Ca mổ kết thúc, bệnh nhân được đẩy ra ngoài, Lãnh Phong bước ra đầu tiên.
bạn đang xem “Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Bác sĩ Lãnh – Đứng bên ngoài từ lúc nãy, Bạch Nhạn gọi anh lại, cúi đầu nhận tội như một đứa trẻ mắc lỗi – Vừa rồi ở trong phòng mổ, xin lỗi, quả thật tôi không kìm chế được.
Lãnh Phong cởi khẩu trang, chớp mắt không cảm xúc:
- Nói ra thì cô cũng là người làm nghề y, sao đến cả bản thân mình cũng không chăm sóc, mấy bữa rồi cô không ăn cơm?
Bạch Nhạn hoang mang ngẩng đầu lên. Sao anh ta lại biết?
- Dạ dày cần được nghỉ ngơi, cô có làm được không?
Bạch Nhạn toát mồ hôi, lắp ba lắp bắp:
- Tôi cũng có để ý, chỉ có điều... hai ngày nay không muốn ăn.
- Cô là trẻ con à? Còn kén cá chọn canh nữa? Không muốn ăn thì không ăn, muốn ăn thì ăn cho đầy? – Lãnh Phong lườm cô – Người như cô thật không thích hợp ở lại trong bệnh viện.
Nói xong, anh hừ lạnh một tiếng, lướt đi như cơn gió.
Bạch Nhạn đứng như trời trồng.
- Lại lên giọng với em hả? – Y tá trưởng từ trong bước ra, chỉ nhìn thấy bóng Lãnh Phong, trợn mắt – Bác sĩ Lãnh này thật chẳng biết điều gì cả, em có muốn thế đâu. Lúc chị mang bầu cũng nghén dữ lắm. Ăn gì vào là nôn ra hết.
- Ai mang bầu vậy? – Một cô y tá khác trong phòng mổ đi ngang qua, tò mò vểnh tai lên.
- Bạch Nhạn đó!
- Úi, mang bầu lúc trăng mật nha! Chúc mừng, chúc mừng nhé! – Cô y tá chắp tay như đang chúc Tết.
Bạch Nhạn dở khóc dở cười, còn chưa đợi cô giải thích, cô y tá đó đã lướt vèo đi như một cơn gió.
Cơn gió này bay tới chỗ nọ, thổi vào chỗ kia, chưa đầy một khắc, cả bệnh viện đã biết tin.
- Nhạn, cậu có thai rồi à? – Liễu Tinh chạy đến đầu tiên, nhìn Bạch Nhạn như nhìn người ngoài hành tinh – Sếp Khang quả là lợi hại, một đập ăn ngay.
Bạch Nhạn tức ê cả răng, quay đầu sang một bên. Có lẽ lát nữa cũng nên tới khoa Phụ sản kiểm tra một chút, làm một tờ chứng minh, viết rõ cái màng đó vẫn còn nguyên vẹn, không rách rời chắp vá, mới có thể trả lại được sự trong sạch cho cô.
Nhưng không biết liệu vụ đó có làm nổ tung cả cái bệnh viện này lên hay không?
Người ta liệu có nghi ngờ sức khỏe sếp Khang có điều gì đó khó nói?
Bạch Nhạn cười khúc khích đầy quỷ kế.
- Cậu trông cậu thích chí tới mức ngớ ngẩn rồi kìa, một mình cười ngốc nghếch. Có thèm ăn món gì không, mình đi mua cho. Chua hay cay? – Liễu Tinh lập tức hóa thân thành mẹ hiền, thận trọng ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Nhạn, giọng nói cũng cực kỳ nhẹ nhàng.
Bạch Nhạn rùng mình, da gà nổi khắp người.
Một chiêu Cửu âm bạch cốt trảo chụp thẳng xuống gáy Liễu Tinh:
- Cậu mà không trở lại bình thường, mình sẽ đá cậu bay ra khỏi cửa.
Liễu Tinh không thèm nhúc nhích:
- Nhạn, phụ nữ có thai không được tùy tiện tức giận, phải bình tĩnh, cười duyên, tĩnh tâm như nước, nếu không sẽ ảnh hưởng tới baby trong bụng.
- Ọe... – Bạch Nhạn chịu hết nổi, bịt chặt miệng, cô lại muốn nôn rồi.
- Trời, phản ứng lợi hại vậy? – Liễu Tinh khẽ vuốt eo cô, tiếc thương vô hạn – Sếp Khang nhà cậu sao lại nỡ để cậu đi làm chứ?
- Bạch Nhạn làm sao vậy?
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.
