Âu Dương Lâm, mặt tái mét, đếm ngược: "Tám, bảy, sáu, năm..."
bạn đang xem “Hãy nhắm mắt khi anh đến - Đinh mặc” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Giản Dao nín thở trong giây lát. Cô nhìn chằm chằm vào thân hình cao lớn của Bạc Cận Ngôn.
"Ba, hai, một."
Bốn bề im lặng như tờ. Nơi khoé miệng Bạc Cận Ngôn từ từ hiện lên ý cười nhàn nhạt. Tất cả cảnh sát vỗ tay hoan hô. Hắn thật sự không cho trái bom phát nổ.
Mọi người không che giấu sự phấn khởi. Anh chàng cảnh sát ở bên cạnh buông Giản Dao ra. Sau đó, tất cả nhanh chóng hành động, tổ dỡ bom, xe cấp cứu, cả nhóm cảnh sát xuất kích theo phạm vi tín hiệu mà An Nham tìm được.
Giản Dao giàn giụa nước mắt, nhìn Bạc Cận Ngôn thong thả đi về phía cô. Ánh mắt anh đầy sự vui vẻ và đắc ý. Giản Dao bật cười, lập tức xông tới, ôm chặt lấy anh.
Bạc Cận Ngôn cũng lập tức ôm lấy Giản Dao, hai tay siết chặt hơn bình thường, khoá cô ở trong lòng mình. Cô nghe thấy nhịp tim trầm ổn của anh, cảm nhận hơi thở ấm áp quen thuộc. Trái tim cô như hoà quyện cùng anh.
Một tiếng sau.
Bạc Cận Ngôn cầm tay Giản Dao, đứng bên cạnh xe cấp cứu, nhìn Lý Huân Nhiên hôn mê bất tỉnh được chuyển lên xe.
"Kết quả kiểm tra sơ bộ là cơ thể suy nhược nặng." Bác sĩ nói. "Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Còn lại chờ đến bệnh viện, kiểm tra kĩ lưỡng mới có thể kết luận."
Giản Dao rơm rớm nước mắt, gật đầu.
Xe cấp cứu lao đi, con đường vẫn bị phong toả, cảnh sát tiếp tục bận rộn. Cho dù tội phạm trốn thoát nhưng phía cảnh sát đã cứu được gia đình nạn nhân và Lý Huân Nhiên, đây là bước đột phá lớn. Ngoài ra, hắn đã để lại nhiều manh mối, mọi người đều tin chắc, ngày hung thủ sa lưới không còn xa.
Đêm đã về khuya, một cảnh sát lái xe đưa Bạc Cận Ngôn và Giản Dao về khách sạn nghỉ ngơi. Bạc Cận Ngôn tựa vào ghế, nắm tay Giản Dao, dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết anh đang nghĩ gì.
Còn Giản Dao ngắm gương mặt nghiêng của anh, cô thấy rất xót xa. Mọi người đều cho rằng, anh đem dư luận ra để uy hiếp Số 1, đồng thời cảm thán trước sự tự tin, dám dấn thân vào chốn hiểm nguy của anh. Chỉ một mình cô biết rõ, Bạc Cận Ngôn buộc phải làm vậy. Bởi vì Số 1 muốn chính là con người anh. Hắn muốn anh trở thành đồng bọn của hắn, vì vậy hắn sẽ không để anh bị nổ tan xác. Chỉ có đánh cược bản thân, Bạc Cận Ngôn mới có thể thắng đối phương, đảm bảo mạng sống của Lý Huân Nhiên. Tuy nhiên, dù vừa nãy cô cũng tin chắc Số 1 sẽ không phát nổ nhưng trong lòng cô vẫn hết sức đau đớn.
Cũng trong đêm tối yên tĩnh, một chiếc xe Cadillac màu đen lặng lẽ đỗ trên con đường thuộc khu vực sầm uất.
Không biết bao lâu sau, một người đàn ông mặc com lê từ dòng người đi tới, mở cửa sau, ngồi vào ô tô.
"Lái xe đi." Người đàn ông tựa vào ghế, tháo cà vạt, bộ dạng có vẻ rất mệt mỏi.
"Vâng, thưa tiên sinh." Người tài xế đáp.
Xe ô tô rời khỏi khu vực trung tâm, đi lên sườn núi. Đây là khu biệt thự có đèn điện sáng trưng, một trong những khu vực nhà giàu đắt nhất Hồng Kông.
Người đàn ông xuống xe, bảo vệ mở cánh cổng sắt của ngôi biệt thự cho hắn. "Chào tiên sinh."
Hắn thong thả đi vào trong ngôi biệt thự. Ngôi biệt thự chẳng mấy chốc sáng đèn. Người đàn ông ngồi trên chiếc sofa sang trọng, tay cầm ly rượu vang, một mình từ từ thưởng thức. Ti vi đang đưa tin về vụ án tối nay. Trên màn hình, những người cảnh sát bận rộn đi lại, hình bóng của Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cũng ẩn hiện giữa đám đông.
Người đàn ông chăm chú theo dõi tin tức, khoé mắt mang ý cười. Một lúc sau, hắn đột nhiên nghiêm mặt. Một tiếng "choang" vang lên, hắn ném ly rượu xuống đất. Sau đó, hắn đứng dậy, chỉnh lại quần áo, thong thả đi vào phòng bên trong. Hắn đi qua mấy cánh cửa, tới căn phòng trong cùng. Đây là mật thất của ngôi biệt thự. Hắn đẩy cánh cửa kim loại dày, vừa hát ngâm nga vừa đi vào trong. Căn phòng tối mờ mờ, một người đàn ông trẻ tuổi, chân tay bị trói bằng sợi dây xích ở đằng sau lan can sắt. Anh ta ngồi xổm trên mặt đất, gương mặt đờ đẫn. Thấy người đàn ông đi vào, mặt anh ta liền biến sắc.
Một lúc sau, một lưỡi dao sắc lướt trên da thịt người đàn ông bị trói, khiến anh ta thét lên đau đớn. Tuy nhiên, tiếng kêu của anh ta bị bức tường dày ngăn lại, không truyền ra bên ngoài.
Còn người đàn ông đang giở trò tàn ác dường như rất hưng phấn trước phản ứng của anh ta. Hắn tiếp tục di chuyển lưỡi dao một cách nhẹ nhàng và vui vẻ.
"Tôi tưởng... chúng ta là bạn bè..." Người đàn ông bị trói gào thét. "Xin anh hãy tha cho tôi, tôi có thể cho anh bất cứ thứ gì anh muốn!"
Mặt người đàn ông biến sắc, hắn phập mạnh con dao, cắt đứt một ngón tay của đối phương. Người đàn ông bị trói rú lên đau đớn.
Hắn ném con dao, cất giọng nặng nề: "Anh đừng nhầm lẫn, tôi chỉ có một người bạn." Hắn ngẩng đầu, ngẫm nghĩ vài giây, sao đó lẩm bẩm: "Đáng tiếc là cho đến bây giờ anh ta vẫn không chịu đến bên tôi." Hắn mỉm cười. "Có điều, sẽ nhanh thôi. Một khi huỷ diệt đuợc anh ta, anh ta sẽ thuộc về tôi."
Chương trước | Chương sau