Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi

Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 18
5 sao 5 / 5 ( 35 đánh giá )

Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi - Chương 14 - Hai vạn dặm dưới đáy biển

↓↓

- Nếu anh làm bạn trai của em, thật em sẽ không ghét anh nữa? – Giản Đơn hỏi rõ từng chữ.

bạn đang xem “Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Liễu Tinh nhếch miệng, giơ tay lên sờ mặt anh, cười tít mắt:


- Bạn trai là để yêu thương, làm sao ghét được?


- Em nói thật chứ?


- Em thề với Phật tổ, thề với Thượng đế. – Người Liễu Tinh mềm nhũn ra rồi từ từ trượt xuống dưới.


Giản Đơn hừ một tiếng rồi ôm cô vào lòng:


- Được, anh tin em lần này. – Anh cắn nhẹ vào tai cô.


- Nhột! – Liễu Tinh cười khúc khích rồi rúc vào lòng anh.


Giản Đơn bế bổng cô lên, đi thẳng vào phòng ngủ.


Làm thế nào để gạo nấu thành cơm?


Câu trả lời là: Dùng rượu đốt.


Liễu Tinh ôm cái đầu đau như búa bổ sau cơn say rượu nhìn đống quần lót, áo lót, áo len xếp ngay ngắn cạnh giường, rồi lại nhìn người đàn ông mặt mày nghiêm túc, y phục chỉnh tề đang ngồi nghiêm chỉnh ở đầu giường mà muốn chết quách cho xong.


Làm ơn đổi mới đi một chút có được không, cùng một sai lầm sao có thể tái phạm lần thứ hai chứ? Lần này lại không may mắn bằng lần trước, nhìn tấm thân lõa lồ trong chăn và hộp bao cao su đã xé rách phía đầu giường, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là đã xảy ra chuyện gì.


Mình đúng là đồ con gái háo sắc.


Tại sao lần này người đàn ông này lại điềm tĩnh như vậy? Gặp nhiều thành quen à?


Liễu Tinh nhắm mắt lại giả chết, thực ra là chẳng còn mặt mũi nào nhìn các cụ ở quê, lòng thầm cầu xin ông Trời mau làm cho người đàn ông này biến mất! Để cô một mình ngồi liếm láp vết thương lòng.


- Bố anh là kỹ sư ở Viện Thủy lợi Tân Giang, mẹ anh làm kế toán ở siêu thị Carre four, gia cảnh cũng tạm ổn, bố mẹ đã mua cho anh một căn hộ 120m2 ở tiểu khu Thường Lạc, tháng sau giao chìa khóa. Bây giờ lương của anh là bốn ngàn tệ một tháng, không có thú vui gì xấu, làm việc được bốn năm, có một khoản tiết kiệm nho nhỏ. Anh quen với một cô gái được hai năm, vì tính cách và suy nghĩ không hợp nên đã chia tay được hai tháng.


Hai tai Liễu Tinh dỏng lên, từng câu từng chữ mà Giản Đơn nói, cô đều nghe hết sức rõ ràng.


Sau đó thì sao?


Giản Đơn bỗng không nói tiếng nào nữa.


Cô đợi một lát, căn phòng im ắng lạ thường..


- Anh không phải là người đàn ông tùy tiện lên giường với người khác.


Cô hé mắt, thấy Giản Đơn đang nhìn mình bằng vẻ oai phong lẫm liệt.


Liễu Tinh bỗng trợn trừng mắt:


- Anh tưởng em thì tùy tiện hay sao?


Điên mất thôi, đầu đau như búa bổ. Đây không phải tùy tiện, đây là mượn rượu làm càn. Nhưng mà, tại sao cả hai lần uống say mà đối tượng làm càn lại cùng là một người cơ chứ?


- Cho nên chúng ta phải nhìn nhận chuyện này một cách nghiêm túc – Giản Đơn nghiêm nghị nói.


Để cô bốc hơi hoặc xuyên không quách cho xong, nếu không trước đôi mắt sắc bén và trong sáng này, cô thật sự không còn lỗ nẻ nào mà chui xuống nữa.


Chuyện này sẽ phải nhìn nhận nghiêm túc kiểu gì? Thông thường người ta đều giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì để bỏ qua.