Sếp Khang mặt đỏ như quả cầu lửa đang đứng trên hành lang, đằng sau là thư ký Tiểu Ngô.
- Sếp Khang, anh đang sốt cao sao? Mau, lùi lại ba bước, kẻo lại truyền bệnh cho bà bầu. – Liễu Tinh vội vã chen vào giữa hai người.
- Ai là bà bầu? – Đầu óc Khang Kiếm đã sốt tới mức không còn suy nghĩ được nữa.
Liễu Tinh bất mãn trừng mắt nhìn anh:
- Đừng có bảo với tôi là anh không biết vợ mình mang bầu nhé?
- Em có thai rồi? – Đôi mắt đỏ ngầu vì sốt của Khang Kiếm bỗng biến thành hai cái đèn lồng đỏ, anh sờ trán, anh sốt đến mức nói nhảm rồi ư? Không phải, là Liễu Tinh nói nhảm chứ.
Bạch Nhạn nhếch mép, bỗng dưng cười tươi như hoa: "Vâng!", cái gật đầu đầy thẹn thùng, ngọt ngào, và vô cùng hạnh phúc.
Một thùng nước lạnh đổ ào lên quả cầu lửa, Khang Kiếm nhọc nhằn hít một ngụm khí lạnh, môi nhợt nhạt không còn chút máu:
- Chuyện... từ lúc nào?
- Từ lúc nào, anh không rõ sao? – Bạch Nhạn bĩu môi hờn dỗi.
- Anh...
- Nhạn nó mới nghén, nhiều nhất là một tháng, sếp Khang, anh vui đến phát điên rồi chứ! Không sao, không sao, không cần phải kìm chế, lần đầu làm cha, phát rồ phát dại cũng có thể lí giải, có thể hiểu được. – Liễu Tinh làm việc ở khoa Phụ sản, đúng là tầm nhìn sâu rộng.
Anh vui ư? Không, anh tức giận, anh phát điên, anh muốn hét lên, anh muốn... khóc... mắt bỗng hoa lên.
- Sếp Khang! – Tiểu Ngô xông tới đỡ anh.
- Sao lại thế được? Sao lại thế được? – Anh nhìn Bạch Nhạn, không thể tin được.
- Sao lại không được? Nam nữ khỏe mạnh nằm chung trên một chiếc giường, có thai quá ư là bình thường! Em rất khỏe mạnh, chẳng lẽ anh không khỏe mạnh?
Khang Kiếm há hốc mồm:
- Anh...?
- Anh ấy mừng quá nên nói năng lộn xộn. – Liễu Tinh nói.
- Đừng xen vào! – Khang Kiếm tức giận trừng mắt với Liễu Tinh – Bạch Nhạn, nói cho anh?
Anh thật sự không trụ được nữa, lúc nào cũng có thể ngã lăn ra đất, nhưng trước lúc ngất xỉu, anh nhất định phải làm cho rõ.
- Em có thai hay không, trong lòng anh không rõ hay sao?
Bạch Nhạn thu lại nụ cười, lườm anh một cái không chút thiện cảm. Đùa gì cũng phải có chừng mực, nếu không sẽ khó mà thu dọn tàn cuộc.
Gương mặt vốn đã đỏ phừng phừng của Khang Kiếm bỗng chốc đỏ tới mức muốn bật cả máu ra, rất mất mặt, nhưng rất vui sướng.
Liễu Tinh chớp chớp mắt:
- Mình không rõ nè! Vậy rốt cuộc là có thai hay không?
Bạch Nhạn bất lực lắc đầu:
- Thật ra mình...
- Bạch Nhạn – Khang Kiếm bỗng ngắt lời cô, người hơi chúi về phía trước, kéo tay Bạch Nhạn đặt lên trán mình – Đầu anh nóng khó chịu lắm.
- Khó chịu thì đi khám, đây là phòng mổ. – Liễu Tinh bực bội, cái vị sếp Khang này trông thì rõ sáng láng, sao chẳng có chút thường thức nào hết vậy.
Khang Kiếm không chớp mắt:
- Bạch Nhạn, cậu Ngô còn có việc phải làm, em lấy số giúp anh.
Thư ký Ngô đứng ngoài cửa đờ người, sếp Khang bố trí cho anh việc gì khác sao?
Cái lợi của người làm quan không chỉ là có thể giương oai diễu võ, ăn uống miễn phí, mà còn làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió.
Sếp Khang đến bệnh viện, anh là bệnh nhân, cũng là lãnh đạo, tin tức này nhanh chóng kinh động đến viện trưởng, ông ta một mạch chạy tới. Đâu cần đến Bạch Nhạn đứng ra lấy số, trưởng khoa Nội đích thân đến phòng khám kiểm tra cho anh, viện trưởng đứng bên cạnh.
