- Chị Bạch, là em. – Giản Đơn đáp.
bạn đang xem “Hoa hồng giấy - Lâm Địch Nhi” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Bạch Nhạn mặc áo xuống giường, chỉ bật một ngọn đèn rồi nghiêng người nhìn qua khe cửa. Quỷ tha ma bắt, bên ngoài tối om, chẳng nhìn thấy gì.
- Hôm nay Liễu Tinh về nhà rồi. – Bạch Nhạn tưởng Giản Đơn tới tìm Liễu Tinh.
Ngoài cửa, Giản Đơn bối rối húng hắng ho:
- Chị Bạch, sếp Khang say rồi.
Sếp Khang say rồi?
Bạch Nhạn cảm thấy băn khoăn, uống say quá thì đi bệnh viện rửa ruột, uống say bình thường thì về nhà lấy một cái đũa móc họng, nôn hết rồi lăn ra ngủ, uống hơi ngà ngà say thì tiếp tục vui chơi nhảy múa, ngả ngớn xa hoa. Đưa đến chỗ cô không hợp đâu!
Chính trong lúc cô bận rộn tìm cớ để vạch ranh giới với sếp Khang thì Giản Đơn lại nói, hơi thở hơi nặng nề:
- Chị Bạch, phiền chị mau mở cửa, sếp Khang nặng quá, em đỡ không nổi.
Dứt lời, chỉ nghe thấy Giản Đơn dùng sức thở phì phò đỡ một vật gì đó rất nặng dựa vào cửa.
- Ờ ờ! – Có chuyện gì vào trong rồi nói. Bạch Nhạn cuốn quýt, cúi đầu nhìn lại mình, cũng tạm coi là quần áo chỉnh tề, không mất lịch sự.
Cửa vừa mở, Giản Đơn đỡ Khang Kiếm lao vào phòng như một viên đạn, nếu không phải Bạch Nhạn đỡ một tay thì hai người họ đã ngã nhào ra đất.
- Chị Bạch, sếp Khang đến rồi, em không làm phiền nữa. Chúc ngủ ngon! – Giản Đơn lau mồ hôi rồi lịch sự cáo từ, không kịp uống một ngụm nước, không nhìn ngang ngó dọc một cái nào.
- Anh Giản... – Nhìn Khang Kiếm đang nằm vật như một đống bùn trên sofa, Bạch Nhạn cuốn quýt.
Giản Đơn ngoái lại mỉm cười:
- Chị Bạch không cần tiễn, một mình em đi xuống được. Chị chăm sóc sếp Khang đi!
Nói xong, anh rất chu đáo khép cửa lại giúp Bạch Nhạn.
Tay Bạch Nhạn huơ lên trong không trung, miệng biến hóa đủ loại hình dạng, cuối cùng đành bất lực hạ tay xuống.
- Bạch Nhạn... – Tên bợm rượu trên sofa bỗng ngồi dậy, mặt đỏ như Quan Công, mắt mũi lờ đờ – Anh muốn uống trà.
Bạch Nhạn tức giận trợn mắt:
- Em còn muốn đi ngủ nữa!
Trong lòng tức tối, nhưng cũng chẳng thể trút giận lên kẻ toàn thân đầy mùi rượu được, đành bực bội với chính mình.
- Anh cũng muốn. – Khang Kiếm mím đôi môi khô khốc, đưa tay đỡ trán – Bạch Nhạn, em đừng lắc lư nữa, ngồi xuống đi, nhìn em anh hoa mắt lắm.
Bạch Nhạn lườm anh, vào bếp rót cho anh một cốc trà, mở tủ lạnh lấy một cục đá thả vào trong tách để giảm nóng.
- Đây! – Cô bê tách trà tới trước sofa, đứng nhìn anh từ trên cao – Anh uống xong thì nghỉ ngơi một lát rồi về nhà khách mà ngủ đi. Á...
Bạch Nhạn trợn trừng mắt, người cứng đờ như hóa đá, bàn tay bê tách trà không ngừng run rẩy, trà trong tách sánh ra ngoài hơn nửa.
Không hề báo trước, Khang Kiếm bỗng vươn người về phía trước ôm chặt eo cô, vùi đầu vào ngực cô, không biết dùng bao nhiêu sức lực mà xiết cô đau nhói. Lúc đi ngủ cô không mặc áo lót, trên người bây giờ chỉ mặc một chiếc áo ngủ bằng cotton. Qua một lớp vải, cô ngay lập tức có thể cảm nhận được hơi ấm nóng bỏng của anh, sau đó cô bỗng cảm thấy trước ngực mình ẩm ướt, nong nóng.
Bạch Nhạn phát hiện ra một điều, sếp Khang đang khóc. Mặc dù anh chỉ hơi nức nở, nhưng nhìn bờ vai đang run rẩy của anh, cô có thể khẳng định.
