Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi

Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 18
5 sao 5 / 5 ( 12 đánh giá )

Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi - Chương 6 - Nước ấm 42 độ

↓↓

- Cậu linh cảm thấy điều gì không ổn à? – Dựa vào sự hiểu biết của mình với Liễu Tinh, Bạch Nhạn quả quyết.

bạn đang xem “Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Quả nhiên, Liễu Tinh giật bắn mình, lắc đầu quầy quậy:


- Đừng nói linh tinh, nếu đàn ông khắp thiên hạ đều đi quá giới hạn thì ông xã mình nhất định sẽ là người kiên trì đến cuối cùng.


- Tự mình mâu thuẫn. – Bạch Nhạn bĩu môi, tỏ vẻ rất không đồng tình.


Liễu Tinh bất đắc dĩ, thật thà khai báo:


- Bây giờ anh ấy dạy toán lớp Mười hai, bận tối tăm mặt mũi, mình gọi điện cho anh ấy, chưa kịp nói gì thì anh ấy đã sốt ruột cúp máy. Mình chạy tới đưa đồ ăn tẩm bổ cho anh ấy, mặt anh ấy vẫn lạnh tanh. Mình âm thầm theo dõi mấy lần, anh ấy đúng là chỉ ở trong trường học, bên cạnh nếu không phải là đồng nhiệp thì là học sinh, không có vấn đề gì cả. mình đang nghĩ, có lẽ kết hôn rồi, bọn mình đều sẽ chín chắn hơn một chút. Nhưng mà, mình phải nói thế nào với anh ấy đây?


Bạch Nhạn ngẫm nghĩ, nắm tay Liễu Tinh:


- Đừng nghĩ ngợi lung tung, tình cảm của Lý Trạch Hạo và cậu tình cảm sâu sắc bao năm, có thể giờ sẽ hơi phai nhạt một chút, nhưng chắc chắn sẽ không có sự thay đổi về chất. Chẳng qua là áp lực của anh ấy quá lớn, bọn mình không học cấp ba, cấp ba là những ngày tháng vô cùng đen tối, cậu thông cảm với anh ấy một chút. Đợi đến nghỉ hè, cậu sẽ thấy anh ấy nhất định sẽ ấm áp trở lại.


- Hy vọng là thế. Liễu Tinh khẽ nhếch môi.


Thực ra Bạch Nhạn muốn nói với Liễu Tinh, trừ khi tự nguyện ràng buộc với đối phương, nếu không hôn nhân chẳng có chút ý nghĩa nào. Câu này chỉ đảo một vòng trong miệng, rồi lại chui xuống bụng. Giờ nghỉ trưa kết thúc, Bạch Nhạn bị y tá trưởng xua đến phòng bệnh hiểm nghèo trên tầng áp mái của tòa nhà nội trú bên cạnh lấy tài liệu gì đó. Bạch Nhạn cúi đầu đứng đợi thang máy. Lúc này ở thang máy có rất ít người.


Tòa nhà nội trú có hai thang máy, một cái dừng tầng chẵn, một cái dừng tầng lẻ.


Bạch Nhạn ấn cả hai bên thang máy, không biết là chờ đợi khiến người ta cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, hay là thang máy bị người ta chiếm dụng, con số trên thang máy rất lâu mới nhảy một lần.


Bạch Nhạn sốt ruột ngẩng đầu lên, bên cạnh bỗng có thêm một người. Cô quay sang nhìn, tóc gáy bỗng dựng lên, người này chính là âm hồn không tan Lãnh Phong.


Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, một nụ cười nho nhỏ, thoáng ẩn thoáng hiện trên môi anh.


Không thể phủ nhận, gặp lại Lãnh Phong, trong lòng Bạch Nhạn có cảm giác rất kỳ quái.


Cô quay mặt đi, âm thầm nới rộng khoảng cách giữa mình và Lãnh Phong, mắt nhìn chằm chằm vào hàng số đang nhảy trên thang máy, lòng thầm đề phòng Lãnh Phong lại nói ra những lời kinh thiên động địa, mỗi giây trôi qua đều ngột ngạt, khó chịu.


