Hãy nhắm mắt khi anh đến - Đinh mặc

Hãy nhắm mắt khi anh đến - Đinh mặc


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 87
5 sao 5 / 5 ( 26 đánh giá )

Hãy nhắm mắt khi anh đến - Đinh mặc - Chương 21

↓↓
Ánh nắng sớm mai trong lành, Giản Dao mặc bộ váy công sở, đứng ở phòng trà, quan sát các đồng nghiệp qua tấm cửa kính. Thực tế, bức di thư của Vương Uyển Vi rất tối nghĩa. Nguyên nhân khiến cô tự sát và mạng lưới ma túy chưa chắc đã liên quan đến những con người này. Nhưng cũng có khả năng dính dáng đến ai đó.


Giản Dao cầm cốc trà, thong thả đi về khu vực văn phòng. Bạc Cận Ngôn nói bây giờ là giai đoạn cần che giấu thân phận. Do đó, cô lễ phép chào hỏi mọi người mới đi vào phòng làm việc của Bạc Cận Ngôn.


Một buổi sáng trôi qua trong yên bình.


Tiêu thụ là nghề lắm tiền. Buổi trưa, nhân viên phòng Khách hàng lớn số 3 ăn cơm tự chọn tại một tòa cao ốc ở bên cạnh. Giám đốc Lâm không đi cùng. Hình như cô ta rất ít khi xuất hiện tại những buổi tụ tập tự phát của nhân viên để giữ khoảng cách của một người lãnh đạo.

bạn đang xem “Hãy nhắm mắt khi anh đến - Đinh mặc” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Bạc Cận Ngôn đương nhiên không đến.


Một đám người ngồi xung quanh chiếc bàn gỗ sát cửa sổ. Bên trái Giản Dao là Bùi Trạch, bên phải là Mạch Thần. Thẩm Đan Vi ngồi phía đối diện, cô ta vẫn lãnh đạm thờ ơ như thường lệ. Lão Chân tỏ thái độ ôn hòa còn lão Tiền luôn nghiêm nghị như khúc gỗ.


"Chỉ khi nào gặp khách hàng, Đan Vi mới trưng bộ mặt dịu dàng như nước của chị ấy." Bùi Trạch nói nhỏ bên tai Giản Dao. "Vì vậy, chị ấy thường bị các phòng ban khác trong công ty khiếu nại."


Tất cả mọi người đều cười, Thẩm Đan Vi cũng cười tủm tỉm. Thấy Bùi Trạch đặt tay lên thành ghế sau lưng Giản Dao, cô ta nhắc nhở: "Thỏ trắng, cô cẩn thận kẻo bị sói xám ăn thịt đấy!"


"Chị nói gì chứ?" Bùi Trạch trừng mắt với Thẩm Đan Vi rồi ngoảnh đầu về phía Giản Dao. "Em đừng bận tâm đến lời chị ấy."


Giản Dao gật đầu. "Không đâu." Cô giơ ly trà trước mặt. "Tôi là người mới, xin kính mọi người một chén. Cám ơn sự giúp đỡ của các anh, các chị trong mấy ngày qua. Hy vọng từ nay về sau, các anh chị hãy chỉ giáo để tôi có thể làm việc tốt hơn."


Không khí xung quanh bàn ăn càng sôi nổi, thân thiện. Ăn được một lúc, Bùi Trạch giúp Giản Dao múc một bát canh. Anh ta nói: "Em có biết rốt cuộc thân phận của Bạc Tổng là gì không? Em biết thì nói ra đi, để mọi người đỡ thắc mắc trong lòng."


Mọi người đều dồn ánh mắt về phía Giản Dao. Cô ngẫm nghĩ, trả lời: "Hình như anh ấy là họ hàng của chủ tịch."


Mọi người ồ lên, lão Tiền lên tiếng: "Sao cô biết?"


Giản Dao nói: "Hôm qua tôi nghe anh ấy gọi điện cho Chủ tịch, anh ấy kêu Chủ tịch là chị gái."


Bùi Trạch đoán: "Thế thì nhất định là em họ, tôi chưa bao giờ nghe nói Chủ tịch có em trai ruột."


Giản Dao nói: "Vụ đó tôi chịu thôi."


