pacman, rainbows, and roller s
Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi

Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 18
5 sao 5 / 5 ( 100 đánh giá )

Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi - Chương 12 - Ánh trăng nói hộ lòng ai

↓↓

- Sếp ơi, chúc mừng năm mới!

bạn đang xem “Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Chúc mừng năm mới, bà xã!


Khang Kiếm hôn lên má cô, cảm giác ẩm ướt khiến anh sững người.


- Bạch Nhạn?


Anh lại sờ lên gối, gối cũng ướt đẫm.


Anh ngồi bật dậy, định đi bật đèn thì cô ôm chặt anh lại:


- Đừng, em không sao. Khang Kiếm, nếu chúng ta không thể bên nhau tới già thì đừng sinh con nhé. Nếu sinh con rồi, bất luận thế nào, suốt đời chúng ta cũng không được xa rời nhau.


- Sao lại nói những lời ngốc nghếch như vậy? – Khang Kiếm nằm xuống, để đầu cô gối lên tay mình rồi kéo cô vào trước ngực – Chúng ta khổ tận cam lai, những ngày tươi đẹp mới bắt đầu, kiếp này anh còn thấy chưa đủ, anh còn muốn cả kiếp sau nữa kìa!


Bạch Nhạn nằm trong lòng anh cười khúc khích:


- Đồ tham lam.


- Nói anh nghe, hôm nay ai chọc giận em?


Sống cùng nhau đã lâu, anh rất ít khi nghe thấy cô nói những lời chán nản và ủ rũ như thế này.


Một lúc sau, Bạch Nhạn mới thấp giọng nói:


- Mẹ em.


Anh xoa lưng cô, bàn tay lần ra trước ngực cô:


- Trong lòng còn thấy buồn không?


Bạch Nhạn lắc đầu:


- Hết rồi, bây giờ em không chỉ có một mình, em có anh.


- Tiểu Nhạn, trước đây anh rất không thích Tân Giang, lúc từ tỉnh về đây, anh cảm thấy giống như bị đi đày vậy. Nhưng bây giờ, anh đã thích Tân Giang, thì ra thật sự sẽ vì một người mà yêu cả một thành phố, bất luận là sông ngòi hay dòng xe cộ. Sau này, em cũng sẽ vì anh mà dần quên đi nỗi vất vả và cô đơn trước kia. Chúng ta đương nhiên là sẽ có con, nếu là con trai, anh sẽ làm một người bố nghiêm khắc, còn em làm một người mẹ hiền từ. Nếu là con gái, anh làm một người bố hiền từ, còn em làm một người mẹ nghiêm khắc. Chúng ta sẽ yêu thương nhưng không nuông chiều các con. Chưa chắc đã thành rồng thành phượng, nhưng nhất định sẽ thành người. Được không em?


- Vâng! – Giọng cô nghẹn ngào.


Họ dính sát vào nhau, hơi thở ấm áp của cô chạm vào môi anh, anh càng xiết cô chặt hơn, hôn cô miên man.


- Tiểu Nhạn, đến Tết chúng ta cùng lên tỉnh ăn Tết nhé.


Cô gật đầu, con dâu xấu lại phải ra mắt bố mẹ chồng một lần nữa. Có điều, lần này cô chỉ được phép tiến về phía trước, không được phép lùi lại.


Ngoài cửa sổ, dòng người và xe cộ không ngừng qua lại, ánh đèn của muôn ngàn ngôi nhà nối dài tít tắp tới tận chân trời. Họ ôm nhau ngủ, cùng đón chào năm mới.


Tết Dương lịch, sếp Khang phải tới các công trình để chúc Tết công nhân xây dựng đang phấn đấu thi công nơi tiền tuyến. Cuộc tụ tập bốn người của Bạch Nhạn gặp trở ngại, đến tối chỉ có Giản Đơn tới được, còn sếp Khang ở lại ăn cơm tập thể với anh em công nhân ở công trường.