- Anh muốn em phải bồi thường tổn thất cho anh như thế nào đây?


- Anh quên đi cô bạn gái cũ, em cũng cắt đứt triệt để với vị hôn phu cũ đi, chúng ta chính thức qua lại.


Hàng mi dài giữ im, một lát sau mới chớp một cái, rồi hai cái, rồi cứ chớp mãi chớp mãi. "Gì cơ?", Liễu Tinh nhảy dựng lên, chiếc chăn rơi xuống, để lộ hết bộ ngực trần.


- Á!


Cô cuống quýt giữ chăn lại, vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ cả lên.


- Đừng... lạnh đấy.


Mặt Giản Đơn đỏ bừng, run run đưa tay ra đệm lại chăn cho cô rồi ấp úng:


- Sau khi chúng ta đã hẹn với nhau, anh đi công tác ở nơi khác, em ở nhà phải ngoan ngoãn, không được lằng nhằng dây dưa với tay thầy giáo kia. Anh sẽ nói chuyện với bố mẹ anh để em dọn đến nhà anh ở. Sau đó, mùng 1-5 được nghỉ dài ngày, anh sẽ cùng em về quê một chuyến để ra mắt bố mẹ em.


- Anh... nói chậm lại một chút có được không? – Bộ óc đáng thương của Liễu Tinh nhất thời không thể tiếp nhận được quá nhiều thông tin một lúc.


Giản Đơn gật đầu:


- Em đừng kiếm cớ với anh, chúng ta đã lên giường rồi, không còn sự lựa chọn nào khác đâu.


- Anh... thích em thật sao? – Liễu Tinh hỏi mà không dám khẳng định.


Vành tai Giản Đơn đỏ rực lên:


- Sao nào, không được sao?


Trong mắt Liễu Tinh dâng lên một lớp sương mờ ẩm ướt, nước mắt ngân ngấn:


- Từ bao giờ?


- Khi em nói em sẽ đi Thẩm Quyến với tay thầy giáo kia, anh đã hơi hiểu ra, đến khi ngồi uống cà phê với cô bạn gái cũ, từ đầu đến cuối anh chẳng thèm hỏi han cô ấy sống ra sao mà chỉ toàn nói về em, cô ấy bảo anh đã thay lòng đổi dạ, anh mới tỉnh ngộ ra. Ê, không được cười, anh thừa nhận anh hơi ngốc trong chuyện tình cảm, em cũng có kém gì anh!


- Em không cười, không cười... – Nước mắt không kìm được trào ra, lau mãi không hết.


- Em đó, sau này đừng nhắc tới mười ba mười bốn năm gì đó được không, anh cho em bốn mươi, năm mươi năm, không thiệt đâu!


- Không, không thiệt tí nào, em lãi to! – Liễu Tinh lén véo chân mình trong chăn, đau quá, đây là thật, không phải là mơ.


- Đây – Giản Đơn đưa điện thoại cho cô – Sáng nay em không phải đi làm, anh cũng xin nghỉ nửa ngày phép, em gọi điện hẹn với tay thầy giáo kia, chúng ta cùng tới đó nói rõ với hắn, để hắn ta bỏ cuộc, nếu không anh đi làm xa cũng không yên tâm.


- Vâng ạ! – Liễu Tinh ngoan ngoãn gật đầu rồi đưa tay ra lấy điện thoại, không, là giang hai tay ra ôm chầm lấy người đàn ông điệu bộ nghiêm chỉnh kia.


- Lộ hết ra rồi kìa! – Giản Đơn xót xa nhắc nhở cô, bên ngoài lạnh tới âm năm sáu độ, anh nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho cô rồi ôm cô vào lòng.


- Lộ thì lộ, anh nhìn hết rồi còn gì!


- Không xấu hổ à? – Anh dịu dàng hôn cô, mỉm cười trêu chọc.


- Người ta vốn háo sắc mà. – Từng giọt nước mắt rơi trên áo anh.


Anh ngẩn người, ánh mắt xa xăm, ngoảnh nhìn vầng sáng mờ mờ ngoài cửa sổ. Còn rất sớm, nói chuyện chẳng cần bao nhiêu thời gian, vậy thì, vẫn còn có thể tranh thủ làm chuyện khác.