Thẩm Đan Vi đột nhiên mỉm cười, thần sắc cô có vẻ không tự nhiên: "Tò mò mãi, hóa ra là anh ngự đệ[1]."


[1] "Ngự đệ" xuất phát từ bộ Tây Du Ký, Đường Tăng là em vua nên được gọi là ngự đệ. Sau này, từ "ngự đệ" chỉ em trai của vua.


Mọi người cười ồ lên, Giản Dao cũng nhếch khóe miệng.


Anh ngự đệ... Thẩm Đan Vi quả là có tài.


Bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ. Tuy nhiên, Giản Dao chú ý, Mạch Thần ngồi bên cạnh cô rất trầm mặc. Anh ta khiến người khác cảm thấy yên bình. Người làm nghề tiêu thụ thường có ngoại hình không đến nỗi tệ. Đám người trước mặt Giản Dao là một ví dụ. Trong số này, Bùi Trạch đẹp trai nhất. Anh ta có thân hình cao lớn, có thể so sánh với Lý Huân Nhiên. Tuy nhiên, Lý Huân Nhiên mấy năm gần đây rèn luyện được khí chất lạnh lùng, còn Bùi Trạch rất vui vẻ cởi mở và nhiệt tình, thậm chí có một chút playboy. Ngoại hình của Mạch Thần cũng không tồi. Nói một cách công bằng, Giản Dao cảm thấy anh ta dễ chịu hơn. Anh ta mặc áo sơ mi trắng đơn giản, sạch sẽ như cậu con trai nhà hàng xóm.


Bữa cơm gần kết thúc, Giản Dao nhận được điện thoại của Bạc Cận Ngôn, anh kêu cô lập tức xuất phát, cùng anh đi họp. Giản Dao đứng dậy, chào mọi người. Bùi Trạch cũng đứng dậy: "Tôi ăn no rồi, tôi sẽ đi cùng em."


Hai tòa cao ốc nằm kề bên nhau. Xe ô tô của Bạc Cận Ngôn dừng lại ở vị trí chính giữa.


Giản Dao đi rất nhanh, Bùi Trạch chỉ còn cách bám theo, anh ta phì cười. "Em vội như vậy làm gì? Sợ anh ta đến thế sao?"


Giản Dao đáp: "Cẩn thận một chút thì hơn." Bùi Trạch ngắm gương mặt nhỏ nhắn của cô, ý cười càng rõ. "Em hãy thả lỏng tinh thần đi, đúng là vẫn còn nghiệp dư quá."


Giản Dao cười cười. Đi đến cửa xoay ở dưới tòa cao ốc, cô liền nhìn thấy chiếc BMW màu đen dùng trong công việc của "anh ngự đệ" đỗ ở bên ngoài.


Bây giờ là buổi trưa, người ra vào tòa nhà rất đông. Lúc cánh cửa quay ra ngoài, Bùi Trạch theo phản xạ giơ tay đỡ eo Giản Dao. Thực tế, anh ta mới chỉ hơi chạm vào người cô, cô đã đứng dịch sang một bên. Giản Dao giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười với anh ta: "Tôi đi đây, Bùi Trạch."


Bùi Trạch cười tươi. "Tạm biệt."


Giản Dao mở cửa sau của xe. Bạc Cận Ngôn đang ngồi nghiêm chỉnh ở trong đó. Nếu không quen biết Bạc Cận Ngôn, nhìn bộ dạng cao quý của anh lúc này, chắc cô cũng đoán anh là một boss cường thế, thâm hiểm.


Giản Dao ngồi vào vị trí, nghe Bạc Cận Ngôn cất giọng không mặn, cũng chẳng nhạt: "Nếu tôi là em, tôi sẽ cố gắng tránh tiếp xúc thân thể với bọn họ. Em có biết ai trong số họ sử dụng ma túy không? Mà những người chơi ma túy thường mắc bệnh truyền nhiễm."


Giản Dao ngây người. Nhất định vừa rồi anh chứng kiến cảnh Bùi Trạch đỡ cô. Tuy thực tế, cô và anh ta không chạm vào nhau nhưng từ góc độ của Bạc Cận Ngôn, có lẽ nhìn giống như Bùi Trạch ôm cô.


