Snack's 1967
Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi

Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 18
5 sao 5 / 5 ( 43 đánh giá )

Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi - Chương 5 - Mẹ chồng từ phương Bắc tới

↓↓

- Mẹ, mẹ vui tính quá, con là Bạch Nhạn.

bạn đang xem “Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Từ trước tới giờ tôi không nói đùa. Cô gọi như thế khiến tim tôi nổi da gà, tôi chịu không nổi, sau này nhớ lấy. Khang Kiếm chưa về à?


- Chắc anh ấy sẽ về ngay đấy ạ. Vậy mẹ thích con gọi mẹ thế nào ạ?


Kỳ lạ, hòn đá mắc trong tim Bạch Nhạn phút chốc rơi xuống đất, rất chắc chắn, rất bình tĩnh.


- Gọi là bà Lý. – Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh xen vào.


- Ồ, bà Lý, để cháu đưa bà tới phòng bà. – Nụ cười trên mặt Bạch Nhạn không hề nhạt đi.


- Không cần, tôi đợi con trai tôi về. – Bà Lý Tâm Hà quay mặt đi, nói với người phụ nữ đứng tuổi – Thím Ngô, ôm Lệ Lệ qua đây.


- Vâng! – Thím Ngô lạnh lùng lườm Bạch Nhạn, ôm con chó nhỏ vui vẻ đưa cho bà Lý Tâm Hà:


- Lệ Lệ, nhìn xem, đây là nhà mới của chúng ta đó!


Bạch Nhạn chăm chăm nhìn con chó nhỏ trắng như tuyết, ánh mắt mơ hồ, suy nghĩ miên man, đầu óc trống rỗng.


Anh trai của Lệ Lệ – sếp Khang, cuối cùng cũng hồi phủ trước bữa tối.


- Kiếm Kiếm! Lại đây mau, ngồi cạnh mẹ! – Bà Lý Tâm Hà dang hai tay, nhìn Khang Kiếm bằng ánh mắt tự hào, đợi Khang Kiếm ngồi xuống, mặt bà bỗng sa sầm lại:


- Sao sắc mặt con kém thế?


Khang Kiếm ngẩn người, xoa cằm:


- Kém ạ? Con vẫn tốt mà!


Hai ngày nay ngủ nhiều hơn bình thường, đáng lẽ trông vẫn ổn chứ.


- Sao mà vẫn tốt được? Con ra soi gương mà xem, mặt gầy gò vàng vọt, cằm nhọn cả ra. – Bà Lý Tâm Hà cau mặt, nói vẻ nghiêm trọng – Bây giờ con còn trẻ, cơ thể vẫn chịu được, nhưng không thể hoang tàng bừa bãi, có những chuyện phải tiết chế lại, sau này con còn phải làm nên nghiệp lớn nữa!


- Mẹ!


Khang Kiếm liếc nhìn Bạch Nhạn đang bê thức ăn ra bàn, cô nửa cười nửa không, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ thấu hiểu.


- Sao vậy, mẹ không thể nói con sao? Mẹ là muốn tốt cho con, đừng có bắt chước bố con... – Bà Lý Tâm Hà bỗng ngừng lại – Chúng ta vào phòng nói chuyện đi!


Khang Kiếm mím môi, bế bà vào xe lăn, đẩy vào phòng ngủ dành cho khách.


Thím Ngô đang sắp xếp hành lý trong phòng đóng sập cửa lại.


Bạch Nhạn nghe tiếng sập cửa, mỉm cười, lấy đũa gắp từng cái bánh chưng đã luộc xong ra, đặt lên đĩa cho nguội.


Mới gặp mặt, Bạch Nhạn đã nhận ra được rằng bà Lý Tâm Hà không có thiện cảm với cô. Kiểu không thích này, không phải là không thích do khác nhau về địa vị, mà là sự khinh thường toát ra từ trong xương cốt, là sự oán hận đè nén qua năm tháng, tựa như kết thù mấy đời, đến nhìn cô thêm một cái cũng không thể chịu nổi.


Trong mắt bà Lý Tâm Hà, cô còn không bằng một con chó tên là Lệ Lệ.


Cho nên bà Lý Tâm Hà lấy cớ bị bệnh, từ chối tham dự hôn lễ của cô và Khang Kiếm.


