"Tại sao anh ta lại thấy hổ thẹn?" Bạc Cận Ngôn hỏi.
bạn đang xem “Hãy nhắm mắt khi anh đến - Đinh mặc” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Bởi vì thấy chết mà không cứu."
"Đây là cách giải thích hợp lý nhất."
Hai giờ sáng, ngoài cửa sổ mưa đã nhỏ dần nhưng sắc đêm vẫn phiêu diêu, tĩnh mịch.
Giản Dao trầm tư một lát rồi lên tiếng: "Nấu Châu Tần không phải là hung thủ, trong cuộc sống anh ta là người lương thiện, tại sao tối hôm đó anh ta lại từ chối giúp đỡ Vương Uyển Vi?"
Bạc Cận Ngôn chống hai tay xuống giường, điềm nhiên trả lời: "Em là thần tiên hay sao mà muốn làm rõ tất cả động cơ và nguyên nhân tồn tại trong quá trình phá án? Trước mắt, em chỉ cần quan tâm đến sự thật, chứng cứ và logic. Còn những chuyện khác, khi nào phá án xong xuôi, chúng ta sẽ tính."
Giản Dao ngẫm nghĩ, gật đầu. "Anh nói có lý." Rất nhiều vụ thảm án mà cho tới mãi sau này dư luận mói biết hoặc vĩnh viễn không biết nguyên nhân ẩn giấu đằng sau, bởi vì thứ khó đoán nhất chính là lòng người.
"Cửa trước nhà Châu Tần gần cửa sau nhà Vương Uyển Vi nhất, do đó chắc chắn cô ta sẽ tới gõ cửa nhà anh ta. Câu hỏi thứ bảy: Châu Tần có cho Vương Uyển Vi vào nhà không?"
Giản Dao ngẫm nghĩ, trả lời: "Chắc là không cho vào nhà. Chẳng phải Châu Tần không định cứu Vương Uyển Vi hay sao?"
Nơi đáy mắt Bạc Cận Ngôn vụt qua ý cười nhàn nhạt "Được rồi, nếu là em, trong đêm mưa gió, có thể do đối phương ngủ say nên không mở cửa, em sẽ làm thế nào? Em tiếp tục đi vòng ra cửa sau gõ cửa hay đi cầu cứu người khác?"
Giản Dao đáp: "Tất nhiên là đi tìm người khác. Cửa trước không gọi được, cửa sau càng cách phòng ngủ xa hơn, lẽ nào có thể đánh thức người trong nhà? Chi bằng bỏ cuộc, đi tìm cơ hội khác."
"Vậy tại sao chiếc hoa tai của Vương Uyển Vi lại rơi ở sân sau căn nhà của Châu Tần?" Giọng điệu của Bạc Cận Ngôn sắc bén bức người. "Nơi đó không có dấu vết của sự ẩu đả, chỗ rơi hoa tai nằm hẳn trong sân sau, cách hàng rào một đoạn. Điều đó chứng tỏ, Vương Uyển Vi từng xuất hiện trong sân sau, chứ không phải cô ta đứng ngoài hàng rào, không cẩn thận để rơi hoa tai xuống sân."
Giản Dao chau mày suy nghĩ. Đúng vậy, đáng lý ra Vương Uyển Vi nên tiếp tục cầu cứu Bùi – Tiền hoặc Lâm – Thẩm, tại sao cô ta lại đi vào sân sau nhà Châu Tần?
"Out!" Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Bạc Cận Ngôn vang lên bên tai Giản Dao, lại một lần nữa cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
Giản Giao ngước nhìn anh. Tự nhiên cô có cảm giác như Bạc Cận Ngôn đang hưởng thụ quá trình thốt ra bởi ánh mắt anh sáng lấp lánh.
"Em xin kính cẩn lắng nghe." Giản Dao mỉm cười.
Bạc Cận Ngôn quả nhiên càng vui vẻ. Anh cầm cốc trà ở bên cạnh, nhấp một ngụm, từ tốn lên tiếng: "Chỉ có hai khả năng: Vương Uyển Vi tự đi vào sân sau nhà Châu Tần hoặc hung thủ đưa cô ta vào. Hung thủ đưa cô ta vào trong đó làm gì? Tham quan à? Hung thủ hiển nhiên không phải là tên ngốc vô vị như vậy."
"Thế thì cô ta tự đi vào?" Giản Dao tiếp lời.
Bạc Cận Ngôn gật đầu. "Việc Vương Uyển Vi xuất hiện ở sân sau do hai khả năng. Thứ nhất, cô ta từ bên ngoài vào trong. Thứ hai, cô ta từ cửa sau nhà Châu Tần chạy ra sân. Vương Uyển Vi chắc cũng không ngốc nghếch. Đằng sau có người truy đuổi, cô ta lại chạy vào một không gian tương đối khép kín thì khác nào rơi vào hang cọp? Do đó khả năng thứ nhất không đúng."
