Chỉ vài giây sau, vô số pháo hoa bay vút lên bầu trời. Cả bầu trời sáng rực với những bông hoa đủ màu sắc. Bên ngoài tường kính chỉ còn lại những bông hoa lửa nở rộ trước mặt cô. Giản Dao say mê ngắm nhìn. Bạc Cận Ngôn đứng bên cạnh, tất nhiên không xem màn pháo hoa vô vị mà chăm chú ngắm Giản Dao.
bạn đang xem “Hãy nhắm mắt khi anh đến - Đinh mặc” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Kiến nghị thứ hai của Phó Tử Ngộ: Đưa Giản Dao đi thưởng thức phong cảnh đẹp nhất, lãng mạn nhất trong thành phố.
Bạc Cận Ngôn ngẫm nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ ra hồi Tết, Giản Dao thích xem bắn pháo hoa. Khi anh nói với Phó Tử Ngộ, anh ta gật đầu. "Rất tuyệt, chẳng có người phụ nữ nào không thích pháo hoa. Cô ấy nhất định sẽ chủ động hôn cậu, sau đó tiếp nhận cơ thể cậu một cách tự nhiên."
Ừm... Anh đang chờ đợi đây. Nếu cô không chủ động hôn anh, anh sẽ hôn cô.
Quả nhiên Giản Dao quay người về phía Bạc Cận Ngôn trong màn pháo hoa lung linh. Gương mặt thanh tú của cô ửng hồng, đôi mắt đen lấp lánh.
"Cảm ơn anh, Cận Ngôn!" Cô cất giọng dịu dàng.
"Không có gì." Bạc Cận Ngôn mỉm cười. "Chỉ cần em cảm thấy lãng mạn là được."
Bởi vì không khí lãng mạn là chất xúc tác tuyệt vời nhất của cuộc ân ái.
Giản Dao cười tủm tỉm. Cô không tiếp tục ngắm pháo hoa nữa mà thẹn thùng nhìn Bạc Cận Ngôn. Sau đó, cô tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, nhắm mắt, đặt nụ hôn lên môi anh. Nụ hôn này khác những lần trước đó. Giản Dao ngả người vào lòng Bạc Cận Ngôn, như tự nguyện giao bản thân mình cho anh. Môi lưỡi của cô cuốn lấy đầu lưỡi của anh.
Trái tim Bạc Cận Ngôn xao động trong giây lát. Anh còn chuẩn bị hai tiết mục lãng mạn nữa nhưng trực giác báo cho anh biết, không cần dùng đến chúng nữa rồi. Bạc Cận Ngôn ôm ngang người Giản Dao, đi về phía chiếc giường ngủ. Giản Dao tựa vào ngực anh, được anh nhẹ nhàng đặt xuống giữa chiếc giường. Pháo hoa bên ngoài bức tường kính vẫn rực sáng trên bầu trời. Ánh sáng trên đỉnh đầu hai người mông lung như một giấc mộng. Bạc Cận Ngôn cúi xuống nhìn cô, gương mặt anh lại một lần nữa hiện ý cười cao ngạo, có phần đắc ý.
Anh rất vui vẻ.
Cận Ngôn, em cũng vậy. Tuy em căng thẳng, nhưng cũng hạnh phúc biết bao.
"Giúp anh cởi quần áo." Giọng nói của Bạc Cận Ngôn trầm thấp như dòng nước, anh nhìn sâu vào mắt cô.
Giản Dao đỏ bừng mặt, giơ tay cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của anh. Một cúc, hai cúc, ba cúc... Trong lúc tâm tình chao đảo, cô đột nhiên cảm thấy đùi nong nóng, Bạc Cận Ngôn không biết đã thò tay vào váy cô từ lúc nào.
"Đừng dừng lại, tiếp tục cởi." Bạc Cận Ngôn đột nhiên lên tiếng, cắt đứt mạch suy nghĩ của Giản Dao. "Trừ khi em thích anh mặc quần áo làm chuyện đó."
Giản Dao càng xấu hổ. Cô tập trung toàn bộ sự chú ý vào bàn tay không an phận của anh, trong khi hai tay tiếp tục cởi áo sơ mi của anh. Bạc Cận Ngôn mỉm cười hài lòng, lập tức đè xuống người cô. Giản Dao đặt một tay lên ngực anh theo phản xạ.