Đến đây lại xuất hiện một vấn đề, bà Lý Tâm Hà rất yêu thương sếp Khang, sếp Khang rất hiếu thảo với mẹ, nếu bà Lý Tâm Hà ngăn cản sếp Khang lấy cô, sếp Khang chắc chắn sẽ không làm trái lời bà.


Nhưng bọn họ đã kết hôn.


Rõ ràng là cuộc hôn nhân của bọn họ đã được bà Lý Tâm Hà thầm công nhận.


Yêu thương sếp Khang như vậy, tại sao bà Lý Tâm Hà lại có thái độ đó với mình? Chẳng phải thành ngữ có câu "Yêu ai yêu cả đường đi lối về" đó sao? Tục ngữ cũng nói "Vuốt mặt nể mũi" đó thôi?


Trước mắt cô và sếp Khang là một gia đình mà!


Càng phân tích càng thấy thú vị.


Trong lòng sếp Khang có người đẹp Y Đồng Đồng, nhưng lại quyết tâm lấy cô làm vợ bằng được, bà Lý Tâm Hà coi cô như cái đinh trong mắt, lại mặc nhiên công nhận cô là con dâu.


Cô phải đánh giá gia đình này như thế nào đây, nên ca tụng họ lòng dạ bao la, hay là thông cảm cho những bất đắc dĩ phía sau không thể nói ra của họ?


Có điều trong mắt Bạch Nhạn, thái độ này của bà Lý Tâm Hà cũng chỉ là một cơn mưa bụi.


Đối phó với người trên ngôi cao chót vót, anh phải dứt khoát cúi thấp xuống hòa mình với cát bụi, biến thành một hạt cát, một cọng cỏ. Một hạt cát, một cọng cỏ thì có gì đáng sợ chứ. Lửa rừng đốt không hết, gió xuân thổi lại lên. Người đứng trên cao không chịu được lạnh đâu.


Cửa phòng mở ra, ba người cười cười nói nói đi ra ngoài, tiến vào phòng khách như khách quý, ôsin Bạch Nhạn đã sắp bát đũa xong xuôi.


- Đây là cái gì? – Bà Lý Tâm Hà nhón lấy một cái bánh chưng hình tứ giác trên đĩa, vẩy vẩy, dây buộc bánh dính dầu hơn nên trơn, chiếc này hình như cũng buộc không chặt, lá gói bánh bỗng tung ra, chiếc bánh chưng rơi bịch xuống nền nhà.


Bạch Nhạn hòa nhã bước lên thuyết minh:


- Lúc mẹ nhấc lên thì nó là bánh chưng, bây giờ, nó rơi xuống đất, biến thành bánh dày rồi.


- Đây mà cũng là bánh chưng à? Cho chim ăn à? – Thím Ngô trợn tròn mắt, thiếu chút nữa mắc nghẹn, bà ta quay người đi vào trong bếp, lấy ra một cái hộp bằng giấy dầu mà bà vừa mới cất vào – Đây mới là bánh chưng nè!


Bà ta lấy trong cái hộp ra sáu cái bánh chưng to tướng, trông y hệt như thân hình bà ta, đặt lên bàn.


Bạch Nhạn gật đầu, cuối cùng cô cũng đã lĩnh hội được "lá gói cục cơm" mà sếp Khang nói là thứ gì rồi.


- Khang Kiếm, mau ngồi xuống, hôm nay thím dậy sớm để gói, hồi trước con thích ăn nhất đấy. – Thím Ngô cười tít mắt, lại tất bật vào trong bếp bê ra một đĩa mắm tỏi – Chấm với cái này.


Bà ta đẩy đĩa bánh chưng của Bạch Nhạn ra thật xa.


- Oẳng...


Công chúa Lệ Lệ rất không có khí phách bỗng nhảy từ đùi bà Lý Tâm Hà xuống, xông tới miếng bánh chưng nhân thịt trên nền nhà, ngoạm từng miếng to ngon lành, cái đuôi nhỏ ngoáy tít.


- Lệ Lệ, Lệ Lệ! – Bà Lý Tâm Hà tức đỏ cả mặt.


Bạch Nhạn nhịn cười tới mức đau cả bụng, cô ngồi xuống như không có chuyện gì, một mình một cõi, kéo đĩa bánh chưng của mình gói lại, thong thả ung dung pha một tách trà, cắn từng miếng nhỏ.