Anh đè cô xuống giường rồi cắn dọc theo vành tai, cằm, cổ... của cô, càng lúc càng nồng nàn.


Buổi sáng mùa đông, trong phòng cảnh xuân vô hạn.


Sau khi thông qua ý kiến tập thể, đơn xin thuyên chuyển công tác xuống cơ sở của Khang Kiếm đã được phê duyệt. Phòng Tổ chức của Thành ủy thông báo cho anh biết, hai tuần sau anh sẽ tới huyện Vân đảm nhiệm chức vụ chủ tịch huyện, coi như ngang bằng với cấp phó sở. Thể theo đề nghị của Khang Kiếm, Giản Đơn cũng được điều đi làm thư ký của anh.


Hai tuần không dài, công việc của Khang Kiếm đã được Lục Địch Phi tiếp quản, bây giờ phần lớn thời gian của anh đều ở Sở Thống kê để tìm hiểu và phân tích các vấn đề tổng giá trị sản lượng, nông nghiệp, công nghiệp, thuế má... của huyện Vân, thời gian rỗi còn lại thì ở bên bà xã.


Khi họ yêu nhau cũng chẳng dính nhau như thế, triệt để tận dụng mọi thời gian để gửi cho nhau những tin nhắn sến nổi da gà, còn thỉnh thoảng tay trong tay đi xem phim, mua sắm, dạo công viên, đánh bóng mặt đường... nồng thắm tới mức đâu đâu ở Tân Giang cũng nhìn thấy bóng dáng họ.


Giữa lúc bận rộn, Bạch Nhạn còn phải tranh thủ thời gian để đi xem nhà. Sếp Khang chỉ đưa ra phương hướng và đường lối, còn tình hình cụ thể thì cô phải đi tìm hiểu. Cô biết rằng tới huyện Vân, sếp Khang có áp lực rất lớn, chỉ có thể thành công chứ không thể thất bại, cô không thể làm vướng chân anh.


Đây là một gia đình đích thực, Bạch Nhạn vô cùng hưng phấn, tưởng tượng ra cuộc sống tương lai, chạy tới chạy lui bên khu thành cũ của Tân Giang mà chân bồng bềnh như bước trên mây. Mỗi lần xem xong một căn nhà, cô đều miêu tả chi tiết lại cho sếp Khang nghe.


Lau những giọt mồ hôi đọng trên cánh mũi cô, nhìn đôi mắt lấp lánh như sao của cô, sếp Khang cảm thấy cuộc đời chưa bao giờ tươi đẹp như bây giờ.


Hôm nay, tan làm xong Bạch Nhạn lại đi xem một căn hộ ven sông. Cô đứng trên ban công của một đơn nguyên, gió sông lồng lộng mang theo hơi thở mùa xuân ùa đến, cô vuốt tóc tì vào lan can, lòng dạt dào tâm trạng, cô cảm thấy đây chính là ngôi nhà mà cô mong muốn.


Căn hộ không tệ, giá cả cũng không đắt. Cô nhẩm tính trong đầu, cảm thấy có thể chấp nhận được bèn lấy điện thoại ra, vừa định gọi cho sếp Khang thì điện thoại đã đổ chuông.


Là Lục Địch Phi gọi tới.


- Anh đang ở quán cà phê đối diện với khách sạn Hoa Hưng, anh muốn gặp em.


Cô ngẩn người:


- Em đang ở bên ngoài.


- Anh đợi em, không cần phải vội. – Lục Địch Phi cúp máy, tỏ ý sẽ không có bất kỳ sự thương lượng nào ở đây.


Bạch Nhạn chần chừ một lát rồi xuống lầu, bắt xe tới đó.


Quán cà phê này cô rất quen thuộc, chính tại đây, Lục Địch Phi đã tặng cô hai con gấu Teddy được bán với số lượng có hạn.


Bước vào trong, Bạch Nhạn nhìn thấy ngay Lục Địch Phi đang ngồi trong màn khói thuốc mờ mịt. Cô tới đó ngồi xuống, chỉ gọi một cốc nước khoáng.


- Thị trưởng Lục, anh tìm em có chuyện gì không?