Lịch trình của hai người trong hôm nay đã sắp xếp ổn thỏa, tài xế ngồi ở hàng ghế trước lại là người của Doãn Tư Kỳ. Do đó, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao không cần thận trọng trong lúc nói chuyện.


Giản Dao lên tiếng: "Anh ăn nói tử tế hơn có được không? Anh ta vốn không chạm vào người tôi."


Bạc Cận Ngôn tựa người vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Giản Dao ngắm anh vài giây rồi đột nhiên giơ tay, dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào mặt anh. Bạc Cận Ngôn lập tức mở mắt nhìn cô.


Giản Dao nói: "Thật ngại quá, tôi đã chạm vào rồi."


Bạc Cận Ngôn cất giọng: "Vô vị."


Buổi chiều, hai người xuống máy bay, về quê của Vương Uyển Vi.


Nhà của Vương Uyển Vi là một căn hộ cũ kỹ nằm trong phố huyện, bây giờ chỉ có bà mẹ sống ở đó. Đồ đạc trong nhà tồi tàn, cho thấy sự nghèo khó. Bạc Cận Ngôn có thẻ của Bộ Công an, mẹ Vương Uyển Vi dè dặt tiếp hai người. Bà dẫn Giản Dao và Bạc Cận Ngôn tới phòng con gái, pha một ấm trà rồi vội vàng lui ra ngoài. Bạc Cận Ngôn nói với Giản Dao: "Người mẹ độc thân yếu đuối, hướng nội, nghèo khó, tự mình nuôi con gái lớn khôn, tính cách ít nhiều cũng ảnh hưởng đến con gái." Anh lại nhìn cô, "Còn em trưởng thành rất bình thường."


Trong phòng chứa tất cả di vật của Vương Uyển Vi, bao gồm đồ đạc từ lúc cô còn nhỏ đến khi lớn, và cả những thứ trong căn hộ nơi cô sinh sống tại thành phố B. Bạc Cận Ngôn đi một vòng quanh gian phòng, giơ tay lấy một quyển sổ có bìa trang nhã trên giá sách. Lật giở vài trang, anh nhướng mày: "Người chết của chúng ta rất thích dùng chữ viết để thổ lộ tâm tình, đây là thói quen tốt."


Anh tìm một cái ghế ngồi xuống, ném mấy quyển cho Giản Dao. Hai người bắt đầu mở ra xem. Những quyển sổ này đều là nhật ký của Vương Uyển Vi lúc sinh thời, kể từ năm 2004, khi Vương Uyển Vi mười bốn tuổi. Sau đó là năm 2005, 2006, 2007... Nhưng quyển cuối cùng chỉ đến năm 2010, tức là lúc Vương Uyển Vi hai mươi tuổi, học năm thứ hai đại học.


Đã nghe Bạc Cận Ngôn giảng giải những thông tin ẩn chứa trong bức di thư một cách chuẩn xác nên lúc đọc nhật ký, Giản Dao đặc biệt lưu tâm. Cô phát hiện Vương Uyển Vi là cô gái tinh tế và nhạy cảm. Cô ghi lại nhiều điều vụn vặt của cuộc sống, ngay cả thời tiết tốt hay xấu cũng ảnh hưởng đến tâm trạng cô. Xét tổng thể, Vương Uyển Vi là người tích cực và thận trọng. Những năm tháng trước đây, cuộc sống của cô tương đối yên bình.


Vương Uyển Vi có nhiều album ảnh, từ thời mẫu giáo, trung học, đại học. Thậm chí có cả ảnh lúc cô mới đi làm. Cô chụp ảnh ở quầy lễ tân của công ty, bên bàn làm việc. Giản Dao bất chợt nhớ đến tấm ảnh chụp tại hiện trường sau khi cô qua đời. Cô gái có gương mặt thanh tú trắng bệch, mặc bộ váy dài màu đen, nằm bất động trên giường, không một chút sinh khí.


Theo ghi chép của cảnh sát, buổi tối hôm Vương Uyển Vi qua đời, cô từng gọi điện thoại cho mẹ.


Giản Dao hỏi bà Vương: "Hôm đó cô ấy nói gì ạ?"