Khang Kiếm nhìn cô, lấy một cái bánh chưng trong ánh mắt chờ đợi của thím Ngô, bóc ra, chấm vào mắm tỏi, ăn một miếng, lại nhìn Bạch Nhạn một cái.


- Sườn gì thế này, sao ngọt thế? – Bà Lý Tâm Hà cau mày nhìn đĩa sườn sốt đỏ rực.


Thím Ngô hoàn toàn là fan trung thành của bà, lập tức dịch đĩa sườn xào ra xa:


- Ăn tôm hấp rượu vậy!


- Tôi dị ứng với tôm, thím không nhớ à? – Bà Lý Tâm Hà cáu kỉnh.


Tôm hấp cũng dịch sang một bên, canh cá trích đậu phụ quá nhạt, gỏi sứa có thể miễn cưỡng ăn được – "Cho nhiều dấm quá" – Bà Lý Tâm Hà chỉ gắp vài miếng.


Vẫn là thím Ngô thông minh, tìm một lọ tương ớt cho vào trong đĩa, trộn sứa lên, coi như có thể giúp bà Lý Tâm Hà ăn hết được một bát cơm.


Nhưng những món bà Lý Tâm Hà không thích, thím Ngô quyết không đụng đũa, đẩy thẳng tới trước mặt Bạch Nhạn, Khang Kiếm cũng gắp vài đũa, nhưng bà Lý Tâm Hà cứ kéo anh lại nói chuyện mãi.


- Kiếm Kiếm, lần trước bí thư Tùng tới Bắc Kinh công tác, bác con ăn cơm với ông ấy, có nhắc tới con. Nghe ý ông ấy thì chức thị trưởng xây dựng ngoài con ra không còn ai khác. Lục Địch Phi chỉ biết ăn chơi nhảy múa, không thể làm chính trị.


- Mẹ, mẹ đánh giá sai Địch Phi rồi, khu đô thị mới của Tân Giang rất có tiếng trên tỉnh, nơi đó là do anh ấy dựng nên đấy.


- Đó là do dưới trướng nó có mấy người tài, nó hữu danh vô thực, toàn đi cướp công.


Khang Kiếm cười:


- Mẹ, làm lãnh đạo chẳng lẽ chuyện gì cũng phải tự mình động tay động chân? Biết dùng người là tốt rồi.


- Trong mắt mẹ, con giỏi hơn nó nhiều.


- Nhưng chuyện này không phải mẹ nói là được. – Khang Kiếm vỗ lên tay bà Lý Tâm Hà – Mẹ không cần phải lo cho con đâu, đến lúc đó Đại hội Hội đồng nhân dân sẽ có sự lựa chọn công bằng.


Bà Lý Tâm Hà gật đầu:


- Từ nhỏ con chưa từng khiến mẹ phải lo lắng, chỉ có chuyện này, mẹ thấy ấm ức thay cho con.


Bà không thèm che giấu, nhìn thẳng vào Bạch Nhạn.


Bạch Nhạn uống trà, ăn bánh chưng, giả câm giả điếc, nhắm mắt làm ngơ, rất nhàn nhã, hưởng thụ.


- Sếp ơi, bánh chưng nhân thịt này ngon lắm! Anh ăn thử một miếng đi!


Bạch Nhạn lại bóc một cái bánh chưng, thịt thăn và tôm nõn lấp lánh giữa những hạt gạo, cô cắn một miếng đầy thỏa mãn. Cô đưa cái bánh đã bị cắn một miếng lên sát miệng Khang Kiếm, cười nũng nịu.


Gân xanh trên trán bà Lý Tâm Hà nổi từng đám, vẻ mặt như thể có món đồ gì yêu quý bị người ta sỉ nhục.


Khang Kiếm khó nhọc nuốt một miếng bánh chưng, trong miệng toàn là mùi tỏi, thấy rất no, nhưng lại cảm thấy chả ăn được thứ gì. Thực ra bà Lý Tâm Hà không biết, bà là người Bắc Kinh chính cống, sau lại ở Bắc Kinh dài ngày, còn Khang Kiếm đến Tân Giang mấy năm, khẩu vị của hai người đã sớm có nhiều điểm khác biệt. Bây giờ Khang Kiếm quen ăn đồ ăn miền Nam, chua chua ngọt ngọt, lại thêm sau khi kết hôn, thỉnh thoảng Bạch Nhạn lại nấu mấy món độc đáo khác lạ, khẩu vị của anh đã sớm bị chiều hư rồi.


