- Con quen nó lúc nào? – Bà Bạch Mộ Mai nhướn mắt, mở miệng hỏi.
bạn đang xem “Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ba tháng trước.
- Con cũng kín kẽ thật, tại sao hai lần trước gặp mẹ không nói câu nào?
- Khi đó bọn con chưa thân lắm, không cần thiết phải nói.
Bạch Nhạn đưa tách trà lên miệng nhấp một ngụm, cảm thấy vị trà hoa không dễ chịu lắm, bèn đưa ra xa.
- Khang Kiếm không phải là đối tượng để kết hôn. – Hàng lông mày thanh tú của bà Bạch Mộ Mai khẽ nhíu lại. – Trông nó có vẻ lịch thiệp chu đáo, nhưng bản chất lại hết sức lạnh lùng vô tình, hơn nữa... con cũng không xứng với nó.
Bạch Nhạn cười:
- Vậy ai xứng với con?
Bà Bạch Mộ Mai tao nhã vắt chéo hai chân:
- Mẹ không biết, dù sao con với nó không hợp.
- Mẹ, có phải mẹ đang ganh tị với con không? – Bạch Nhạn từ tốn hỏi.
- Bạch Nhạn, chú ý lời nói, mẹ là mẹ mày đấy. – Bà Bạch Mộ Mai gằn giọng – Mẹ muốn tốt cho mày mới nói vậy. Mày và nó không thể hạnh phúc đâu, đừng có nằm mơ.
Bạch Nhạn quay mặt sang một bên, nhìn ánh đèn rực rỡ ngoài cửa sổ:
- Không nằm mơ sao có thể tiến về phía trước? Mẹ cũng biết mẹ là mẹ con, vậy mẹ có biết việc gặp được người con thích mà lại có thể chấp nhận toàn bộ con người con, dám lấy con khó đến mức nào không? Không phải vì anh ấy là trợ lý thị trưởng gì đó mà con chấp nhận anh ấy, mà là vì anh ấy biết tất cả về con nhưng vẫn muốn ở bên con, anh ấy có thể gánh vác, có thể tin cậy, con... sẽ không gặp được người thứ hai như anh ấy, con thật sự muốn lấy chồng rồi, con muốn có một gia đình hoàn chỉnh.
Bà Bạch Mộ Mai lạ lẫm nhìn cô.
Bạch Nhạn nói tiếp:
- Mẹ rất hưởng thụ cuộc sống hiện tại, mẹ là mẹ của con, con không bình luận gì. Nhưng con cũng muốn được sống những ngày tháng mà con mong muốn, xin mẹ đừng nói gì nữa.
- Bạch Nhạn, con tưởng kết hôn rồi thì được bảo vệ sao? Con nhầm rồi, kết hôn chỉ là một hình thức, rất mong manh, không chịu được sự lôi kéo từ bên ngoài, chỉ một chút là tan vỡ. Trong khi vì cái hình thức này mà con lại phong tỏa chính mình, bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.
- Cứ vật vờ với những người đàn ông khác nhau như mẹ thì vui vẻ sao? Đó là mẹ, không phải là con, con và mẹ là hai mẫu người khác nhau, con muốn sống có tự trọng hơn mẹ.
Bà Bạch Mộ Mai vung tay cho Bạch Nhạn một cái tát.
Âm thanh khô khốc thu hút những vị khách khác thi nhau nhìn về phía họ.
Bạch Nhạn sững người một lúc, quay mặt sang hướng kia:
- Vẫn còn má bên này.
- Cho mày một bài học cũng là việc nên làm. – Bà Bạch Mộ Mai quả thật không hề khách khí, vung tay tát thêm một cái nữa – Mày tưởng mày mạnh mẽ hơn tao được bao nhiêu? Cho bột mày cũng chẳng gột nên hồ. Mày về lấy gương mà ngắm kỹ lại xem, tự lượng lại sức mình đi, Khang Kiếm có khả năng yêu mày không? Mày có cái gì, học vấn cao? Nhan sắc? Một đứa y tá bé mọn chuyên hầu hạ người khác muốn trèo cao để người ta cười nhạo. Đừng có nói với tao về tình yêu vĩ đại, trên đời này không có thứ đó đâu, mày cũng sẽ chẳng gặp được. Cho dù Khang Kiếm lấy mày, đó cũng không phải là tình yêu.
- Vậy là cái gì?
Bà Bạch Mộ Mai cười lạnh:
- Sự mới lạ nhất thời thôi! Đầu óc đàn ông u mê, nhưng chỉ là nhất thời, không phải là cả đời. Kết hôn, ly hôn, hay lắm sao? Tao có thể xem tướng cho mày, nếu mày cứ ngoan cố muốn kết hôn, cuộc hôn nhân này sẽ không trụ được quá sáu tháng.
- Nếu trụ được thì sao?
Bạch Nhạn bưng mặt, hỏi rõ từng chữ.
- Tao gọi mày là mẹ!
- Vâng. – Bạch Nhạn nhếch môi nở một nụ cười thần bí – Vậy chúng ta cứ chờ xem! – Nhưng mà, mẹ ạ, con có thể kết hôn, là đã hạnh phúc hơn mẹ rồi, ít nhất còn có người chịu lấy con. Còn mẹ?
Đôi môi, ngón tay, toàn thân bà Bạch Mộ Mai đều run lên:
- Bạch Nhạn, mày nhớ kĩ những gì mày nói hôm nay, sau này đừng có rớt giọt nước mắt nào trước mặt tao.
Bạch Nhạn hờn dỗi cong môi, nhẹ nhàng nói:
- Mẹ, mẹ đã nhìn thấy con khóc chưa? Con là con vi khuẩn ngoan cố, bách độc bất xâm, kháng thuốc cực mạnh.
- Bạch Nhạn, mày nói nhiều quá rồi đấy.
Bà Bạch Mộ Mai nhắm mắt lại, cầm túi xách tao nhã đi xuống lầu.
Tiệm cà phê ánh đèn mờ ảo, ngọn nến thả trên bàn lập lòe sáng. Bạch Nhạn ngồi thu lu trên sofa, ở một góc không ai nhìn thấy được, nước mắt bỗng tràn mi.
Chương trước | Chương sau