Thần sắc của bà Vương vẫn u ám và đau thương. "... Lúc nhận được điện thoại, tôi đã cảm thấy kỳ lạ. Lúc đó là mười hai giờ đêm, tôi đã lên giường đi ngủ. Nào ngờ... con bé chẳng nói gì... giống như bình thường gọi điện thoại. Nó nói nó đang đi họp ở ngoại tỉnh, bảo tôi chú ý giữ gìn sức khỏe. Tôi thấy tâm trạng của nó không tốt, nhưng con bé bình thường cũng rất ít nói nên tôi không để tâm mấy. Nếu biết sớm..."


Bạc Cận Ngôn im lặng đứng bên cạnh. Giản Dao đứng dậy an ủi bà.


Trong hồ sơ có nhắc đến chi tiết, nửa tiếng sau cuộc điện thoại ly biệt này, Vương Uyển Vi lại gọi điện thoại cho mẹ, nhưng chưa thông máy cô đã cúp điện thoại. Liệu có phải cô từng đấu tranh tư tưởng và không đành lòng trước khi quyết định kết liễu cuộc đời?


Rời khỏi nhà Vương Uyển Vi, Giản Dao và Bạc Cận Ngôn đi tìm bạn trai cũ của cô. Bạn trai cũ là bạn học thời cấp ba, hai người học đại học ở hai thành phố khác nhau. Mặc dù vẫn giữ mối quan hệ yêu đương nhưng do cách xa nên cuối cùng họ chia tay. Người bạn trai về quê làm nhân viên công vụ, đã hai năm không liên lạc. Do đó, anh ta không nắm rõ tình hình gần đây của Vương Uyển Vi.


Giản Dao và Bạc Cận Ngôn quay về thành phố B vào lúc nửa đêm. Giản Dao ngồi ở ghế lái phụ, ngắm thành phố về đêm đèn điện sáng trưng. Bạc Cận Ngôn yên lặng lái xe.


Giản Dao lên tiếng: "Không phải áp lực kinh tế. Nhà cô ấy tuy nghèo nhưng không đến nỗi không sống nổi. Hơn nữa, mức lương của Vương Uyển Vi cũng tạm được. Không phải vấn đề tình cảm, cô ấy và bạn trai cũ chia tay lâu như vậy, bây giờ cô ấy còn độc thân. Cũng không phải vấn đề sức khỏe, kết quả kiểm tra sức khỏe của năm ngoái hoàn toàn bình thường. Bây giờ chỉ còn lại áp lực công việc. Nhưng chúng ta phải điều tra thế nào? Chúng ta không thể bộc lộ thân phận, moi tin từ miệng những nhân viên cùng phòng không phải là chuyện dễ dàng."


Bạc Cận Ngôn gõ ngón tay trên vô lăng. Đường nét trên gương mặt nhìn nghiêng của anh yên lặng trong bóng đêm. Đến khóe miệng khẽ nhếch lên cũng khiến người khác có ảo giác vô cùng dịu dàng.


"Lúc điều tra vụ án, tôi thích đi đường tắt." Anh nói. "Em phải tập làm quen, đồng thời theo nhịp bước của tôi."


Tim Giản Dao đập nhanh một nhịp. Chẳng phải cô đã theo anh, từng bước từng bước một cách vô thức hay sao?


"Đường tắt là gì?"


"Quyển nhật ký."


Giản Dao trầm tư suy nghĩ một lúc, vẫn không hiểu. "Vương Uyển Vi chỉ ghi nhật ký đến năm thứ hai đại học, có tác dụng gì chứ?"


Bạc Cận Ngôn khẽ huýt sáo. Sau đó, anh đánh tay lái. Ánh sáng từ bên ngoài cửa xe lướt qua người anh, thanh tịnh và đẹp đẽ như bức họa.


"Loại phụ nữ hay lo lắng, âu sầu ở mức độ nhẹ sẽ không dễ dàng thay đổi thói quen thường ngày. Vì vậy, mấy năm qua, nhất định cô ta vẫn viết nhật ký. Chỉ cần chúng ta tìm thấy là được rồi."


Giản Dao gật đầu tán thành.