Khang Kiếm ngó cái bánh chưng trước miệng, lại nhìn dáng vẻ nũng nịu của Bạch Nhạn, cúi đầu cắn một miếng, chà, hương thơm ngập miệng, đây mới là vị bánh chưng, tất cả vị giác trong phút chốc được đánh thức. "Ngon quá!", anh không khỏi khen ngợi.


- Em đã nói là ngon mà. Sếp ơi, nào, ở đây có tôm, anh cắn đi, miếng to vào. – Bạch Nhạn quay đũa một vòng như đang dỗ trẻ con.


- Để anh tự ăn! – Cảm thấy ánh mắt trách móc của bà Lý Tâm Hà, Khang Kiếm đón lấy đũa của Bạch Nhạn.


- Sếp ơi, đấy là đũa của em! – Bạch Nhạn làm như trong nhà không có ai, ngọt ngào làm nũng – Thế thì sếp đưa đũa của sếp cho em, em muốn ăn tôm hấp, sếp ơi, dịch cái đĩa lại đây, em không gắp được.


Bà Lý Tâm Hà và thím Ngô đưa mắt nhìn nhau, mặt tái đi.


Sau bữa cơm, Khang Kiếm lại bị bà Lý Tâm Hà gọi vào trong phòng nói chuyện. Bạch Nhạn xoa gáy, thả lỏng gân cốt:


- Thím Ngô, thím rửa bát đũa xong thì quét sàn nhà bếp.


Thím Ngô đang chuẩn bị cho Lệ Lệ ăn, dừng bước chân lại:


- Cô có tư cách gì mà nói những lời đó với tôi?


Bạch Nhạn cười mỉm:


- Dựa vào việc tôi là vợ của Khang Kiếm, là con dâu của ông Khang Vân Lâm! Lẽ nào nhà chúng tôi không trả bà tiền sao?


- Cô... – Thím Ngô nổi cơn tam bành, nhảy dựng lên – Tôi... tôi đến là để chăm sóc Lý Tâm Hà, chứ không phải là để phục dịch cái đồ... đồ lăng loàn, đồ con hoang nhà cô.


Bạch Nhạn nheo mắt, lòng chùng xuống. Đoán quả không sai, bà Lý Tâm Hà đích thực đã tìm hiểu kỹ về cô.


- Bà Lý không phải là mẹ của sếp nhà tôi hay sao? Có phải bà không muốn làm giúp cho sếp nhà tôi, hay là bà chê tiền công ít, lát nữa tôi sẽ nói với sếp nhà tôi, tăng lương cho bà là được chứ gì. – Nụ cười của cô vẫn rạng rỡ – Vừa rồi tôi nói gì, bà nhớ rồi chứ? Tôi lên lầu đi tắm, lát nữa bà lấy dưa mật trong tủ lạnh ra rửa rồi bổ miếng.


Mặt thím Ngô như bị xung huyết, nhất thời không nói được lời nào, tức tối như muốn nhảy chồm chồm.


Bạch Nhạn ngân nga hát, vui vẻ đi lên lầu.


Một lát sau, cầu thang vang lên tiếng bước chân thình thịch, Khang Kiếm mặt mày lạnh tanh đẩy cửa phòng ngủ.


- Bạch Nhạn, sao em có thể nói chuyện với thím Ngô như thế?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A là một truyện ngôn tình cổ đại có nội dung 18+ (truyện ngôn tình

22-07-2016 45 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Làng tôi

Làng tôi

Con bé ngước nhìn từng đàn cò đang chấp chới bay trong trời chiều, bóng đàn cò in

25-06-2016
Chỉ là em giấu đi

Chỉ là em giấu đi

(truyenngan. com. vn - Tham gia bài viết cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải

25-06-2016
Trầu cau

Trầu cau

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện kinh dị số 1) Cô có một năng lực

28-06-2016
Mười bốn ngày yêu

Mười bốn ngày yêu

"mình quen nhau chỉ mấy ngày, quen qua điện thoại thì chia tay cũng chỉ qua điện thoại

25-06-2016
Hoa bên kia đồi

Hoa bên kia đồi

Bàn thờ nhà chị đầy hoa trắng, trắng toát cả một đời chị! *** - Gôn ơi...! Tuyết

26-06-2016