Thang máy dừng tầng lẻ xuống trước, tầng áp mái là tầng thứ 23. Lãnh Phong bước vào, ấn nút đợi cô. Bạch Nhạn mắt nhìn thẳng, vẫn đứng nguyên tại chỗ, cô có thể đi lên tầng 24 rồi đi bộ xuống một tầng cũng được.


Thang máy phát ra tiếng cọt kẹt oán trách, Lãnh Phong bỗng vươn tay kéo Bạch Nhạn vào trong thang máy.


- Anh làm gì vậy? – Bạch Nhạn đi chui ra ngoài.


- Em đang tránh tôi? – Hai tay Lãnh Phong chống vào tường, nhốt Bạch Nhạn vào giữa vòng tay anh, quay trái là rúc vào lòng, quay phải là ôm, Bạch Nhạn đành phải ngẩng đầu tức giận nhìn thẳng anh.


Cửa thang máy kêu "kính coong", từ từ khép lại.


Thang máy trong bệnh viện phải rộng hơn thang máy trong các văn phòng, chung cư thông thường, bởi vì phải chứa cả băng ca. Nếu không có băng ca, bình thường có thể chở được trên 20 người. Nhưng lúc này Bạch Nhạn lại cảm thấy thang máy nhỏ như một cái lồng, chật tới mức cô không thể thở nổi.


- Cái gì gọi là tránh? Bởi vì tôi nhìn thấy bác sĩ Lãnh cao quý mà không cúi đầu khom lưng chào hỏi sao? – Cô dũng cảm ưỡn thẳng người, giọng rất đanh – Bác sĩ Lãnh, anh đích thực là chuyên gia do viện trưởng bỏ ra số tiền lớn để mời về, trong bệnh viện ai ai cũng phải cung kính với anh, nhưng anh cho rằng đó là họ thật lòng sao? No, họ chẳng qua chỉ là chịu sức ép của cơm áo gạo tiền thôi. Tôi... hôm nay tôi không muốn dung túng cho những hành vi ngang ngược như vậy nữa, anh hiểu chưa?


Lãnh Phong thu tay về khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô:


- Bạch Nhạn, đến giờ em vẫn nói bướng, em đích thị là một con đà điểu.


- Anh... ý anh là gì? – Bạch Nhạn tức đến nỗi giọng run lên. Từ trước đến nay quan hệ của cô ở bệnh viện rất tốt, chưa từng nổi cáu với ai, nhưng lại giao chiến trực diện với cái tên hàn lưu Siberia này mấy phen rồi. Tay nghề của Lãnh Phong rất tốt, bản lĩnh khiêu khích người khác cũng là số một.


Lãnh Phong không đáp, ngước mắt lên nhìn số tầng đang nhảy.


Thật kỳ lạ, vậy mà giữa đường không ai vào thang máy.


Thang máy đến tầng thứ 21, Lãnh Phong ấn nút mở cửa, Bạch Nhạn quay mặt đi không nhìn anh, hả hơi để điều chỉnh tâm trạng.


- Anh làm gì thế? Tôi muốn lên tầng áp mái.


Lãnh Phong nắm tay Bạch Nhạn kéo ra khỏi thang máy, Bạch Nhạn kêu thất thanh.


Lãnh Phong mặt lạnh như tiền, tiếp tục im lặng, lôi Bạch Nhạn ra thang bộ, đi tới tầng 22. Tầng 22 là phòng bệnh VIP của bệnh viện, thường dành cho những người có thân phận tương đối đặc biệt như là người nổi tiếng hay quan chức, phần lớn thời gian đều đóng cửa. Hành lang vắng vẻ im lìm, ho khẽ một tiếng cũng rất vang.


