Pair of Vintage Old School Fru
Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi

Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 18
5 sao 5 / 5 ( 39 đánh giá )

Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi - Chương 14 - Hai vạn dặm dưới đáy biển

↓↓

- Khang Kiếm, mình thật là hiểu nhau.

bạn đang xem “Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Không được, dạ dày em không tốt, bây giờ lại là mùa đông, ăn vào đau dạ dày đấy. – Khang Kiếm từ chối ngay.


- Cho nên mới nói thỉnh thoảng xa xỉ một chút mà. Đến Tết tức là mùa xuân rồi.


- Nhiệt độ vẫn là mùa đông.


Bạch Nhạn vừa bĩu môi vừa giơ một ngón tay lên:


- Khang Kiếm, hôm nay là Tết, chỉ một lần này thôi, em muốn ăn lắm, được không anh?


Khang Kiếm nhắm mắt:


- Thật là chỉ một lần nhé?


Bạch Nhạn gật đầu lia lịa.


Sếp Khang đành phải thỏa hiệp mà móc ví ra.


- Em ăn vị bạc hà, loại hai viên đó. – Bạch Nhạn gọi với theo.


Sếp Khang ngoảnh lại lườm cô một cái sắc lẻm, sau đó quay lại bảo cô bán hàng:


- Xin hỏi kem này có thể hâm ấm lên được không?


Cô bán hàng há hốc mồm, chớp mắt không ngừng. Mình có nghe nhầm không? Kem mà hâm ấm lên thì còn gì là kem? Thế thì thành sữa còn gì?


- Ngon quá!


Bạch Nhạn vừa liếm kem vừa cười tít mắt. Khang Kiếm thật không có mặt mũi nào đứng sóng vai với một cô bé con tay cầm kem, thấy trước mặt có cửa hàng bán xe cũ bèn nói:


- Anh vào xem trước, em ăn xong thì vào tìm anh nhé.


Bạch Nhạn nhìn bên trong hình như chẳng ít người, năm hết tết đến, mọi người đều tập trung bán đồ cũ.


- Vâng ạ! – Cô sợ kem dính vào quần áo mới của mọi người nên ngoan ngoãn đứng ở góc phố ăn.


Tân Giang nhiều người giàu, xe chạy được một hai năm là phải đổi. Thị trường xe second-hand trước giờ luôn sôi nổi, nếu không thì đã chẳng mở cửa ngay từ mùng Hai tết. Mấy cậu thanh niên hay bà nội trợ mới học lái xe vì sợ tay lái còn non, không dám lái xe tốt nên thường thích đến mấy chỗ này tìm cho mình một chiếc xe cũ ưa thích để chạy.


Nhìn qua mấy chiếc xe, Khang Kiếm thấy đều là xe mới tới 80%, nếu cẩn thận giữ gìn có thể chạy được mấy năm! Đi được vài bước anh lại ngoảnh đầu lại nhìn, sợ lát nữa Bạch Nhạn vào trong lại không tìm thấy mình đâu. Lơ đãng liếc quanh, một chiếc xe thể thao màu đỏ quen thuộc liền đập vào mắt anh.


Cùng lúc đó, anh cũng nhìn thấy một khuôn mặt đang sửng sốt.


Không hẹn mà gặp, Y Đồng Đồng đang đứng trước mũi chiếc xe thể thao màu đỏ trong khu chợ này, khỏi cần nghĩ Khang Kiếm cũng biết được tại sao cô ta không về quê ăn Tết mà lại có mặt ở nơi này.


Theo bản năng, Y Đồng Đồng né tránh ánh mắt anh, hơi hoảng hốt muốn tìm chỗ lẩn trốn. Nhưng chỗ này lại là một khu đất bằng, ngoài người và xe ra thì chẳng còn chỗ nào để trốn.


Không còn cách nào khác, cô ta đành ngẩng lên, mặt mày căng thẳng, ánh mắt lạnh nhạt.


Cô ta đã nghe nói Khang Kiếm không bị làm sao, nhưng vì chuyện này mà cô ta không thể trụ lại ở trường. Trước kỳ nghỉ đông, hiệu trưởng đã nói với cô ta rằng một nhân tài từ Học viện Mỹ thuật như cô ta mà ở chỗ này dạy mỹ thuật thì quá thiệt thòi. Người trẻ tuổi cần phải có hoài bão, môn Mỹ thuật không có tính liên tục theo học kỳ giống các môn học khác, lúc nào cô cũng có thể ra đi, trường học sẽ không yêu cầu cô bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.