Lục Địch Phi dụi điếu thuốc hút gần hết vào trong gạt tàn rồi nhìn cô, lông mày khẽ cau lại nhưng rất khó nhận biết:


- Trông em rất ổn!


Bạch Nhạn vuốt tóc:


- Cũng tạm ạ, chỉ hơi bận thôi. Còn anh thì sao?


Lục Địch Phi nửa cười nửa không, thoáng chút tự giễu:


- Em cho rằng anh có ổn hay không?


Mười ngón tay của Bạch Nhạn xoắn vào nhau:


- Anh Lục, em biết tự lượng sức mình. Em không phải là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, cũng không phải là thiên kim tiểu thư gia thế lẫy lừng, học lực không cao, gia cảnh không tốt. Khang Kiếm đã đi rồi, anh đừng đem em ra làm trò cười nữa.


Lục Địch Phi nhìn vào một khoảng không không xa, lại rút một điếu thuốc ra, không hỏi ý Bạch Nhạn đã châm lửa rồi hít sâu một hơi. Khói thuốc bảng lảng giữa hai người:


- Em là điển hình của việc qua cầu rút ván.


Bàn tay Bạch Nhạn không tự chủ được bỗng túm lấy góc áo dưới gầm bàn:


- Anh Lục, em không...


- Anh là kẻ bất cần đời, trước giờ chưa từng để tâm đến ánh mắt của người khác. Anh không hợp với con đường chính trị, nhưng giờ anh đã leo lên lưng hổ, khó có thể xuống được. Thực ra, nếu không đi theo chính trị thì anh cũng bắt buộc phải theo nghề kinh doanh. Chính khách hay thương nhân anh đều chán ghét. Nếu so ra thì làm một chính khách còn đơn giản hơn làm thương nhân. Hiện giờ hình như anh cũng đã có chút thành tích. Nhưng thế thì còn có ý nghĩa gì chứ? Làm tốt đến mấy anh cũng chỉ có một mình, không có lấy một người thấu hiểu hay tán dương mình. Xã giao tiệc tùng xong trở về nhà, một mình ngồi trên bậu cửa hút thuốc, nhìn ánh đèn trong mỗi căn nhà phía ngoài, anh bỗng thấy mình thật đáng thương. Anh như vậy, còn có ý nghĩa gì chứ?


Bạch Nhạn đăm chiêu nhìn Lục Địch Phi hờ hững vẩy tàn thuốc đi.


- Anh mới là kẻ thua cuộc thực sự. Lúc nhỏ, bơi không lại với cậu ta, đánh bóng cũng thua cậu ta. Học đại học không giỏi bằng cậu ta, công việc cũng không xuất sắc bằng cậu ta, ngay cả... người con gái cậu ta yêu, anh cũng lại động lòng. Em nói xem, sao có thể không ghen tị chứ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối là tiểu thuyết ngôn tình hiện đại được sưu tầm và đăng

21-07-2016 45 chương
Cuộc Sống Đơn Giản

Cuộc Sống Đơn Giản

Trích đoạn:“Mẹ, con chỉ biết đó là bạn sơ trung với Đông Mặc.” Lâm Dương nói

23-07-2016 73 chương
Cà phê đắng hay ngọt?

Cà phê đắng hay ngọt?

Trong chuyện tình cảm, không thể thúc giục... *** Nó hồng hộc chạy lên tầng 4 trong

24-06-2016
Chàng trai của biển

Chàng trai của biển

Tôi gắng gượng với tay để nắm lấy đôi tay chai sần của Biển. Chàng trai của biển

24-06-2016
Me hài ola ngày 26-06-2016

Me hài ola ngày 26-06-2016

Rất khó để kiếm tìm được những dòng me hài ola trong thời buổi như bây giờ, có

26-06-2016
Lục bình ngừng trôi

Lục bình ngừng trôi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tiếng

25-06-2016
Ai cho ta hạnh phúc?

Ai cho ta hạnh phúc?

Với tuổi thơ của mình, tôi đã quen với những trận đòn roi, ngày đó Bố Mẹ không

30-06-2016
Mùa hoa dã quỳ

Mùa hoa dã quỳ

Hãy trân trọng những gì mà bạn đang có vì hạnh phúc không bao giờ đến với ta nhiều

27-06-2016

XtGem Forum catalog