Bạc Cận Ngôn nói tiếp: "Giống hệt em, mua một cái bàn chải đánh răng cũng chọn mất ba ngày. Động tác của em liệu có thể tự dưng nhanh hơn được không?"


Giản Dao chau mày: "Tại sao tôi phải nhanh hơn? Tôi thích như vậy. Hơn nữa, ai nhìn thấy bàn chải của tôi cũng đòi mua một cái tương tự."


Bạc Cận Ngôn không hề tỏ ra xấu hổ, bình thản thốt ra hai từ: "Đường tắt."


Giản Dao không hiểu ý anh: "Đường tắt gì cơ?"


"Em bỏ ra ba ngày để chọn lựa. Tôi chỉ mất ba giây để copy sự lựa chọn của em. Đó chính là đường tắt."


Họ nhanh chóng về đến khu chung cư. Bạc Cận Ngôn đỗ xe, mở cửa đi xuống trước.


Giản Dao sải bước dài đi theo anh. "Chúng ta tìm nhật ký kiểu gì? Tất cả di vật của Vương Uyển Vi đều ở nhà cô ấy."


Bạc Cận Ngôn cất giọng nhàn nhạt: "Tất cả di vật?"


Giản Dao lập tức dừng bước: "Ý anh là nhật ký điện tử?"


Đúng vậy, sau khi vào đại học, Vương Uyển Vi cũng mua máy tính. Việc cô chuyển sang dùng hình thức điện tử để ghi chép tâm tình cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, so với quyển sổ giấy, hình thức này càng bí mật và an toàn. Nhưng laptop mà Vương Uyển Vi sử dụng trong công việc đã bị công ty thu hồi, xử lý từ lâu. Còn theo lời mẹ cô, sau khi tốt nghiệp, cô đã bán máy tính dùng ở thời đại học.


"Blog." Giản Dao chợt sáng tỏ vấn đề. "Chắc chắn Vương Uyển Vi có một không gian cá nhân có mật khẩu như blog chẳng hạn." Ngừng vài giây, cô nói tiếp: "Tuy laptop của cô ấy đã bị xóa sạch, nhưng chỉ cần cô ấy lên mạng tại địa chỉ IP trước đó, kho dữ liệu của công ty chắc vẫn còn lưu. Chúng ta nhờ người của phòng kỹ thuật tìm ra những trang web cô ấy thường vào, nhiều khả năng có thể tìm ra địa chỉ blog của cô ấy. Việc giải mật mã... không khó. Anh đi Bộ Công an nhờ người là được."


Bạc Cận Ngôn đột nhiên quay người, cúi đầu nhìn Giản Dao. Ánh đèn sáng trắng trên hành lang hắt xuống bộ com lê và mái tóc đen của anh.


"Em bắt đầu có phong độ của tôi rồi đấy." Khóe mắt anh ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.


Giản Dao nói: "... Anh đúng là chảnh chọe."


Sáng ngày hôm sau, Giản Dao và Bạc Cận Ngôn ngồi trong phòng làm việc của anh. Bên ngoài vẫn bận rộn như thường lệ. Giản Dao dán mắt vào màn hình vi tính, giở từng trang blog bí mật của Vương Uyển Vi. Còn Bạc Cận Ngôn cầm cốc cà phê, ngồi thoải mái trong chiếc ghế của sếp, làm việc giống cô.


Ngày 4 tháng 9. Hôm nay anh mặc áo sơ mi mới, rất đẹp trai. Tôi gặp anh ở phòng trà nước, anh nói bản ghi chép cuộc họp của tôi ngày hôm qua rất tốt. Tôi vô cùng sung sướng.


...


Ngày 12 tháng 10. Tôi "đến tháng", bụng đau đến mức không muốn xuống dưới ăn cơm. Đồng nghiệp đều không chú ý. Lúc quay về, anh mang một phần đồ ăn nhẹ cho tôi. Anh đối xử với ai cũng dịu dàng, ân cần như vậy. Tôi luôn hy vọng tôi là người đặc biệt hơn.


...


Ngày 9 tháng 11. Hôm nay anh thắt một chiếc cà vạt màu lam nhạt. Tôi phát hiện anh có nhiều cà vạt màu xanh lam. Anh có biết không, xanh lam là màu em thích nhất, cũng là màu may mắn của em.