Chỗ chiếu nghỉ cầu thang là nhà vệ sinh công cộng, Lãnh Phong lấy chân đá tung cửa, đẩy Bạch Nhạn đến trước bồn rửa mặt, giật mũ y tá của cô ra, chỉ vào tấm gương trên tường:


- Em mở to mắt ra mà nhìn xem, hôm đó tôi nói sai chỗ nào, hạnh phúc của em được viết ở đâu?


Đầu Bạch Nhạn sắp bốc hỏa, cô nhắm mắt lại, ngước mắt lên.


Lãnh Phong quắc mắt, vẻ mặt mỉa mai. Đứng cạnh anh, đầu tóc cô rũ rượi, sắc mặt vàng vọt, trong đôi mắt gấu mèo vẫn đầy tia đỏ, ánh mắt sâu thẳm, lông mày cau lại, dáng vẻ phờ phạc. Trời ơi... đây chính là con ma trong gương chui ra rồi.


Bạch Nhạn cuống quýt buộc tóc lại, ấn lên má hòng ép ra được một chút hồng hào:


- Sao nào, anh chưa bao giờ nhìn thấy phụ nữ mất ngủ không trang điểm hay sao? Ầm ĩ không đâu.


Cô thật muốn chửi anh ta là đồ đần độn luôn cho xong.


- Bạch Nhạn, em mới hai mươi tư tuổi, không phải bốn mươi hai đâu. Ở tuổi em, dù là cả đêm không ngủ, buổi sáng dậy sớm vẫn sẽ tươi mát như cành liễu ngày xuân.


Lãnh Phong dịu giọng trở lại, thở dài, đi tới phía sau cô, đỡ lấy vai cô, cùng cô nhìn vào gương:


- Bạch Nhạn, bây giờ cả tâm hồn và thể xác em đều rã rời, sắp vượt quá giới hạn mà em có thể chịu đựng rồi.


Bạch Nhạn cụp mắt xuống, tim như thắt lại:


- Bác sĩ Lãnh, anh cứ khăng khăng khẳng định là tôi không hạnh phúc, việc đó đối với anh có ý nghĩa gì không?


Lãnh Phong buông tay cô ra:


- Nhìn em như vậy, tôi đau lòng.


Bạch Nhạn quay sang nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh, hơi sửng sốt.


Cô nghe thấy trong giọng nói của anh chất chứa sự không đành lòng:


- Phòng bệnh hiểm nghèo không có tài liệu gì cần lấy cả, là tôi gọi điện đến phòng phẫu thuật, lát nữa tôi sẽ tìm lý do để báo với phòng phẫu thuật rằng đến tối em mới có thể quay về. Em trực ca đêm mà! Buổi chiều cứ ngủ ở đây, đến giờ ăn tối tôi sẽ gọi điện đánh thức em dậy. Có lẽ phải mấy đêm rồi em chưa được ngủ tử tế.


Anh đặt một chùm chìa khóa vào tay cô.


Nhà vệ sinh chìm vào yên lặng.


Bạch Nhạn há hốc mồm, thấy anh nhìn mình chằm chằm, ngập ngừng một lúc mới nói:


- Cảm ơn anh, bác sĩ Lãnh, tôi đúng là hơi mệt... tôi biết anh quan tâm đến tôi... thực ra mọi thứ rồi sẽ trôi qua, tôi có thể chống đỡ...


Nói đến cuối câu, giọng đã hơi nghẹn lại. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, cũng không rơi nước mắt trước mặt bất kỳ ai. Có lẽ trong lòng chất chứa quá nhiều chuyện, cô đã thất thố rồi.


Chẳng qua cô chỉ mất đi một mái nhà mà thôi, trước đây cô cũng chẳng có, bây giờ cũng không cần phải đau lòng.


- Bạch Nhạn – Lãnh Phong xoa đầu cô – Nếu mọi chuyện rồi sẽ trôi qua, thì đừng nghĩ ngợi gì hết, ngủ cho ngon đi.