Sếp Khang không phải là nhân vật chính, có đến hay không cũng chẳng sao. Mấy hôm rồi không gặp Liễu Tinh nên Giản Đơn rất hào hứng, lúc thì kể chuyện cười, lúc thì bàn chuyện thời sự nóng bỏng, rồi lại tất bật gắp thức ăn cho Liễu Tinh. Chỉ tiếc là Liễu Tinh không ủng hộ, cả buổi tối như ôm một bầu tâm sự, nếu không phải là Bạch Nhạn đứng ra tiếp chuyện thì bữa cơm này sẽ rất nhạt nhẽo.


- Cô ấy làm sao thế nhỉ? – Lúc Liễu Tinh vào nhà vệ sinh, Giản Đơn hỏi Bạch Nhạn.


- Có phải anh chọc giận Liễu Tinh rồi không? – Mắt Bạch Nhạn sáng quắc chiếu thẳng vào Giản Đơn, sao anh ta lại cư xử với Liễu Tinh như ông anh đối xử với cô em thế nhỉ, cô nhìn mà sốt ruột.


Giản Đơn gãi đầu gãi tai đầy vẻ băn khoăn:


- Anh có làm gì đâu, lúc trước gặp mặt vẫn ổn mà.


- Vậy lát nữa lúc đưa cô ấy về, anh hỏi thử xem. Cô ấy buồn mấy hôm rồi, anh nhớ quan tâm nhiều một chút. Em chợt nhớ ra là vẫn có chút việc nên đi trước đây, lần này hai người không được uống say nữa đâu đấy.


Bạch Nhạn nháy mắt trêu chọc, cảm thấy mình ở lại chỉ càng thêm hỏng việc nên quyết định chuồn nhanh. Cô đoán, Liễu Tinh nhất định có chuyện muốn nói với Giản Đơn.


Giản Đơn đỏ mặt tía tai.


Liễu Tinh từ nhà vệ sinh đi ra, không thấy Bạch Nhạn đâu nhưng cũng không hỏi gì.


Họ lại ngồi xuống ăn tiếp. Lúc ra ngoài thì phát hiện ra Bạch Nhạn đã thanh toán xong xuôi.


Tối nay Giản Đơn khá hưng phấn, như có ngàn lời muốn nói với Liễu Tinh nên không muốn chia tay sớm. Liễu Tinh chầm chầm bước men theo con đường phủ đầy tuyết trắng.


- Liễu Tinh, hôm nay anh nghe một người bạn nói, bạn gái anh đã đi Thượng Hải và vào làm cho một công ty của Pháp, hình như lương rất cao, có điều công việc vất vả. – Giản Đơn nói rất bình tĩnh.


- Cô ấy có chịu được không?


Giản Đơn cười khổ lắc đầu:


- Không biết nữa, cho dù không chịu nổi thì cô ấy cũng chẳng nói với anh.


- Anh có thể chủ động hỏi cô ấy. – Liễu Tinh có vẻ rất chán chường, mặt cúi gằm, khe khẽ thở dài.


Giản Đơn cười hề hề.


- Anh Giản Đơn. – Liễu Tinh bỗng dừng chân lại rồi quay sang nhìn anh.


Giản Đơn chớp mắt:


- Hả?


- Bạn trai em tới tìm em, anh ta muốn quay lại với em.


Tim Giản Đơn như bị vật gì đó bóp nghẹt, toàn thân cứng đờ.


- Em...trả lời thế nào? – Anh ấp úng hỏi.


Liễu Tinh cười thiểu não:


- Em...sẽ không đồng ý đâu, nếu em đồng ý, em sẽ cùng anh ta tới Thâm Quyến. Đúng như anh nói, Bạch Nhạn và sếp Khang vừa tái hợp thì may mắn cũng đến với chúng ta.


Giản Đơn đứng sững như trời trồng, miệng hết há ra rồi lại ngậm vào, đầu óc trống rỗng, lòng nặng trĩu và lạnh giá, chới với như không có điểm tựa.


- Anh không may mắn. – Giản Đơn lẩm bẩm một cách máy móc.


- Sẽ nhanh thôi mà, anh yêu cô ấy như vậy, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ cảm động vì anh. – Liễu Tinh nhìn anh xa xăm.