Giản Dao giật mình kinh ngạc. "Vậy thì là khả năng thứ hai... Vương Uyển Vi từ nhà ở của Châu Tần đi ra?"
Ánh mắt Bạc Cận Ngôn hơi tối lại, khóe miệng mang ý cười nhàn nhạt. "Không sai, chỉ có một khả năng là Vương Uyển Vi từ nhà ở của Châu Tần đi ra ngoài. Như vậy, chúng ta có thể dễ dàng suy luận ra tất cả. Sau khi chạy khỏi cửa sau nhà mình, Vương Uyển Vi đến gõ cửa nhà Châu Tần. Châu Tần không rõ tình hình nên để Vương Uyển Vi vào nhà. Nhưng hung thủ nhanh chóng chạy tới nơi. Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, Châu Tần quyết định khoanh tay đứng nhìn trong khi nạn nhân đáng thương của chúng ta trốn trong nhà. Cũng có thể do nghe thấy tiếng động của hung thủ, cô ta từ cửa sau chạy ra ngoài, không cẩn thận làm rơi hoa tai ở sân sau nhà Châu Tần."
Giản Dao bị chấn động mạnh, làn sương mù trước đó đang được Bạc Cận Ngôn bóc từng lớp một. Đây mới thật sự là dựng lại nguyên vẹn vụ án. Chỉ có rất ít chứng cứ, vậy mà Bạc Cận Ngôn cứ như tận mắt chứng kiến cả quá trìnhxảy ra vụ án.
"Ok." Anh nở nụ cười thoải mái, quay đầu nhìn Giản Dao. "Sau khi rời khỏi nhà Châu Tần, Vương Uyển Vi chạy về hướng nào?"
Giản Dao trả lời: "Chạy về phía... ngôi nhà của Lâm Vũ Huyên và Thẩm Đan Vi." Bởi vì nơi đó có dấu vết của Vương Uyển Vi.
"Cô ta chạy đến đó làm gì?"
"... Cầu cứu?" Chỉ có thể là cầu cứu, nếu không, Vương Uyển Vi chạy qua bên đó làm gì?
"Thế thì hung thủ là..." Bạc Cận Ngôn nói chậm rãi.
Giản Dao cảm thấy không thể tin nổi. Chỉ có suy luận như vậy mà đã tìm ra kết quả?
Không phải Mạch Thần, không phải Châu Tần, cũng không phải là Lâm Vũ Huyên hay Thẩm Đan Vi, chỉ còn lại...
"Nếu Vương Uyển Vi cầu cứu hai người phụ nữ, vậy tại sao tóc của cô ta lại xuất hiện ở cửa trước và sân sau nhà bọn họ?" Giản Dao hỏi.
Bạc Ngôn Ngôn đáp: "Sân sau có rất nhiềusợi tóc.. Bình thường, một người không thể tự nhiên rụng nhiều tóc như vậy. Do đó, gần như chúng ta có thể khẳng định Vương Uyển Vi bịhung thủ bắt được ở sân sau. Chỉ riêng điều nàycũng chứng tỏ trước đó cô ta vẫn tự do hành động. Cô ta chạy về phương hướng này chắc chắn để cầu cứu. Có lẽ cũng giống như Châu Tần, Lâm Vũ Huyên và Thẩm Đan Vi mở cửanhưng lại dung túng hung thủ, khiến Vương Uyển Vi phải chạy ra cửa sau. Hoặc bọn họ không hề mở cửa, ép Vương Uyển Vi buộc phải chạy tiếp và đến đường cùng."
Giản Dao cắn môi.
Trong đêm tối mưa gió, cô gái nhỏ yếu ớt Vương Uyển Vi sau khi bị hung thủ khống chế nửa năm, cầu cứu các đồng nghiệp nhưng đều bị cự tuyệt. Cuối cùng, cô chỉ còn con đường chết.
"Tại sao?" Giản Dao khó nhọc lên tiếng. "Mưu sát là tội rất nặng. Một người biết nhưng không báo cảnh sát, có thể có nguyên nhân. Tại sao bọn họ đều làm vậy? Việc này không phải quá trùng hợp đấy chứ?"
Bạc Cận Ngôn liếc nhìn cô. "Cuối cùng em cũng hỏi một vấn đề hay."
Anh rút một tập tài liệu từ túi hồ sơ, đưa cho Giản Dao. "Tôi từng nói, điều tra vụ án cần đi đường tắt. Ngoài tóc của Bùi Trạch, tôi còn nhờ người của Doãn Tư Kỳ lượm tóc của tất cả mọi nguời ở văn phòng. Kết quả thật đáng ngạc nhiên."
