Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi

Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 18
5 sao 5 / 5 ( 123 đánh giá )

Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi - Chương 15 - Nơi cuối con đường

↓↓

Sau đó cô lại giúp bà Lý Tâm Hà thay áo phía trên, cắt móng tay và gội đầu.

bạn đang xem “Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Suốt cả quá trình, bà Lý Tâm Hà đều im lặng.


Mấy ngày tiếp theo, những món do Bạch Nhạn nấu không những không bị lặp lại, mà cô còn kiên trì giúp bà lau rửa cơ thể. Nhìn những giọt mồ hôi mệt mỏi lấm tấm trên trán cô, trái tim cứng rắn của bà dần mềm đi.


Họ bắt đầu trò chuyện, thỉnh thoảng bà Lý Tâm Hà cao hứng thì sẽ nói nhiều hơn một chút, phần lớn là kể những chuyện vui của Khang Kiếm hồi nhỏ.


Dù bà nói gì, Bạch Nhạn đều lắng nghe chăm chú, trên mặt không biểu lộ một chút sốt ruột nào.


- Thực ra con rất hiểu chuyện. – Hôm trước khi ra viện. bà Lý Tâm Hà ăn cơm xong, họ cùng ngồi trong phòng bệnh đợi xe tới thì bà Lý Tâm Hà bỗng nói – Có thể thấy được cô ta... không biết thương con cái lắm, lúc nhỏ chắc con cũng phải chịu nhiều vất vả!


Thoạt tiên Bạch Nhạn cười, cười mãi khóe mắt đỏ hoe, cô ôm mặt quay đi để che giấu.


- Khang Kiếm nhà ta lúc nhỏ được hết thảy mọi người cưng chiều, anh chị em họ trong nhà đều nhường nhịn nó.


Bạch Nhạn gật đầu, không biết là do cô gật đầu vội quá hay sao mà bữa trưa vừa mới ăn dâng lên tận cổ, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh bò rạp ra chậu rửa nôn ra sạch, sau đó còn nôn khan thêm một lúc.


Bà Lý Tâm Hà đẩy xe lăn đi theo:


- Có phải chạy tới chạy lui nên bị cảm nắng không?


Bạch Nhạn súc miệng rồi đưa tay lên sờ trán:


- Chắc không ạ, con đâu có bị sốt.


- Hay là bị lây của mẹ?


Bà Lý Tâm Hà không yên tâm, vội giục Bạch Nhạn đi khám bác sĩ.


- Con là y tá mà, con thật sự không bị ốm đâu.


- Không được, thể chất mẹ yếu, nhỡ mai con bị cảm rồi lây sang mẹ thì phiền đấy.


Nghe bà nói vậy, không còn cách nào khác, cô đành phải đi lấy số.


Bác sĩ đo nhiệt độ, khám lưỡi cho cô rồi bảo cô đi xét nghiệm nước tiểu.


Bạch Nhạn đi rồi, bác sĩ mỉm cười với bà Lý Tâm Hà đang ở phía sau:


- Con gái bà đấy à?


Bà Lý Tâm Hà cứng người, ấp úng mãi:


- Con dâu tôi.


- Con dâu bà rất xinh. – Bác sĩ cười cười rồi viết vào bệnh án.


- Nó bị làm sao ạ?


Bác sĩ nở một nụ cười bí hiểm:


- Lát nữa có kết quả xét nghiệm tôi sẽ nói với bà.


Bà Lý Tâm Hà cau mày, tim đập thình thịch không ngừng.


Mười phút sau, Bạch Nhạn cầm kết quả xét nghiệm, mặt đỏ phừng phừng.


- Mẹ, mẹ ơi... – Cô nhìn bà Lý Tâm Hà, trông như khóc mà lại như cười.


- Con làm mẹ sốt ruột chết mất, nói mau, kết quả xét nghiệm thế nào? – Bà Lý Tâm Hà cuống quýt.


Điên rồi, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu nữa, cô còn đã từng làm việc ở khoa Phụ sản cơ đấy, sao lại có thể không chuyên nghiệp như vậy cơ chứ? Chủ yếu là do chu kỳ của cô luôn không đều, lúc sớm lúc muộn, lần này cũng muộn năm ngày, không khác gì với mọi khi, không ngờ...


Cô quay sang nhìn bác sĩ với vẻ ngạc nhiên.


Vị bác sĩ mỉm cười gật đầu:


- Chúc mừng bà mẹ tương lai.


