỉ vào mặt Bạch Nhạn, giọng đầy kích động.


Bà Lý Tâm Hà trừng mắt nhìn thím Ngô rồi lại liếc nhìn vị bác sĩ đang khám cho Lệ Lệ, tỏ ý đang có mặt người ngoài. Thím Ngô hiểu ra, vội im miệng.


Bất luận thế nào thì bà Lý Tâm Hà cũng luôn nghĩ tới thể diện của con trai mình. Tốt xấu gì Bạch Nhạn cũng là vợ của con trai, chuyện này mà truyền ra ngoài thì người mất mặt là con trai bà. Không cần nóng vội, bây giờ chứng cứ rành rành, còn sợ Bạch Nhạn không chịu nhận tội sao. Lần này dù thế nào bà cũng phải đem Bạch Nhạn ra xả giận một trận.


Bạch Nhạn làm như không nghe thấy tiếng hô hoán của thím Ngô, ngồi lặng thinh trên ghế, có thể nói là đã chết lặng.


Chồng của y tá trưởng rửa ruột cho Lệ Lệ cho tới khi nó nôn ra nước sạch, cho nó uống thuốc, sau đó truyền nước, việc này Bạch Nhạn có thể làm được, anh ra bèn cáo từ. Trước khi đi còn cho bãi nôn của Lệ Lệ vào mấy cái ống, nói là về xét nghiệm.


Khang Kiếm cảm ơn, bảo Giản Đơn đang đợi dưới lầu đưa chồng y tá trưởng về. Cửa vừa đóng lại, thím Ngô không nhịn được nữa, đem hết chuyện ngày hôm nay kể tốc tộc cho Khang Kiếm nghe. Bà Lý Tâm Hà ngồi trên ghế, ra dáng bà mẹ chồng nghiêm nghị, chuẩn bị thăng đường hỏi tội Bạch Nhạn.


Khang Kiếm khẽ nhíu mày:


- Thím Ngô, mấy hôm nay trời nóng, đồ ăn để lâu dễ biến chất, đừng nói tới động vật, đến người cũng hay bị ngộ độc thực phẩm, sao chuyện gì thím cũng nghĩ xấu đi thế? Bạch Nhạn không thể làm chuyện này được.


Đang ngôi tê dại trên ghế, Bạch Nhạn ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Khang Kiếm, không ngờ anh lại chính nghĩa như vậy.


Bà Lý Tâm Hà bực mình:


- Kiếm Kiếm, nhà ta đã bao giờ ăn cơm thừa canh cặn chưa, bữa nào thím Ngô cũng nấu đồ mới hết, con đừng lấp liếm cho nó nữa, lý do này không được đâu. Chưa biết chừng nó đã mưu tính chuyện này từ lâu rồi.


Mấy câu này Bạch Nhạn nghe mà muốn bật cười. Bà Lý lại còn cho rằng đúng là cô hạ độc, không biết hậu quả của việc này là cô phải vào tù hay là phải viết bản kiểm điểm nữa. Trong lòng bà Lý Tâm Hà, cô đã từ hồ ly tinh biến thành thủ phạm hạ độc, phen này chắc sẽ tống cô ra khỏi cửa đây!


Khang Kiếm mất kiên nhẫn mím môi:


- Mẹ, thím Ngô không biết chữ, kiến thức có hạn, sao mẹ cũng vào hùa với thím ấy?


- Cái gì? – Bà Lý Tâm Hà như muốn nhảy dựng lên vì câu nói này của Khang Kiếm – Mẹ vào hùa? Kiếm Kiếm, rốt cuộc con đang nói đỡ cho ai đây, mẹ là mẹ của con, con... lại bảo vệ nó? Lệ Lệ như tâm can của mẹ, nó làm hại tâm can của mẹ, con không thấy sao?


- Không phải con bảo vệ Bạch Nhạn, con chỉ nói sự thật thôi. – Khang Kiếm mệt mỏi xoa trán, nhẫn nại. – Chúng ta là người một nhà, cớ gì phải hại lẫn nhau?


- Ai là người một nhà với nó? – Bà Lý Tâm Hà tức giận, mắt tóe lửa.


- Bạch Nhạn, em lên lầu tắm trước đi. – Khang Kiếm quay đầu bảo Bạch Nhạn.


- Chuyện còn chưa rõ ràng, cô không được đi. – Bà Lý Tâm Hà vừa dứt lời, thím Ngô đã lập tức chặn ở cầu thang.


- Mẹ đúng là quá đáng. – Khang Kiếm không nhìn được nữa. – Bình thường chuyện gì con cũng nghĩ cho mẹ, nhưng chuyện này con không muốn nhân nhượng mẹ nữa. Như vậy đi, Lệ Lệ khỏi bệnh thì mẹ và thím Ngô về tỉnh đi. Nếu không cái nhà này chẳng bao giờ được yên.


- Con... con đuổi mẹ đi ư? – Bà Lý Tâm Hà trợn mắt không dám tin vào tai mình, nước mắt không kìm được trào ra.


- Kiếm Kiếm, mau xin lỗi mẹ con đi. – Thím Ngô vội đi tới xoa lưng cho bà Lý Tâm Hà – Con như vậy sẽ làm mẹ con tức chết đấy.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cưới Cô Vợ Non Nớt

Cưới Cô Vợ Non Nớt

Nếu bạn nào đã đọc Ai Cho Anh Lên Giường, Cô Vợ Nhỏ Cay Cú Không Chọc Được của

21-07-2016 9 chương
Kiêu sủng - Đinh Mặc

Kiêu sủng - Đinh Mặc

Văn án: Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường, người đàn ông quay mặt lại,

09-07-2016 23 chương
Vũ cầu

Vũ cầu

Chị chui ra khỏi bụng mẹ trước em chỉ 5 phút. Nhưng chị đã hưởng hết vẻ đẹp

29-06-2016
Vì núi đưa anh đến

Vì núi đưa anh đến

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Vợ xấu

Vợ xấu

Vậy là Sanh lấy vợ. Không ngờ anh lại có vợ sớm như thế, mới hai hai tuổi đầu

29-06-2016
Xà phòng

Xà phòng

Chúng tôi tham dự một số cuộc thi và được giải là 4 con cá vàng tuyệt đẹp! Đây

01-07-2016