- Cũng có lẽ! Để anh...đưa em về. – Giản Đơn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cổ họng tắc nghẹn đến khó thở.


- Không cần đâu, em tự đi xe về. Trời lạnh lắm, anh đi đi về về lại càng lạnh, em có phải cô bé con yếu đuối đâu. – Liễu Tinh xua tay rồi chạy ra ngoài phố vẫy một chiếc taxi.


Giản Đơn thẫn thờ nhìn Liễu Tinh lên xe, chiếc xe chạy xa rồi biến mất trong ánh đèn rực rỡ của đêm đen lạnh giá.


Rất lâu sau, anh mới ôm ngực, nỗi đau của buổi tối khi chia tay với bạn gái bỗng trào dâng trong lòng. Chỉ có điều, lần này, đau hơn.


Buổi sáng tỉnh dậy, mí mắt Bạch Nhạn nháy liên hồi. Cô lấy tay dụi mấy cái. Đến lúc cô ngồi ăn sáng, mắt lại giật giật không ngừng, đến nỗi nửa bên mặt hơi rúm lại.


- Mắt em bị cái gì bay vào à? – Thấy mắt cô cứ giật mãi, Khang Kiếm nhoài người qua xem.


- Không, mí mắt sao cứ bị máy mãi. – Cô ngửa mặt lên cho Khang Kiếm xem.


Quái lại, Khang Kiếm vừa nhìn vào thì lại không máy nữa.


- Có phải tối qua em ngủ không ngon hay không, hay là trong lòng có chuyện gì? – Khang Kiếm dịu dàng thổi vào mắt cô rồi lấy đũa ăn cơm.


Hôm nay là ngày 6-1, khai mạc đại hội Hội đồng Nhân dân thường niên, bàn kế hoạch tuyển chọn lãnh đạo cho nhiệm kỳ mới và thông qua dự toán của các ban ngành. Cuộc họp diễn ra trong ngày, anh sẽ vô cùng bận rộn.


- Em ngủ ngon lắm, có lẽ do thời tiết đẹp, không có áp lực gì chăng? – Vừa dụi mắt, Bạch Nhạn vừa lẩm bẩm.


Khang Kiếm cười cười, húp hơi thứ ba hết sạch bát cháo, đứng dậy lau miệng rồi đeo cà vạt, mặc áo khoác.


- Em không lo lắng việc ứng cử chức thị trưởng xây dựng của anh đấy chứ?


- Em thèm vào lo chuyện đó, đó là việc của anh.


Sửa soạn xong xuôi, Khang Kiếm bước tới kéo Bạch Nhạn dậy rồi ôm lấy cô.


- Mặc dù anh rất tự tin, nhưng anh cũng không bận tâm lắm tới kết quả. Với anh mà nói, có em đồng nghĩa với việc tất cả đã đầy đủ. Làm thị trưởng cũng không tồi, làm trợ lý thị trưởng cũng được, cũng chỉ là một công việc mà thôi.


Bạch Nhạn hờn dỗi lườm anh:


- Không được nói mấy lời thiếu nhuệ khí như vậy, em còn đang tham vọng được giễu võ giương oai theo đuôi anh cơ. Hơn nữa, cũng không thể làm lợi cho Lục đại công tử, anh ta chỉ biết ăn chơi nhảy múa, nếu anh ta làm thị trưởng xây dựng thì đúng là trời không có mắt.


Cô rõ là một người thù dai, nhớ lại hồi đầu, Lục công tủ dồn hết tâm sức để kéo sếp Khang xuống đầm lầy như thế nào.


- Lời này thật chẳng giống em nói chút nào. Nhưng anh sẽ coi em là động lực, vì mục tiêu vĩ đại của bà xã, hôm nay nhất định anh phải thắng Lục Địch Phi. – Nói xong, anh hôn cô thật nồng nàn rồi mới mở cửa xuống lầu.


- Sếp ơi...- Bạch Nhạn bỗng thấy lưu luyến và thoáng chút u buồn.