...


Ngày 15 tháng 11. Một trợ lý bộ phận ở phòng khác có quan hệ tốt với tôi vừa chia tay bạn trai. Nguyên nhân do đối phương bắt cá hai tay. Tôi cũng thấy buồn thay cô ấy. Thời buổi này lẽ nào không tồn tại tình yêu thiên trường địa cửu? Có phải mọi người đều thích những điều mới mẻ và kích thích nên bất chấp luân lý đạo đức? Người như vậy tồn tại nhan nhản xung quanh chúng ta. Còn anh thì sao, anh thân yêu, liệu anh có khác bọn họ?


...


Ngày 20 tháng 11. Làm thế nào bây giờ, hình như tôi ngày càng thích anh. Nếu trái tim tôi là đầu nguồn thì anh chính là dòng suối trong vắt, từng chút một chiếm lĩnh và lấp đầy trái tim tôi.


...


Ngày 15 tháng 12. Gần đây công việc quá nhiều, có mấy văn kiện tôi quên không giao cho văn phòng tổng giám đốc. Phó tổng nặng lời phê bình tôi ở cuộc họp. Tôi làm giám đốc Lâm mất mặt. Tôi cảm thấy rất buồn.


...


Ngày 19 tháng 12. Hôm nay tôi lại phạm sai lầm, làm sai danh sách tặng quà Tết Nguyên Đán cho khách hàng lớn, máy tính còn bị hỏng, khiến chị Đan Vi rất tức giận. Tôi làm cả đêm mới xong. Trời sáng, tôi nằm bò lên mặt bàn khóc nức nở.


...


Ngày 28 tháng 12. Tại sao mọi việc đều không thuận lợi? Tại sao tôi luôn để xảy ra sai sót. Giám đốc Lâm nói năm nay chỉ có thể đánh giá thành tích của tôi loại C. Tôi cảm thấy tuy mọi người không nói ra nhưng kỳ thực họ đều không muốn tiếp xúc với tôi. Có lẽ bọn họ khinh thường tôi. Còn anh thì sao? Anh vẫn mỉm cười nói chuyện với tôi. Có phải trong lòng anh cũng cho rằng, tôi rất ngốc nghếch và vô dụng?


Giản Dao di chuột xuống bên dưới, phát hiện một trang nhật ký cuối cùng. Nhìn thời gian đăng bài, cô hoàn toàn sững sờ.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Yêu Không Phải Lúc

Yêu Không Phải Lúc

Trích đoạn: “Còn có thể thế nào nữa, là cậu tôi nói.” Trần Giác Phi tùy tiện

21-07-2016 59 chương
Thiên Hậu Của Ông Chủ

Thiên Hậu Của Ông Chủ

Cô là ca sĩ nổi tiếng trong giới showbiz rốt cuộc lại là Thiên Hậu Của Ông Chủ, bất

23-07-2016 10 chương
Shock tình - Kawi

Shock tình - Kawi

Giới thiệu: Sự trở lại của một Kawi độc đáo hơn, cá tính hơn và sắc nhọn

15-07-2016 127 chương
Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Huyên mời

21-07-2016 10 chương
Hoàng Hậu Xấu Xí

Hoàng Hậu Xấu Xí

Trích đoạn:Dám động vào Vương phi tương lai, không có chém đầu của nàng ta đã xem

20-07-2016 10 chương
Quên

Quên

- Ờ! Mẹ lại quên mất... - Người mẹ nhếch nụ cười méo xệch. *** Người mẹ còng

01-07-2016
Đường về nhà

Đường về nhà

Phụ nữ hai mươi lăm tuổi. Hẹn hò vội vã, đối thoại hời hợt. Quên mất cách đánh

28-06-2016
Khi người ta yêu

Khi người ta yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Nắng mưa con gái

Nắng mưa con gái

 11h 45', nó liếc cái điện thoại và nhấp nhổm. Năm phút nữa. Nào, tập trung vào,

27-06-2016
Nơi thuộc về nỗi nhớ

Nơi thuộc về nỗi nhớ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016

XtGem Forum catalog