Cô ngây người, sự buồn bực trong lòng từ từ tiêu tan, thay vào đó là nỗi xót xa. Cô không lên tiếng, cũng không cử động, cứ để mặt cho anh ôm như thế.
Căn phòng yên tĩnh tới mức chỉ có tiếng trái tim họ đang đập thình thịch.
Xã giao trên quan trường, nói trắng ra là uống rượu, hỏi han, cảm ơn, khách sáo không ngừng, liên tiếp nói những lời giả dối, thậm chí là không ngừng trăn trở, nhưng đó cũng là công việc.
Suốt buổi tối, Khang Kiếm rất tích cực đi chúc rượu, những người đến chúc rượu anh, anh cũng không chối từ một ai. Anh không muốn rượu vào lời ra mà chỉ mong sao cuộc rượu mau kết thúc, chỉ mong được tới căn hộ nhỏ của Bạch Nhạn, ôm chặt cô vào lòng để chứng minh đây không phải là một giấc mơ.
Tâm trạng này, dùng từ "đi tàu lượn cao tốc"để miêu tả, quả thật không quá lời.
Anh đã mất Bạch Nhạn hai lần.
Lần thứ nhất là khi ly hôn, trái tim anh tan nát, hồn bay phách lạc, nhưng anh không bỏ cuộc. Anh tin rằng chỉ cần trong lòng họ vẫn còn tình yêu thì nhất định có thể vượt qua trở ngại này. Đứng trước cô, anh không ngại mất mặt, không ngại tỏ ra mặt dày hay vô liêm sỉ. Thực ra, đàn ông trên đời này đều có hai lớp da mặt. Một lớp là để ra vẻ ta đây mạnh mẽ ở bên ngoài, một lớp là bộ mặt thật sau khi đã gỡ đi mặt nạ.
Lần này, anh thật sự cảm thấy trước mặt tối đen, không có chút ánh sáng. Bố anh về hưu, các bác anh lại ở tận Bắc Kinh, không ai có thể cứu viện. Tất cả đều do tự mình gieo gió gặt bão nên không thể trách ông Trời. Nếu anh không được nếm thử hơi ấm gia đình và hương vị đích thực của tình yêu từ Bạch Nhạn, thì một khi đã dấn thân vào, cùng lắm anh chỉ cảm thấy thất bại về sự nghiệp hay một chút chán nản, nhưng lòng sẽ không đau. Nhưng bây giờ, nghĩ tới việc sẽ vĩnh viễn mất đi Bạch Nhạn, anh cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt, nỗi đau lan tỏa khắp toàn thân.
Anh chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như vậy.
Kỳ tích đã xuất hiện.
Giờ anh lại có thể ôm cô, lại có thể mặc sức tưởng tượng đến những ngày tháng có cô sau này, lại có thể nhìn thấy muôn vàn cảm xúc trên khuôn mặt cô, lại có thể nghe thấy cô giận dỗi, trêu chọc, nũng nịu, hay thậm chí là mỉa mai anh. Khang Kiếm điên cuồng hít hà hơi ấm trên người Bạch Nhạn, cảm giác như thể đang dạo bước trên những tầng mây trong thung lũng, hay chí ít cũng là bước trên con đường với muôn dặm nắng vàng đang trải ra trước mặt.
Cái ôm này không thể thỏa mãn được tâm trạng lúc đó của anh. Đột nhiên, anh ngẩng đầu lên, ép chặt cô vào lòng, rồi không đợi cô kêu lên thảng thốt, mặc cho tách trà trong tay cô rơi "choang"xuống đất, mặc cho nước sánh ướt chân anh, anh ghì lấy cô và hôn cuồng nhiệt.
Đôi môi anh nóng hổi phủ lên như muốn thiêu đốt cô. Bạch Nhạn phản ứng lại, luống cuống giãy giụa, ra sức quay đầu đi để né tránh đôi môi anh rồi hét lên:
- Sếp...sếp...Khang Kiếm...Khang Kiếm...Buông ra! Ôi...
Khang Kiếm không nghe thấy, anh ngang ngược dùng lưỡi tách hai hàm răng cô ra, ghì chặt gáy cô, khiến cô không thể cử động.
Môi và lưỡi vừa chạm vào nhau, cô rụt lại theo bản năng, nhưng lưỡi anh đã quấn lấy lưỡi cô. Mùa đông, phòng khách hơi lạnh, nhưng toàn thân cô phút chốc bùng cháy. Cô trợn tròn mắt, anh đưa tay che mắt cô, lòng bàn tay lướt nhẹ trên trán cô, ấm áp và khô nóng, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển và tiếng trái tim đập thình thịch. Tay cô từ từ trượt xuống khỏi vai anh, trượt tới ngực anh, qua một lớp áo len, cô có thể cảm nhận được nhịp tim anh đang đập dồn dập.