- Ơi? – Khang Kiếm ngoảnh lại.


Cô làm động tác gọi điện thoại:


- Có tin gì thì gọi điện cho em nhé!


Khang Kiếm nháy mắt đầy vẻ tình tứ.


Bạch Nhạn đóng cửa lại rồi thở hắt ra, mắt lại nháy mãi không ngừng. Chẳng muốn ăn, cô uống tạm một ly sữa tươi, thu dọn bát đũa rồi lấy túi xách đi làm.


Trên xe buýt, cô mở điện thoại ra xem có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào không.


Màn hình điện thoại im ắng, tất cả đều rất bình lặng.


Bạch Nhạn thở dài, xe buýt tới trạm, cô xuống xe đi về phía bệnh viện. Vừa vào cồng đã thấy mấy chiếc xe cảnh sát đỗ trong sân, cô tưởng đêm qua có vụ đâm xe nên cảnh sát tới xử lý. Ở bệnh viện, chuyện này đã là chuyện thường ngày ở huyện nên cô cũng không ngó nghiêng nhiều. Nghĩ bụng chắc y tá trực tối qua ở phòng phẫu thuật rất bận rộn, cô bất giác rảo nhanh bước chân.


Trên hành lang có một đám đàn ông vạm vỡ, trông như công nhân ở công trình xây dựng, đầu tóc bù xù, áo vải thô lem bùn đất, có người vẫn còn đội mũ bảo hộ, vẻ mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh hoàng và phẫn nộ. Lẫn trong đám người đó còn có mấy vị cảnh sát mặc đồng phục.


Đèn trên cửa phòng mổ đang sáng, cho thấy ca mổ đang tiến hành.


- Là tai nạn giao thông hay tai nạn ngoài công trường thế?


Lúc cô thay đồng phục y tá, đang đội mũ thì y tá trưởng từ ngoài bước vào, cô buột miệng hỏi.


Đúng dịp y tá trưởng tối qua trực, mệt mỏi lắc đầu:


- Là vụ án giết người!


Bạch Nhạn hoảng hồn trợn tròn mắt.


- Công nhân ngoại tỉnh ở công trường trung tâm thương mại mấy lần xin chủ thầu ứng tiền lương về quê ăn Tết, nhưng chủ thầu hoặc viện đủ lý do để từ chối, hoặc tránh không gặp mặt. Thấy mấy ngày nữa là đến Tết, họ sốt ruột nên tối qua lại xông đến đập phá văn phòng nhà thầu. Chủ thầu nổi giận, cầm dao chặt phăng tay của một công nhân xông lên đầu, sáng nay vừa đưa vào, bây giờ đang làm phẫu thuật nối ghép ở bên trong.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Heo Con Say Giấc

Heo Con Say Giấc

Cá nhân mình thấy truyện ngôn tình Heo Con Say Giấc rất hay còn không biết mọi người

21-07-2016 48 chương
Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính kể về một cô bé không biết vì nguyên nhân nào mà thân thể lại trôi

20-07-2016 23 chương
Làm dâu bản Bơn

Làm dâu bản Bơn

Chẳng biết rồi ngày mai sẽ ra sao nhưng Hương thấy làm dâu họ Cà Mảy, làm vợ Pản

24-06-2016
Trở về và chào nhau

Trở về và chào nhau

Ngày mai Nghi đi? Bao giờ tôi sẽ gặp lại Nghi? Mà, gặp lại để làm gì nữa? *** Chúng

24-06-2016
Đời mẹ

Đời mẹ

Nhiều lúc nó thấy mẹ đang ăn cơm và dừng đũa. Đôi mắt mẹ nhìn về khoảng trời xa

23-06-2016
Mua xương ngựa

Mua xương ngựa

Ngày xưa, có một ông vua rất thích ngựa thiên lý. Vua đã phái người đi khắp nơi

24-06-2016
Trên sông

Trên sông

Một cuộc điện khẩn gọi tôi về. Linh tính có chuyện chẳng lành, tôi tức tốc thu

29-06-2016