Chết mất thôi, anh đừng có nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén như có điện như thế chứ.
Bàn tay đang ở trong váy cô ngày càng bạo dạn... Ngón tay dài linh hoạt vuốt ve bên ngoài lớp vải mỏng khiến Giản Dao rùng mình. Nhưng đây mới chỉ là sự bắt đầu. Cảm thấy khu vườn bí ẩn sau lớp vải mỏng trở nên ướt át, Bạc Cận Ngôn nhếch miệng: "Em có phản ứng rồi, còn nhanh hơn anh tưởng."
Giản Dao sắp phát điên. Cô vùi đầu vào ngực Bạc Cận Ngôn, nghẹn ngào kháng nghị: "Anh đừng nói nữa, có được không?"
Bạc Cận Ngôn nhìn cô, ý cười trong khóe mắt anh càng rõ.
"Không được." Anh từ tốn đáp. "Chúng ta phải giao lưu bất cứ lúc nào. Bởi vì hoạt động giao lưu giúp cho cuộc ân ái hoàn hảo hơn."
Vừa dứt lời, Bạc Cận Ngôn liền kéo lớp vải mỏng, ngón tay tiến vào bên trong. Toàn thân Giản Dao run rẩy, cô thở dốc, mỗi tế bào trong cơ thể dường như đều bị ngón tay của anh chi phối. Người Giản Dao mềm nhũn. Bạc Cận Ngôn chau mày, tay không dừng lại, rõ ràng anh đang tìm kiếm điều gì đó.
"Ở đây phải không?" Anh di chuyển ngón tay, Giản Dao thở dốc. Gương mặt Bạc Cận Ngôn dãn ra, anh cảm thán: "Xem anh tìm chuẩn chưa kìa."
Mặt Giản Dao đỏ ửng. Cô chỉ có thể túm chặt cánh tay anh. Phát hiện ra phản ứng kịch liệt của cô, Bạc Cận Ngôn mỉm cười. "Đừng căng thẳng quá, em cứ hưởng thụ là được." Anh cúi xuống hôn cô, thân hình cao lớn nằm đè trên người cô, khiến cô không thể nhúc nhích. Trong khi đó, bàn tay ấm nóng ngày càng thành thạo, như cá gặp nước. Bạc Cận Ngôn không ngừng vuốt ve, đùa nghịch. Động tác của anh lúc nhanh mạnh, lúc lại chậm rãi... vô cùng dứt khoát và trôi chảy, không cho Giản Dao cơ hội hít thở bình thường. Người cô cong lên như con tôm luộc dưới thân anh.
"Anh... anh học được ở đâu thế?" Giản Dao vừa thở hổn hển vừa hỏi.
Bạc Cận Ngôn nhướng mắt nhìn cô, mỉm cười. "Em nói thủ pháp này?"
Giản Dao càng đỏ mặt. "Ừ..."
"Một cuốn sách của Pháp." Anh đáp. "Cẩm nang chuyện phòng the tuyệt vời nhất. Có thời gian em cũng nên đọc thử xem."
"Em không đọc..." Nửa câu sau của Giản Dao tắc lại trong cổ họng, bởi vì động tác của anh lại mạnh hơn, khiến toàn thân cô dần nóng như lò lửa. Một cảm giác cầu mà không được vô cùng xa lạ và mãnh liệt nhấn chìm cô.
"Wow... Cảm giác ngày càng mãnh liệt, đúng không em?" Bạc Cận Ngôn cất giọng khàn khàn.
Giản Dao đã không kìm nén nổi. Dưới đầu ngón tay của anh, ở nơi sâu thẳm trong thân thể cô xuất hiện một sự run rẩy kỳ lạ, như từng đợt sóng dâng tràn. Nhịp tim của cô đã không còn ổn định. Thân hình cao lớn của Bạc Cận Ngôn vẫn ở trên người cô, đôi mắt tối sẫm của anh nhìn cô chăm chú, động tác ngày càng linh hoạt, thành thục...
Không công bằng... Rõ ràng cả cô và anh đều là lần đầu tiên, tại sao cô nhanh chóng bị giày vò đến mức gần như chỉ còn lại hỏi thở yếu ớt, còn anh cứ ung dung, chẳng khác nào một cao thủ tình trường lão luyện, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của anh?