Bạch Nhạn khẽ thở dài. Đôi lúc, dục vọng là bản năng, hoặc là tiến triển tuần tự, hoặc là tiến thẳng tới đích, chỉ mong được đắm chìm trong cảm giác ngất ngây, chứ không đủ sức để dừng lại. Đó không hẳn là nhu cầu thể xác, mà là sự trỗi dậy nơi sâu thẳm tâm hồn cô độc đã lâu, khiến người ta níu chặt lấy, không thể buông tay.
Chiếc lưỡi của Khang Kiếm ngấu nghiến mút mát, quấn quít lưỡi cô, mãi cho tới khi Bạch Nhạn cảm thấy sắp ngộp thở, anh mới ngẩng đầu lên. Dưới ngọn đèn mờ ảo, cô thấy đôi mắt anh ẩm ướt, sâu thẳm như biển đêm tĩnh mặc, nhưng dưới mặt nước lại ẩn chứa những cơn sóng ngầm, chẳng mấy chốc sẽ tung mình biến thành những con sóng cả trên mặt biển.
Bạch Nhạn bất giác chớp mắt. Cảm thấy từng thớ thịt của anh đang căng cứng lên, cô co người nhắm mắt lại, cảm nhận đôi môi anh lại một lần nữa chạm xuống cái gáy để trần của cô rồi chầm chậm dịch xuống dưới. Vòng tay anh càng lúc càng chặt, như muốn xiết cô tan chảy trong lòng anh. Nụ hôn của anh còn mạnh mẽ hơn, điên cuồng hơn vừa nãy, mang theo tất cả cơn sóng lòng đang trào dâng trong cơ thể. Cô nắm chặt áo anh, càng nắm càng chặt. Cô cảm thấy tay anh mở một chiếc cúc, rồi lại một chiếc nữa trên áo ngủ của cô, rồi đôi môi anh ghé xuống xương quai xanh của cô, xuống ngực...
- Hắt xì...
Giữa cái lạnh của mùa đông và cái nóng bỏng của hơi thở, Bạch Nhạn chợt thấy ngứa mũi nên hắt xì một cái rõ to, nước bọt bắn hết lên đầu và mặt Khang Kiếm.
Hình như bây giờ Khang Kiếm mới sực tỉnh, anh khựng lại rồi vội đưa tay khép tà áo ngủ của cô lại. Dường như mặt anh còn hơi đỏ, nhưng say đắm trong ánh mắt vẫn còn chưa kịp biến mất. Anh cởi áo khoác choàng lên người cô, đặt cô ngồi lên chân anh rồi ôm chặt lấy cô.
Khi vẻ thẹn thùng trên gương mặt đã bớt đi phần nào, Bạch Nhạn nghe thấy anh thủ thỉ bên tai:
- Hôm trời mưa đó, Giản Đơn đưa anh về nhà khách, trên đường đi Y Đồng Đồng gọi cho anh mấy cuộc điện thoại nhưng anh tắt máy. Ai dè anh vừa xuống xe thì phát hiện cô ấy đang đứng trước cửa nhà khách, không biết bị ai đánh mà mặt đỏ ửng, sưng vù, lại ướt như chuột lột, hỏi thì cô ấy không chịu nói gì, cứ khóc mãi không ngừng. Chẳng còn cách nào khác, anh đành đưa cô ấy về nhà, lúc em gọi điện tới là lúc anh đang ngồi trong taxi, đúng lúc điện thoại hết pin...Á...
Lần này, đến lượt sếp Khang kêu lên thảng thốt.
Cũng không hề báo trước, Bạch Nhạn bỗng ngẩng đầu lên cắn vào môi anh, trên môi lập tức xuất hiện vài giọt máu. Trong lúc anh kêu đau, cô đã thành công thoát khỏi lòng anh.
- Sao lại nói với em mấy chuyện này? – Bạch Nhạn lạnh lùng hỏi.
- Bạch Nhạn... – sếp Khang muốn nắm tay cô nhưng bị cô hung hãn giật ra.
- Chị ta bị ngấm mưa nên anh liền bất đắc dĩ đưa chị ta về, sau đó có ngồi bên giường hàn huyên tâm sự không? Tay em bị dao đâm ra nông nỗi này mà chẳng thấy anh hỏi thăm một câu, lúc đó anh còn bảo sẽ không quấy rầy em nữa, sau đó lặn một hơi mất tăm. Sếp Khang, bắt nạt em sung sướng lắm sao? Hôm nay anh uống rượu say, về nhầm nhà, gây nhầm chuyện, em có thể tha thứ, nhưng sẽ không có lần sau nữa đâu.
Cô gái nhỏ này sao lại lật mặt nhanh như trở bàn tay vậy, đầu óc Khang Kiếm mụ mẫm.