- Ông nói gì cơ? – Bà Lý Tâm Hà nín thở, hai mắt trợn tròn.


Bạch Nhạn quay lại nhào vào lòng bà.


- Mẹ, con có thai rồi, con và Khang Kiếm có con rồi.


Rốt cuộc bà Lý Tâm Hà vẫn là người học nhiều hiểu rộng, sau giây phút mừng rỡ ngắn ngủi, bà cẩn thận đẩy Bạch Nhạn ra, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mà còn là vô cùng bình tĩnh. Đầu tiên bà đưa tay ra cảm ơn bác sĩ, sau đó tự mình đẩy xe lăn vào phòng khám, móc ngay điện thoại di động ra.


- Ông Khang, ông đang ở đâu? Đến rồi à, tốt, xe đang đỗ ở đầu cầu thang à, được, vậy ông lên đây mau.


Cúp máy rồi, bà mới quay sang nhìn Bạch Nhạn.


Bạch Nhạn ngơ ngẩn, đầu óc quay cuồng vì vui mừng và khó tin, vẻ nhanh nhẹn hoạt bát, thông minh tinh nghịch ngày thường hoàn toàn biến mất, nước mắt lau thế nào cũng không hết, dường như cô đang bồng bềnh trên mây...


Thực ra cô chỉ mới hai mươi lăm tuổi, có bầu cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì; thực ra là phụ nữ, chỉ cần muốn là đều có thể sinh con, cũng chẳng phải bản lĩnh lớn lao gì. Nhưng trong lòng cô bỗng ngổn ngang trăm mối, tâm trạng thật khó tả. Cô cảm thấy như máu huyết toàn thân đang sôi lên, chảy ngược chảy xuôi, một cảm giác phấn khích không tài nào kìm nén được.


Trên đời này, cô không cha không mẹ, chưa từng được biết thế nào là một gia đình ấm cúng. Đúng thế, sếp Khang rất yêu cô, nhưng ngôi nhà không có con cái thì không phải là một mái nhà hoàn chỉnh, cùng lắm người khác chỉ cảm thấy họ là một cặp tình nhân sống chung mà thôi.


Bây giờ thì khác, họ đã có kết tinh của tình yêu, cô được làm mẹ, anh được làm bố, một sinh mệnh nhỏ bé như một thân cây đang bén mầm trong bụng cô, đợi cô dang tay yêu thương và che chở. Bạch Nhạn bỗng cảm thấy trong mình có một sức mạnh cực lớn, khiến cô có được sự kiên cường chưa từng có, cũng khiến cuộc đời cô trọn vẹn hơn bao giờ hết.


Sau này, cô không còn gì thua kém người khác nữa.


- Có thai là chuyện vui mà khóc cái gì, con bé ngốc này! – Bà Lý Tâm Hà nhắm mắt lại, bàn tay cầm điện thoại run lên.


- Nhưng con không kìm chế được. Mẹ ơi, mẹ có vui không? – Bạch Nhạn cười trong nước mắt.


- Vui cũng phải để trong lòng. – Khóe miệng bà Lý Tâm Hà thấp thoáng một nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện – Khang Kiếm công việc bận rộn, bố con chỉ biết làm loạn thêm, không hy vọng gì được, ba tháng đầu mang thai là thời kỳ nguy hiểm, nếu mẹ cũng mất kiểm soát thì ai đứng ra làm chủ bây giờ. Các con phải tổ chức hôn lễ, phải tìm người lo chuyện ăn uống của con, đồ dùng là phòng ốc cho em bé, mấy chuyện này đều phải lo tới, mẹ nhất định không thể... không thể rối loạn.


- Mẹ, em bé còn lâu mới chào đời! – Bạch Nhạn chớp chớp mắt, trong lòng ấm áp. Với sự ra đời của đứa bé này, những khó khăn trở ngại phía trước đều đã tan thành mây khói.


- Việc nhiều đã đủ bận rồi. Bây giờ mẹ đang nghĩ xem con ở cữ ở đâu thì tốt? Lúc con sinh ra là khoảng mùa xuân năm sau, thời điểm đó rất tốt, trời ấm lên em bé dễ mặc quần áo, càng ngày càng đáng yêu. Ba tháng biết lẫy, bảy tháng biết bò, chín tháng lò dò biết đi... Được một năm là biết gọi bà nội rồi! Không biết là con trai hay con gái đây, mà trai gái gì cũng được cả. Giống ai đây không biết? Con và Kiếm Kiếm đều đẹp, giống đứa nào cũng được. Trời ạ, bây giờ mẹ phải làm những gì?