Giản Dao nhanh chóng mở ra xem. Cô sững sờ khi đọc đến cột kết quả xét nghiệm sử dụng ma túy. Trừ Mạch Thần, tất cả đều là dương tính.
Giọng Bạc Cận Ngôn vang lên bên tai Giản Dao: "Từ một số điểm đáng ngờ nhỏ nhặt, chúng ta có thể suy ra cả quá trình. Lâm Vũ Huyên là giám đốc, vậy mà tối hôm đó cô ta cho biết cần làm thêm nên ở cùng phòng với Thẩm Đan Vỉ. Nhiều khả năng bọn họ cùng nhau chơi ma túy. Sau khi bày tỏ tình cảm với Vương Uyển Vi, Mạch Thần liền rơi vào trạng thái "mệt mỏi" và đi ngủ ngay. Điều này không hợp lý. Cậu ta nói cậu ta đi tắm, sau đó uống cốc nước trong phòng. Liệu có phải người nào đó bỏ thuốc ngủ vào cốc nước? Dù sao khi cả đám người cùng "cắn" thuốc người trong sạch như Mạch Thần rất chướng mắt, tốt nhất là để cậu ta ngủ say như chết. Bùi Trạch và Tiền Dục Văn dính đến ma túy và sex. Có lẽ trước khi đi tìm Vương Uyển Vi, Bùi Trạch đã rất "high" rồi."
"Tại sao người đi tìm Vương Uyển Vi là Bùi Trạch, chứ không phải Tiền Dục Văn?" Giản Dao thắc mắc. Thật ra trong lòng cô cũng cảm thấy người đó chính là Bùi Trạch. Người đàn ông này đẹp trai, phong lưu nhưng thực ra hiểm độc như loài rắn rết.
"Điều này cũng dễ hiểu thôi. Trong cặp Bùi Trạch và Tiền Dục Văn, Bùi Trạch mới là người nắm quyền chủ đạo. Hơn nữa, từ nhật ký của Vương Uyển Vi, có thể thấy cô ta bị người khác mê hoặc nên mới lầm đường lạc lối. Độ tuổi, ngoại hình và giới tính của Bùi Trạch đều phù hợp với điều kiện này. Do đó, nhất định anh ta là kẻ chủ mưu. Ngoài ra, quan hệ giữa Bùi Trạch và Lâm Vũ Huyên cũng không phải bình thường. Từ biểu hiện kinh ngạc của Lâm Vũ Huyên trong buổi tốỉ hôm nay có thể suy đoán cô ta không biết sự thật Bùi Trạch là người lưỡng tính. Theo thông tin từ Doãn Tư Kỳ, Lâm Vũ Huyên không hề có vết nhơ trong công việc, như vậy chỉ có khả năng từ cuộc sống. Nhật ký của Vương Uyển Vi phản ánh đắc tội với Lâm Vũ Huyên, không biết chừng cô ta tình cờ bắt gặp Lâm Vũ Huyên và Bùi Trạch ở bên nhau. Chỉ có điều, cô gái ngốc nghếch không nhận thức được điều đó. Suy luận này cũng giải thích tại sao Lâm Vũ Huyên lại trở thành tòng phạm của Bùi Trạch. Về phần Thẩm Đan Vi và Châu Tần. Nếu Vương Uyển Vi không chết, vụ cả phòng hút ma túy sẽ bị lôi ra ánh sáng. Bọn họ chỉ còn cách khoanh tay đứng nhìn."
Bạc Cận Ngôn nói rất nhanh, như một dòng nước tuôn trào. Sau đó, anh giật giấy bút khỏi tay Giản Dao, ném xuống giường rồi tựa người vào thành giường, để hai tay ra sau gáy. "Cô trợ lý nghiệp dư, kết luận cuối cùng của chúng ta là?"
Đúng lúc này, điện thoại di động của Giản Dao đổ chuông. Cô bắt máy, là cảnh sát Hoàng gọi tới: "Trợ lý Giản, Châu Tần và Thẩm Đan Vi đã thành thật khai báo, Lâm Vũ Huyên cũng sắp bị "đánh gục". Lời khai của bọn họ giống nhau..."
"Hung thủ là Bùi Trạch." Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, giọng nói của anh trầm thấp, du dương như tiếng đàn. "Ngoài Mạch Thần, những người khác đều là tòng phạm."
"Hung thủ là Bùi Trạch. Tiền Dục Văn, Lâm Vũ Huyên, Châu Tần và Thẩm Đan Vi đều là tòng phạm." Cảnh sát Hoàng ở đầu kia điện thoại đồng thời lên tiếng.
Chương trước | Chương sau