Bạch Nhạn ngẩn người, tưởng chừng như câu sau anh ta chắc chắn sẽ khí khái vỗ mạnh lên vai cô: "Dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ ủng hộ em".


Lãnh Phong chỉ cười, đẩy cô ra khỏi nhà vệ sinh, đến trước cửa một phòng bệnh:


- Ở đây không có ai đến quấy rầy, em vào đi!


Không đợi Bạch Nhạn trả lời, anh xua tay, biến mất dạng nơi cầu thang.


Bạch Nhạn đờ đẫn, một lúc lâu mà vẫn không tỉnh ngộ được, đợi đến khi định thần lại thì đã không thể kìm được nước mắt.


Cô mở cửa, trong phòng bệnh sáng sủa sạch sẽ, giống như trong khách sạn vậy. Cô cởi áo khoác, trèo lên giường, lấy chiếc chăn đơn trắng tinh lau nước mắt, ôm gối nghĩ ngợi miên man một hồi rồi nhắm mắt lại.


Giấc ngủ này đến quên trời đất, giữa chừng Bạch Nhạn có tỉnh lại một lát, nghe như có tiếng gì, cô chỉ chớp mắt mấy cái rồi lại mê man ngủ thiếp đi. Sau đó lại tỉnh lại, bốn bề tối om, cô nheo mắt một lúc rồi bỗng sực nhớ ra điều gì, bật dậy bật đèn, lấy điện thoại ra xem, toi rồi, ba giờ sáng giờ Bắc Kinh, còn có n cuộc gọi nhỡ.


Trời ơi, nếu tính từ ba giờ chiều thì cô cũng đã ngủ được mười hai tiếng đồng hồ rồi. Cô nhớ lúc ra khỏi phòng phẫu thuật hình như là một giờ mười lăm.


Bạch Nhạn toát mồ hôi, chân tay luống cuống mặc quần áo, buộc lại tóc, khom người đi ra cửa, nhè nhẹ, se sẽ mở cửa ra, ngó nghiêng bốn phía, bỗng giật bắn cả mình.


- Dậy rồi à! – Trên chiếc ghế dài dành cho người nhà bệnh nhân ở ngoài cửa có một người đang ngồi, ở đầu bên kia chiếc ghế đặt một hộp cơm.


- Bác sĩ Lãnh? – Theo ánh đèn lờ mờ ở hành lang, Bạch Nhạn ngập ngừng gọi.


- Tôi gõ cửa rồi gọi điện thoại mấy lần mà em chẳng trả lời. Tôi đang đếm, nếu đến bốn giờ mà em không ra ngoài thì tôi sẽ phá cửa.


Bạch Nhạn thẹn đỏ mặt:


- Xin lỗi, tôi đã ngủ là ngủ mê mệt luôn. Tôi... không có thời gian tiếp chuyện anh nữa, tôi về phòng phẫu thuật trước.


Chắc anh ta không ngồi lì mãi ở ngoài đấy chứ?


- Phía đó tôi đã giúp em đổi ca rồi. – Lãnh Phong từ tốn gọi cô lại – Đói chưa?


Bạch Nhạn vặn vẹo đôi tay, mắt liếc hộp cơm, tim bất giác run lên.


Trong hộp cơm có một tách trà ấm, mấy miếng bánh thạch. Ba giờ sáng đêm hè, uống trà ấm, ăn bánh thạch, mỹ vị khó mà tả nổi.


- Ăn từ từ thôi. – Lãnh Phong nhìn Bạch Nhạn phùng mang trợn má, không nhịn được bật cười.


Bạch Nhạn xấu hổ, quay mặt đi, cô không hỏi Lãnh Phong đã đợi mấy tiếng rồi, không hỏi tại sao Lãnh Phong lại đối xử tốt với cô như vậy. Quan hệ anh ta và cô giống như một cánh cửa sổ bịt giấy, chỉ cần chọc thủng thì có thể giả ngây giả ngô, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.