- Bạch Nhạn, em nghe anh giải thích...
- Anh có thể đảm bảo hiện tại đầu óc đang hoàn toàn tỉnh táo, lời anh giải thích có thể coi là thật không? – Bạch Nhạn ngẩng đầu lên, khép chặt áo ngủ.
- Có thể. – Khang Kiếm trịnh trọng gật đầu.
Bạch Nhạn bỗng cười tươi như hoa:
- Sếp Khang, bây giờ anh đã chính thức tỉnh rượu, vậy mời anh quay về quý phủ! Xin thứ lỗi, tôi không tiễn.
Cô nhiệt tình chu đáo chạy ra mở cửa giúp anh.
Khang Kiếm vươn tay kéo cô lại, khẽ nhéo lên má cô rồi hung hăng hỏi:
- Em gài anh?
- Người gài bẫy là anh chứ! Giả vờ say rượu, lừa em mở cửa rồi lại giở trò với em. – Cái miệng nhỏ xin dẩu lên, nhẹ nhàng oán trách.
- Bạch Nhạn, mấy hôm nay anh nhớ em đến phát điên... – Sếp Khang không buồn quan tâm đến phong độ, ghé sát bên tai cô gái yếu đuối, thừa nhận sự bối rối của bản thân – Nhưng anh không thể tới. Cũng may, mọi thứ đều đã qua, anh lại có cơ hội bù đắp cho em, thật tốt biết bao!
Nếu trong lòng em không có anh, em hoàn toàn có thể không mở cửa mà! Lòng sếp Khang còn ngọt hơn mật.
- Ai nói là có cơ hội? Sếp Khang, tôi trịnh trọng thông báo cho anh biết, tôi rất tức giận.
- Ừ! Tức giận là đúng lắm. – Khang Kiếm tỏ vẻ khen ngợi.
Bạch Nhạn liếc anh:
- Trước khi tôi còn chưa nổi trận lôi đình, tốt nhất là anh nên biến đi.
Khang Kiếm nuốt nước bọt, chột dạ nhìn chiếc giường trong phòng ngủ rồi thu ánh mắt lại, nhìn ra xung quang lẩm bẩm:
- Sao ở đây không có phòng cho khách?
- Ở đây còn chẳng có vườn hoa nữa cơ đấy! Ê – Bạch Nhạn chỉ vào Khang Kiếm – Em thuê cho mình em ở, không phải lúc nào cũng chuẩn bị để tiếp đãi tội phạm đâu.
Vừa dứt lời, cả hai bỗng sững sờ, bất giác nhớ tới vụ đột nhập tối hôm đó.
- Thôi – Nhìn thấy nét sợ hãi thoáng qua trong đôi mắt Bạch Nhạn, lòng Khang Kiếm đau thắt lại – Tối nay anh ngủ trên sofa một đêm vậy!
- Trời lạnh, anh về nhà khách đi, ra ngoài vẫn gọi được xe đấy.
Người đã gặp rồi, ôm cũng ôm rồi, còn ở lại nữa thì dễ cướp cò súng lắm.
- Người anh sực mùi rượu, tài xế dám chở anh chắc! Còn thừa cái chăn nào không? – Khang Kiếm rúc người vào sofa, rõ là không muốn động đậy nữa.
Bạch Nhạn cắn môi, quay vào phòng ngủ ôm chăn đệm ra cho anh, còn lấy cho anh một đôi dép lê để thay.
- Bạch Nhạn – Trước khi cô vào phòng ngủ, anh gọi cô lại, mỉm cười với cô – Đêm nay, anh muốn ở gần em thêm một chút. Đôi lúc, những chuyện nhỏ nhặt nhất lại khiến người ta vui sướng không thể nói lên lời.
Cô ngẩn ngơ quay người lại, đi tới dém chăn cho anh rồi nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
- Ngủ đi!
Lên giường được một lúc thì cô đã nghe thấy tiếng ngáy ngon lành của Khang Kiếm từ bên ngoài vọng vào.
Cô trở mình, mỉm cười nhắm mắt lại.
Dù tình hình trước mắt của bọn họ chưa chắc đã ổn thỏa tốt đẹp như hoa như gấm, nhưng giây phút này, được nghe tiếng ngáy của anh ở bên mình, đã là quá đủ.
Tình yêu rất kỳ lạ, không có tiêu chuẩn nào.
Yêu một người, không phải vì anh là người anh hùng khiến người người tôn kính, là tấm gương đạo đức hay tài tử văn nhân khiến người ta thán phục, không phải vì anh đạt được rất nhiều thành công, quyền cao chức trọng, không phải vì anh giàu có, gia sản kếch sù, không phải vì anh đẹp trai hơn Phan An[4], mặt như ngọc tạc.
Chương trước | Chương sau