Cô ta không ngốc, đương nhiên hiểu ý của hiệu trưởng. Cô ta nào phải là tài năng gì, chẳng qua trường học không thể chứa nổi một cô giáo là "nhân tình"do một quan chức bao.


Do một quan chức bao... khi Y Đồng Đồng lần đầu tiên nghe thấy đồng nghiệp bàn tán về mình trong nhà vệ sinh, cô ta gần như không thở nổi.


Lý Trạch Hạo coi cô ta như dịch bệnh, cắt đứt hoàn toàn mọi quan hệ với cô ta. Bây giờ anh ta là kẻ được thương hại, không còn là một tên Trần Thế Mỹ nữa. Trong buổi liên hoan trước kỳ nghỉ đông, cô ta nghe thấy anh ta hào hứng nói với các giáo viên khác, năm sau anh ta sẽ trang trí lại nhà cửa, sau đó kết hôn.


Cuối năm, ông cậu mở cửa tiệm chăn ga gối đệm đến tìm Y Đồng Đồng. Không có sự chiếu cố của Hoa Hưng, việc kinh doanh sa sút trầm trọng, lợi nhuận thu về không đủ tiền thuê cửa hàng, ông ta chuẩn bị dẹp tiệm về quê.


Y Đồng Đồng cảm thấy mình chỉ còn cách ra đi.


Bị Khang Kiếm bắt gặp mình đang bán xe, Y Đồng Đồng cảm thấy hổ thẹn, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng oán hận. Nếu không phải vì người đàn ông này, thì cô đến Tân Giang làm gì?


Chẳng còn mặt mũi nào nhìn lại chuyện xưa!!!


Khang Kiếm bình tĩnh chớp mắt nhìn Y Đồng Đồng với vẻ xa cách.


- Vì anh, em đã phải chịu đựng rất nhiều, mấy thứ này nên là tài sản cá nhân của em, em có quyền xử lý. – Thấy anh không lên tiếng, Y Đồng Đồng không nhịn được mở miệng thanh minh.


Khang Kiếm cười thản nhiên rồi lại ngoảnh đầu lại, ở phía xa xa Bạch Nhạn đang nhìn quanh nhìn quất.


- Chúc mừng năm mới! Vợ anh đang tìm anh rồi! – Anh xua tay, bước xuyên qua dòng người ra phía bên ngoài.


- Em tìm anh lâu ơi là lâu, anh trốn đi đâu thế? – Nhìn thấy Khang Kiếm, Bạch Nhạn nũng nịu khoác tay anh.


- Đi xem linh tinh thôi, chẳng có gì hay. Chúng ta đi thôi!


- Em còn tưởng anh định mua xe cho em cơ? – Bạch Nhạn nháy mắt trêu chọc.


Mặt Khang Kiếm thoáng đỏ:


- Người nghèo sao mua được xe! Anh đưa em tới một nơi rất đẹp.


- Chỗ nào thế?


- Đến rồi em sẽ biết.


Y Đồng Đồng đăm đăm nhìn theo bóng họ dần xa, không ngừng chớp mắt, sau đó khẽ thở dài.


Từ lần đầu tiên gặp Bạch Nhạn ở khách sạn cho tới bây giờ, coi như cô ta đã hiểu, chỉ có Bạch Nhạn mới là người con gái thích hợp với Khang Kiếm nhất. Nếu đổi lại là cô ta, cô ta không có khả năng chấp nhận một người đàn ông mà cô ta không tài nào hiểu rõ.


Trước đây, cô ta thật ngốc.


- Đây chẳng phải là thành cũ sao?


Đứng trước từng dãy nhà cao tầng mới xây, Bạch Nhạn băn khoăn nhìn Khang Kiếm. Đúng là tiến độ xây dựng rất nhanh, có lần cô cùng Lãnh Phong tới đây xem nhà, trên đường đi gặp sếp Khang, khi đó công trình mới bắt đầu khởi công, mới qua mấy tháng mà rất nhiều tòa nhà đã xây tới phần cao nhất rồi.


Trên công trường, ngoài mấy công nhân ở lại trông coi vật liệu thì không còn một bóng người nào khác.


Sếp Khang muốn thăm hỏi ai đây?