Amidan hơi viêm, thân nhiệt 38 độ 7, trong máu có virus, trưởng khoa Nội kê một toa thuốc, đề nghị truyền nước ba ngày liên tục, uống thêm thuốc cảm dạng bột. Y tá trong khoa cuống quýt cầm đơn thuốc chạy tới phòng thuốc lấy thuốc, nộp phí hay đóng tiền gì đó đều miễn hết.
Khang Kiếm chẳng đủ sức để nói, chỉ có thể gật đầu tỏ ý cảm ơn, bàn tay nóng hổi cứ nắm chặt Bạch Nhạn của anh, sợ cô vì công việc mà không nhận người thân.
- Anh Khang, thế này đi, trong bệnh viện người qua kẻ lại rất phức tạp, chưa chắc anh đã ngủ quen giường bệnh, vậy để y tá Bạch đưa anh về nhà, dù sao cô ấy cũng là người trong nghề, ở nhà truyền nước, anh có thể nghỉ ngơi cho tốt.
Viện trưởng lại quay sang nói với Bạch Nhạn:
- Cô Bạch, ba ngày này cô ở nhà chăm sóc trợ lý Khang.
- Viện trưởng, đây là nghỉ phép hay là đi công tác ạ? – Bạch Nhạn cung kính hỏi cho rõ.
Nếu không nể mặt Khang Kiếm, viện trưởng đã cho cô một bài học rồi, con bé này sao lại chẳng động não gì cả, đây... đây rõ ràng là cơ hội nịnh nọt dâng tới cửa mà. Ông ta cười ha hả, ra vẻ chí công vô tư:
- Đây là công việc, đương nhiên là đi công tác rồi.
- Được, là công việc thì tôi đi. – Bạch Nhạn mỉm cười.
- Không phải là công việc thì cô không về nhà sao? – Viện trưởng trêu chọc.
- Đương nhiên là không thể, tôi hiện giờ đang làm việc, nếu tùy tiện bỏ đi, làm sao xứng với những đồng lương mà viện trưởng đã ban cho?
Nhìn xem, anh chẳng hề đánh giá sai vợ anh chút nào, đầu Khang Kiếm càng đau dữ dội hơn.
Thư ký Tiểu Ngô đã bị Khang Kiếm đuổi đi từ lâu. Bạch Nhạn xách thuốc, không thay đồ y tá, dìu Khang Kiếm đứng vẫy xe trước cổng bệnh viện.
Về đến nhà, Bạch Nhạn dìu anh lên lầu, tới trước cửa phòng làm việc, cô liền nhòm vào trong, ngoài một giá sách, một cái máy tính, một chiếc giường gấp, không tìm được chỗ nào có thể treo bình dịch truyền, cô nhắm mắt, đành dìu anh vào phòng ngủ.
Cạnh chiếc giường lớn có một cái giá quần áo bằng gỗ đơn giản, dùng để treo đồ thường mặc, bây giờ mượn tạm làm chỗ treo bình truyền.
- Anh uống thuốc trước đi. – Bạch Nhạn ngước mắt nhìn Khang Kiếm, anh đang ngồi ngây ngẩn ở giường, mắt sáng như sao. Cô bình tĩnh rót nước, đưa thuốc cho anh.
- Bạch Nhạn, em thay quần áo đi!
Cô mặc bộ quần áo trắng lượn lờ trước mặt anh, làm anh thấy như vẫn còn đang ở bệnh viện.
- Không thay. – Bạch Nhạn thoăn thoắt lấy cái túi lưới treo bình dịch truyền lên, vào nhà vệ sinh lấy một cái chậu để hứng nước, chọc kim, nói chuyện, không ngừng việc nào lại – Bây giờ tôi đang làm việc, đương nhiên là phải mặc đồng phục.
Khang Kiếm từ từ nằm xuống, giơ cánh tay ra, cô vỗ vỗ để tìm ven.
- Đang ở nhà mà! – Anh đang gối lên gối của cô, đắp cái chăn đơn của cô, trong hơi thở có mùi hương của cô, trái tim hoang mang vô định của Khang Kiếm bình yên lại một chút.
- Sếp Khang, có một chuyện phải nói cho rõ ràng, bây giờ đứng trước mặt anh là y tá Bạch phụng mệnh viện trưởng đi công tác, đến nhà anh truyền nước cho anh, chứ không phải là Bạch Nhạn vợ anh.
Chẳng phải đều là một người sao? Khang Kiếm khó hiểu xoay đầu sang.
Chương trước | Chương sau