Bà Lý Tâm Hà vỗ trán, lo lắng tới mức xe lăn cứ quay vòng vòng.


- Mẹ, không cần phải làm gì đặc biệt hết, con đâu có yếu đâu ạ. – Bạch Nhạn rưng rưng nắm tay bà.


- Không yếu là chuyện trước đây, làm con dâu nhà họ Khang rồi thì không yếu cũng sẽ được cưng chiều cho thành yếu. Ông Khang... – Thấy ông Khang Vân Lâm xuất hiện ở đầu cầu thang, bà vội gọi to.


- Làm gì thế, để ý hình tượng một chút. – Ông Khang Vân Lâm thong thả đi tới.


Bà Lý Tâm Hà sốt ruột kêu lớn:


- Hình tượng gì chứ, ông mau vào phòng bệnh xách hết đồ đạc ra đây, chúng ta về nhà thôi.


- Nhiều đồ lắm, một mình tôi xách không xuể. Nhạn Nhạn, con tới giúp bố một tay.


- Không được, Nhạn Nhạn giờ đang mang bầu, không được xách nặng, cũng không được làm gì nặng nhọc.


- Gì cơ? – Ông Khang Vân Lâm sửng sốt.


Bà Lý Tâm Hà cười:


- Ông Khang, chúc mừng nhé, ông sắp lên chức ông nội rồi.


- Tôi... tôi... – Ông Khang Vân Lâm hết nhìn Bạch Nhạn lại quay sang nhìn bà Lý Tâm Hà, rồi bỗng quay đầu đi về phía ngược lại.


- Này, ông đi đâu thế? – Bà Lý Tâm Hà hỏi.


- Tôi về tra từ điển xem cháu tôi đặt tên gì cho đẹp, nhất định phải thật hào hùng, phải thật hàm súc. – Ông Khang Vân Lâm nghiêm trang nói.


Bạch Nhạn ngẩng đầu lên trời hít một hơi thật sâu, trong lòng đột nhiên không còn hưng phấn như trước nữa. Với hai vị bố mẹ chồng tư tưởng vượt mức và thích trầm trọng hóa vấn đề như thế này, có thể tưởng tượng được những ngày tháng sắp tới sẽ đáng sợ như thế nào.


Đúng như cô dự đoán, dưới sự chỉ huy nghiêm khắc của bà Lý Tâm Hà, cô gần như đã trở thành Quan âm cho cả nhà họ thờ phụng. Trước sự thuyết phục hết nước hết cái của bà Lý Tâm Hà và sự mê hoặc của món tiền lương hậu hĩnh, người giúp việc theo giờ cũng đã đồng ý ở lại làm cả ngày.


Bạch Nhạn cảm thấy mình cũng có thể được coi là nở mày nở mặt vì có thai, chỉ trong nháy mắt địa vị của cô ở nhà họ Khang đã được nâng lên mấy bậc.


Khác với vẻ mặt lạnh lùng băng giá trước đây, bây giờ lúc bào bà Lý Tâm Hà cũng tươi cười rạng rỡ, giọng nói dịu dàng như mưa xuân, nhưng đó chỉ là với Bạch Nhạn thôi, còn người giúp việc và ông Khang Vân Lâm thì bị bà sai bảo cho quay mòng mòng.


Nhưng nhà họ Khang lại có được những tiếng cười đùa vui vẻ vắng bóng đã lâu, vợ chồng ông Khang Vân Lâm trở nên đoàn kết và hòa thuận hơn bao giờ hết.


- Mẹ, con phải gọi điện cho anh Khang Kiếm. – Ăn tối xong, thật sự không chịu nổi sự chiều chuộng như vậy nên Bạch Nhạn muốn xuống nhà đi dạo, tiện thể báo tin vui cho sếp Khang luôn.


- Đừng nói chuyện đứa bé. – Bà Lý Tâm Hà nói – Nó đang làm việc, nếu biết tin này thì chắc chắn sẽ vui phát điên, rồi chắc chắn là chẳng tham quan được gì nữa, mau mau chóng chóng quay về thôi! Chúng ta cứ giấu nó đã, đợi nó về đây thì cho nó bất ngờ.


- Đúng, đúng – Ông Khang Vân Lâm luôn miệng phụ họa – Hôm Kiếm Kiếm trở về, tôi sẽ đi đặt bánh gato để cả nhà cùng ăn mừng.