Khang Kiếm hít thật sâu, ánh mắt bỗng trở nên xa xăm:


- Tới Tân Giang công tác mấy năm, anh đã làm không ít việc, nhưng chỉ có dự án cải tạo thành cũ này khiến anh có cảm giác tự hào. Còn nhớ để dự án này được phê duyệt, anh phải chạy đôn chạy đáo tới Bắc Kinh rồi lên tỉnh thành hết lần này tới lần khác. Hồ sơ chuẩn bị chất cao như núi. Sau khi dự án được phê duyệt thì lại tới tiết mục đi giành vốn và tìm ngân hàng duyệt vay, theo người ta đi uống rượu tới mức xuất huyết dạ dày, nửa đêm phải vào bệnh viên cấp cứu. Nhưng đến lúc thật sự khởi công thì công tác giải tỏa và di dời lại khó như lên trời. Do sơ suất, cán bộ giải tỏa đã phá hủy mấy gốc cây cổ thụ trăm năm tuổi, hại chết mạng người, thiếu chút nữa dự án này đổ xuống sông xuống bể. Cũng may mọi việc đều đã qua, bây giờ nó giống như một đứa trẻ được hoài thai chín tháng mười ngày, rốt cuộc anh cũng nhìn được khuôn mặt nó. Anh nghĩ qua một hai năm nữa, nó sẽ trở thành một vùng phong cảnh tráng lệ tuyệt vời của Tân Giang!


Giọng nói của anh không hề kích động như những lời anh nói, trái lại lại mang theo một chút luyến tiếc, xót xa. Bạch Nhạn nhìn anh:


- Sao lại bùi ngùi như vậy? Chẳng lẽ sau này anh không nhìn thấy được sao?


Khang Kiếm khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn sang Bạch Nhạn:


- Tiểu Nhạn, có lẽ anh phải bỏ lỡ quá trình trưởng thành của nó.


- Anh làm gì? – Bạch Nhạn sững người.


Khang Kiếm xiết chặt tay cô, hai người cùng chầm chậm thả bước giữa những tòa nhà cao tầng.


- Khi một mình ở Dư Châu, anh đã tự vấn lòng mình, tại sao anh lại phạm phải một sai lầm đáng xấu hổ như vậy? Câu trả lời là: vì con đường sự nghiệp của anh quá thuận lợi. Một người bình thường cùng tuổi tác, cùng trình độ học vấn với anh mà muốn ngồi vào vị trí của anh hiện giờ, ít nhất cũng phải phấn đấu mười hoặc hai mươi năm, mà là phải có người làm hậu thuẫn. Nếu không tự mình nỗ lực thì làm sao biết trân trọng mọi thứ đang có trong tay? Cho nên anh đề xuất được tới cơ sở để rèn luyện! Tiểu Nhạn, anh muốn làm một người chồng xứng đáng được em yêu, một người chồng khiến em vừa tôn trọng vừa tự hào, chứ không phải vì anh là con trai ai đó, không phải vì bây giờ anh là trưởng nọ trưởng kia.


Bạch Nhạn bị những lời nói của anh làm cho chấn động, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ xiết chặt tay anh.


Khang Kiếm mím môi, mỉm cười:


- Chúng ta có thể sẽ phải chia xa một chút, nhưng sau này anh sẽ còn quay về Tân Giang. Em có thể chịu được việc không có anh ở bên em không?


- Nếu em nói không thể, anh có thay đổi quyết định không? – Bạch Nhạn hỏi.


Khang Kiếm lắc đầu.


Bạch Nhạn ôm eo anh:


- Thôi, anh nghĩ kỹ rồi thì cứ đi. Em đành coi như quen anh muộn mấy năm.


Giọng nói mang theo chút rầu rĩ.


Khang Kiếm nâng cằm cô lên, ánh mắt rực sáng:


- Thực ra cũng không cần phải chịu đựng quá mức đâu. Một tuần anh có thể về nhà hai ngày mà.


- Hả? Vậy cơ sở đó là gì?


- Khi đi làm, anh nghĩ công việc của anh sẽ có sự sắp xếp mới. Anh sẽ làm báo cáo, đề nghị được tới công tác tại huyện Vân.


- Huyện Vân? Sao lại là huyện Vân? – Bạch Nhạn ngỡ ngàng.


Anh cúi đầu nhìn cô mỉm cười:


- Huyện Vân là quê hương của em mà, anh muốn xem nơi em đã lớn lên.