Người đàn ông kiêu hãnh như Lãnh Phong, chỉ cần cô luôn giữ đúng chừng mực, luôn lãnh đạm, duy trì khoảng cách, anh ta sẽ biết dừng lại đúng lúc.


Anh vô tình nhìn thấu sự thật về cô, vì thế nảy sinh sự thương hại, tỏ ra quan tâm một chút, cô rất cảm kích, cứ nghĩ như vậy thôi, không nên để mọi việc lún sâu thêm nữa.


Lúc Bạch Nhạn quay người lại, khuôn mặt đã lấy lại vẻ bình tĩnh.


- Bác sĩ Lãnh, vẫn còn mấy tiếng nữa trời mới sáng, anh về ngủ một chút đi!


Cô cũng lại chui vào phòng ngủ tiếp một giấc cho lại sức.


- Tôi cũng trực ca đêm, đợi trực xong rồi về ngủ vậy! Còn muốn uống trà không? – Ánh mắt Lãnh Phong sáng rực, không hề tỏ ra buồn ngủ.


Bạch Nhạn lắc đầu, chẳng còn cách nào khác, đành phải ngồi với anh ta đợi trời sáng vậy. miệng nhai miếng bánh thạch, cô lấy điện thoại ra xem mấy cuộc gọi nhỡ, có ba cuộc là của Lãnh Phong, hai cuộc của Khang Kiếm, thời gian là từ mười hai giờ đêm đến một giờ sáng.


Muộn thế này mà anh ấy vẫn chưa ngủ? Bạch Nhạn hơi thắc mắc, phát hiện ra vẫn còn một tin nhắn nữa, cũng là của Khang Kiếm, thời gian nhắn là sau cuộc điện thoại thứ hai.


Cô mở tin nhắn ra, ba chữ không đầu không cuối: "Rất xin lỗi!"


Rất lâu cô không hề cử động.


Anh xin lỗi cô cái gì? Xin lỗi vì trong lòng anh có người đẹp Y Đồng Đồng chứ không phải là cô? Xin lỗi vì anh không nói lời nào đã không từ mà biệt? Xin lỗi vì đã vứt bỏ cô lại một mình với người mẹ ngạo mạn hay soi mói của anh? Xin lỗi vì cuộc hôn nhân của họ ngay từ đầu đã không phải vì muốn có một gia đình, mà là vì mục đích khác?


...


- Sao vậy?


Lãnh Phong thấy cô thở dốc, không nói gì, ngực phập phồng rất mạnh.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Muốn Nói Yêu Em

Muốn Nói Yêu Em

Trích đoạn:Trên đời này đứa nhỏ không cha không mẹ có rất nhiều, Tống Tiểu Tây

20-07-2016 43 chương
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Trích đoạn:Mà cả nhà Ôn đại nhân lúc tiếp chỉ nghe được câu ”Quá mức được

23-07-2016 121 chương
Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối là tiểu thuyết ngôn tình hiện đại được sưu tầm và đăng

21-07-2016 45 chương
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Ma và người

Ma và người

"Bỗng ngỡ ngàng thấy người đáng sợ hơn ma. Chẳng biết được ai là bạn, là thù, ai

24-06-2016
Âm Láy Ma Quỷ

Âm Láy Ma Quỷ

Nếu bạn muốn tìm một cuốn truyện mà bạn không thể cưỡng lại sức hút của nó,

19-07-2016 72 chương
Tình trai bao

Tình trai bao

(khotruyenhay.gq) - Hôm nay em có vẻ đặc biệt lơ đãng. Đôi môi trượt dần từ mái tóc

30-06-2016
Chạm vào thế giới

Chạm vào thế giới

(khotruyenhay.gq) "Trong vũ trụ bao la này, chắc chắn sẽ tồn tại một thế giới, nơi

28-06-2016
Con cáo và cái bóng

Con cáo và cái bóng

Một con cáo tinh thần đang vui vẻ thèm ăn rời hang đi tìm mồi. Khi nó chạy, nắng

24-06-2016

Duck hunt