Nhìn vẻ hào hứng phấn khởi của hai vợ chồng ông Khang Vân Lâm, Bạch Nhạn cười cười rồi thuận theo ý họ, đằng nào thì cũng chỉ muộn có vài ngày, chỉ sợ đến lúc đó sếp Khang lại có ý kiến. Dù sao thì anh là bố đứa bé, nên được biết đầu tiên mới đúng.


- Vậy thì con không nói chuyện này nữa, nhưng con vẫn phải gọi điện, nếu không anh ấy sẽ lo lắng. – Bạch Nhạn cầm điện thoại lên, chuẩn bị xuống lầu.


- Ừ, nhưng đừng nói lâu quá, sóng điện thoại mạnh lắm đấy. Con đi trong sàn thôi, đừng ra ngoài cổng nhé, hay là để bố con đi cùng?


- Dạ thôi... Bạch Nhạn vội xua tay với vẻ dở khóc dở cười rồi đi ra khỏi cửa như chạy trốn.


Nhà cửa trong khu tập thể Tỉnh ủy không cao, cây cối xanh tốt, đường mòn, non bộ, hồ nhân tạo, cỏ cây... bố trí như một lâm viên Giang Nam. Các ông bà già đi dạo thành từng tốp trong sân, Bạch Nhạn ngồi trên một chiếc ghế đá cạnh hồ nước, chu môi nhìn ánh trăng thượng huyền lấp loáng trên mặt hồ.


Trong lòng thật sự quá sức vui mừng, cô vẫn muốn nói với ai đó về chuyện đứa bé. Cô gọi điện cho Liễu Tinh, vừa mới nói đến chuyện em bé, cô nàng Liễu Tinh đã hét vang trời.


- Nhạn, chắc chắn là cậu bị mình kích thích rồi, nếu không sao lại không sớm không muộn, mà đúng vào lúc dự đám cưới của mình xong thì cậu mới mang bầu! – Liễu Tinh vô cùng đắc ý.


Bạch Nhạn cười:


- Ừ, mình mang bầu, cậu là một trong những đại công thần, sau này mình sẽ hậu tạ cậu.


- Hậu tạ thì miễn cho cậu, hay là chúng ta kết thông gia đi.


Bạch Nhạn hừ mũi:


- Chính cậu bị kết thông gia từ bé đến nỗi phải chịu ấm ức, còn muốn đi dọa cho đời sau nữa à!


Liễu Tinh á khẩu, ấp úng nói:


- Tố chất không giống nhau mà, gen của Giản Đơn nhà mình là loại si tình nhất chung tình nhất nhất đấy!


- Ghê tởm!


Họ bật cười, cùng trao đổi về những cảm nhận của người mẹ tương lai rồi cúp máy.


Đang chuẩn bị gọi điện cho Khang Kiếm, Bạch Nhạn bỗng liếc thấy dưới gốc cây gần đó có một bóng người đang đứng nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Giới thiệu: Anh, sở hữu một cuộc sống đẳng cấp, phụ nữ đẳng cấp, quyền lực

09-07-2016 147 chương
Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu là một truyện ngôn tình sủng kể về một cô tiểu thư đã đến

21-07-2016 10 chương
Dưỡng Thú Thành Phi

Dưỡng Thú Thành Phi

Mời bạn cùng đọc truyện huyền huyễn Dưỡng Thú Thành Phi tại website thichtruyen, nhớ

24-07-2016 199 chương
Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay được đăng

22-07-2016 77 chương
Anh Chàng Ngọt Ngào

Anh Chàng Ngọt Ngào

Trích đoạn:Anh biết, cổ cô là nơi rất nhạy cảm, chỉ cần anh phà hơi thở vào, nó

21-07-2016 12 chương
Anh à...cảm ơn anh

Anh à...cảm ơn anh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Xe đạp ngày xưa

Xe đạp ngày xưa

Khi nhìn thấy một người quay lưng về phía mình, khi nhìn thấy bóng dáng một người xa

29-06-2016
Rồi mây sẽ bay qua

Rồi mây sẽ bay qua

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Mây bay

25-06-2016
Sao anh không gõ cửa?

Sao anh không gõ cửa?

Anh không chú ý đến đường phố có bao nhiêu người, anh chỉ mong cơn giận của em qua

26-06-2016
Một ngày cúp điện

Một ngày cúp điện

Đã lâu rồi Huế mới có một ngày cúp điện. *** Trưa nóng như đổ lửa chợt cúp

24-06-2016

Old school Swatch Watches