Khóe mắt Bạch Nhạn cay xè, nhỏ giọng lầm bầm:


- Nơi đó em đã chẳng còn nhà.


Từ sau khi đi làm, cô đã về nhà năm nào đâu?


- Anh ở đó thì chẳng phải em đã có nhà rồi. – Khang Kiếm ôm chặt cô vào ngực, xót xa không đành lòng.


Anh biết Bạch Nhạn rất nhớ nhung huyện Vân, bởi vì có Thương Minh Thiên, ở nơi đó cô đã có rất nhiều hồi ức tươi đẹp. Nhưng bây giờ cô không thể quay về!


Sau khi anh tới huyện Vân công tác, Bạch Nhạn có thể tới thăm anh, anh sẽ đưa cô đi hâm nóng lại những ký ức trước đây. Hơn nữa, anh còn một mong muốn khác, anh hy vọng có thể tìm được cha đẻ của Bạch Nhạn. Bạch Nhạn chưa từng đề cập đến, nhưng anh biết, trong lòng cô rất khó chịu với việc không biết cha mình là ai.


Khi còn nhỏ, Bạch Nhạn đã mất đi rất nhiều thứ, anh muốn từng chút từng chút một giúp cô tìm lại tất cả những gì đã mất, để khi nghe người khác nhắc tới bố, cô sẽ không ngây ngẩn mà thốt lên đầy ngưỡng mộ: Thật hạnh phúc!


- Có phải anh cũng muốn em chuyển công tác về huyện Vân? – Bạch Nhạn rúc vào lòng anh.


- Không cần. – Khang Kiếm dịu dàng lắc đầu – Em cứ ở Tân Giang cố gắng nỗ lực mà xây tổ.


- Xây tổ? – Bạch Nhạn không hiểu.


- Em có phát hiện ra bức tường của căn hộ đó thực ra không cách âm không? Hôm qua lúc ôm em, anh phải cố nén mọi âm thanh lại đấy. Sau này tiểu biệt thắng tân hôn, anh sợ em không kìm chế được. Nếu để người ta nghe mất thì tiếc biết chừng nào! Tiểu Nhạn, chúng ta nên có một ngôi nhà thuộc về chính mình. – Anh mỉm cười dùng mũi cọ vào trán cô.


Bạch Nhạn đỏ mặt:


- Căn nhà đó hồi trước đem gán nợ rồi.


- Trước đây chúng ta là kẻ thù, đó không tính là nhà. Bây giờ chúng ta là vợ chồng, căn nhà chúng ta cùng nhau chung sống mới gọi là nhà. – Khang Kiếm bị bà xã trêu chọc tới mức mặt dày bịch, nói khoác không biết ngượng mồm, mặt không đỏ, tim không run – Chính tại nơi này, chúng ta sẽ đặt một căn nhà, được không em? Anh thích nơi này. Có lẽ bây giờ mình không đủ khả năng thanh toán hết, nhưng tiền lương của anh và em cộng lại có thể đủ trả tiền đợt đầu, sau đó chúng ta từ từ trả tiền nhà, vất vả vài năm là sẽ khá lên thôi.


- Thực ra cũng không phải là quá nghèo, thẻ và sổ tiết kiệm của anh em còn chưa động gì đến. Hàng tuần, em còn có thể ra ngoài làm thêm nữa.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử là một truyện võng du được đăng tải miễn phí tại KhoTruyenHay.Gq

19-07-2016 105 chương
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Tạm biệt tình đầu

Tạm biệt tình đầu

Giới thiệu: Vào một buổi chiều cuối tháng chín, tôi được chọn tham gia lớp bồi

09-07-2016 1 chương
Lựa chọn

Lựa chọn

Tôi nói riêng với cô giáo, con trai tôi không cần giỏi, chỉ cần nó nhìn thấy chữ

24-06-2016
Bạn già

Bạn già

........Đến bây giờ mới nói câu "Xin lỗi...". Liệu có quá trễ

25-06-2016
Cẩm tú cầu vẫn nở

Cẩm tú cầu vẫn nở

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Cẩm tú

25-06-2016
Hạnh phúc của em

Hạnh phúc của em

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

26-06-2016
Vậy là đã mùa hè

Vậy là đã mùa hè

Vậy là đã mùa hè. Thật dã man! Bạn mới hát Jingle Bells đó, bạn mới đi chọn mua một

24-06-2016