Nhưng Giản Dao đã không còn sức kháng nghị. Cảm giác sắc bén rõ ràng đó như dòng điện nhấn chìm cơ thể cô trong giây lát.
"A..." Giản Dao bật ra tiếng kêu khẽ, toàn thân run rẩy. Cô ra sức đẩy tay Bạc Cận Ngôn. "Đừng, đừng mà... em không chịu nổi nữa..."
Bạc Cận Ngôn cúi đầu, ngắm người phụ nữ bên dưới mình. Theo chỉ dẫn trong Cẩm nang chuyện phòng the, ngón tay anh không cho cô sự kích thích mãnh liệt mà nhẹ nhàng vuốt ve bên ngoài nơi mềm mại, để cô từ từ bình ổn.
Tuy nhiên, nội tâm của Bạc Cận Ngôn không bình ổn như Giản Dao tưởng. Từng dòng khí nóng cuộn trào trong cơ thể anh. Cô quá gợi cảm, người phụ nữ của anh vô cùng cuốn hút. Lúc đạt đến cao trào, hai chân cô hơi co lại, chạm vào bắp chân anh. Làn da trắng nõn của cô ánh lên sắc hồng rực rỡ. Trong sách không hề đề cập đến điều này.
Có trời mới biết, anh muốn lập tức chiếm hữu cô đến nhường nào.
Toàn thân Giản Dao mềm nhũn, bắp chân tê liệt, nơi sâu thẳm ướt át khó diễn tả. Đầu óc cô mê man. Bạc Cận Ngôn không thể tiếp tục nhẫn nhịn, anh nắm tay cô, ấn xuống giường. Sau đó, anh nhấn người, tiến vào cơ thể cô.
Anh nhìn Giản Dao chăm chú, mắt tối thẫm, gương mặt đỏ bừng.
Bạc Cận Ngôn khẽ thốt lên.
Giản Dao thở dốc, cô cảm thấy bên dưới rất đau.
Bạc Cận Ngôn đỡ eo cô, nhấn mạnh. Lần này Giản Dao đau không chịu nổi, lên tiếng kháng nghị: "Đau quá! Chẳng phải anh nghiên cứu sách vở rồi? Sao còn làm đau em?"
Vào thời khắc này, lần đầu tiên, Bạc Cận Ngôn không muốn nói chuyện, chỉ muốn nhanh chóng chiếm trọn cô.
Nhưng cô kêu đau.
Bạc Cận Ngôn thở một hơi dài, cố gắng hết sức kiềm chế ham muốn mãnh liệt. Anh giữ nguyên tư thế, dỗ dành Giản Dao: "Em hãy thả lỏng cơ thể. Em sẽ rất thoải mái. Kỹ thuật của anh không gì sánh bằng."
Nghe anh nói vậy, Giản Dao phì cười.
Lúc Bạc Cận Ngôn hoàn toàn chiếm hữu Giản Dao, cả hai đều im lặng. Cảm giác này vừa xa lạ, vừa kích thích. Hai cơ thể gắn chặt, không khí xung quanh như mang cả mùi hương của họ. Hai trái tim đập dồn dập bởi vì tiếp theo sẽ là cuộc ân ái cuồng nhiệt nhất.
"Bây giờ em đã có cảm giác chân thực chưa?" Bạc Cận Ngôn hỏi nhỏ bên tai Giản Dao.
Giản Dao mơ màng nhìn anh. "Rồi."
Liệu còn tồn tại điều gì chân thực hơn lúc này? Trong đêm tối đẹp đẽ như mộng ảo, anh ở bên cạnh em, chôn vùi trong cơ thể em. Là một người đàn ông kiêu ngạo nhưng anh nồng nhiệt và yêu thương em như vậy. Anh khiến em chìm đắm, cũng khiến em điên cuồng. Cuối cùng, anh cũng trở thành người thân mật nhất với em trên thế giới này, quyến luyến, quấn quýt, gắn bó như môi với răng. Em ước ao thời khắc này là mãi mãi. Em có thể ngày đêm ở bên anh, đi cùng anh đến hết cuộc đời. Chúng ta luôn yêu thương nhau, vĩnh viễn không xa rời...
Chương trước | Chương sau