- Xuống xe!
bạn đang xem “Gửi thương cho gió - Nhật ký Tiểu Hồ Ly” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Tớ á?
- Ừ, không nhẽ là tớ - Phong không nhìn tôi mà dựng xe đạp sát gốc cây bàng – ngay cạnh một cái ghế đá. Cậu ngồi xuống đây đợi tớ - Phong dìu tôi còn tôi thì tưởng chừng như vừa bị đóng đinh vào chân rồi cậu ấy nhanh chóng đi cất xe. 3 phút sau hai anh em nhà họ chở lại với cái ba lô đinh tán màu đen của tôi.
- Cậu ngồi yên, đừng la to nhé, hôm nay anh Phong sẽ trổ tài làm y tá cho xem.
- Cậu á Phong? Tôi tròn mắt. Chưa kịp nói gì thêm nữa thì đã bị cậu ta kéo chân ra và đổ một cơ số thuốc tôi không biết tên vào chân. Tôi kêu trời kêu đất và hơn 1000 học sinh dưới sân trường quay sang nhìn chúng tôi. Đấy là còn chưa kể một số học sinh và thầy cô đang đứng quanh hành lang. Sau khi đổ thuốc và quấn băng, tôi thấy vết thương có vẻ đỡ đau thật
- Nhẽ ra cậu nên để lên lớp mà băng bó chứ? Tôi càu nhàu
- Vết thương thì không được để lâu, Mà cậu muốn lết từ đây lên tần 6 à? Phong quay lại nhìn tôi bằng cái vẻ mặt Không – cảm – xúc, hai tay cậu ta nhét vào túi quần – mà ở đây thì đã sao?
- Người ta nhìn, chẳng hiểu sao mặt tôi nóng ran.
- Nhìn cái gì chứ - Dương xen vào và cười xòa, tôi thấy không khí dể thở hơn đôi chút
- Dương, cầm cặp cho cả anh và Ly.
- Thế còn anh?
- Mày định để Ly bò lên tầng 6 hả? Phong nói xong thì Dương "à" lên một tiếng như vữa hiểu ra điều gì đó. Cậu ta nhanh nhẹn đến cầm tất cả balo và cặp sách của chúng tôi lên
"Ồ"!!!!!!! Một tiếng đồng thanh rung chuyển trời đất và tôi chắc chắn lần này 2134 học sinh trường tôi cùng hét lên chứ không phải 1000 người đang đứng dưới sân trường nữa. Vết thương bỗng chốc không còn đau vì não tôi đang tê liệt hoàn toàn. Hai huyền thoại của trường"Ồ"!!!!!!! Một tiếng đồng thanh rung chuyển trời đất và tôi chắc chắn lần này 2134 học sinh trường tôi cùng hét lên chứ không phải 1000 người đang đứng dưới sân trường nữa. Vết thương bỗng chốc không còn đau vì não tôi đang tê liệt hoàn toàn. Hai huyền thoại của trường, một người đang cầm cặp còn một người thì đang bế tôi trên tay. Ôi trời, tôi chết đây. Đây sẽ là scandal kinh khủng nhất từ tuần trước tới giờ. Tôi chỉ vừa bắt đầu lớp 11 của mình được một tuần, đúng 1 tuần thôi mà đã có 3 vụ scandal lận. Đầu tiên là đánh nhau với đầu gấu Đinh Đông Đan và 20 đứa con trai khác, tiếp theo là gần như ôm Phong giữa hành lang vì cái lý do tế nhị, lần này là được bế trên tay trước sự chứng kiến của toàn trường. Ôi thôi chết mất – tôi lấy tay che đi khuôn mặt đang đỏ như mặt trời của mình mà không dám kêu Phong bỏ xuống vì tôi biết với cái chân đau này không thể lết quá 3 bước chứ đừng nói tới 6 tần lầu. Tôi bị đau chân mà, mọi người hiểu giùm tôi đi Phong và Dương đều không nói gì mà chỉ chăm chăm bước về phía trước. Hai bên hành lang rẽ lối cho chúng tôi. Sau buổi học ngày hôm nay tốt hơn là tôi nên chuẩn bị sẵn tâm lí để "chống chọi" lại với những "vệ tinh" hoặc của Phong, hoặc của Dương, vì hai người này quá giống nhau nên tôi chắc mọi người sẽ không thể phân biệt được, vì thế số "kẻ thù" của tôi sẽ tăng lên gấp đôi. 6 tầng mà Phong không mệt à? Bình thường chỉ mình tôi đi cũng đủ mệt đứt hơi rồi.
- Òa òa...hai anh chị thành đôi lúc nào đây?
- Mọi người đừng nghĩ vớ vẫn, Tuyết Ly bị đau chân, Dương gắt lên nhưng tiếng của cậu cũng không thể át được thứ âm thanh lộn xộn và hỗn tạp kia. Phong đặt tôi ngòi xuống ghế và lúc này tôi mới mở mắt ra. Phù, may quá lớp tôi đây rồi.
- Trật tự đi – Phong quay lại nhìn và cả lớp im bặt. Cậu kéo chân tôi lên nhìn vết thương một lần nữa và nói như ra lệnh
- Cậu chỉ có quyền học hết tiết hóa sau đó tớ sẽ gọi bố cậu đến đưa cậu đi kiểm tra
Tôi không nói gì, chỉ gật. Phong và Dương về chỗ của mình ngay phía sau tôi. Tôi lấy sách vở ra và đặt lên bàn, hội "buôn dưa lê bán dưa leo"(hội buôn chuyện) đã kéo đến xung quanh hỏi đủ thứ. Tôi mệt nhưng cũng cố nói rõ, chẳng ai muốn bị hiểu nhầm cả. Tình bạn của chúng tôi hoàn toàn TRONG SÁNG mà.
- Đi đi, mấy người ra chỗ khác đi, không thấy Tuyết Ly trông rất yếu à?
Tôi ngước lên và thầm cảm ơn vị cứu tinh của mình đã tới – Mỹ Uyên. Uyên là đứa con gái duy nhất tôi chơi cùng từ nhỏ tới giờ và cũng là bạn thân con gái của tôi trong số 2134 học sinh của cái trường này. Uyên không cao, chỉ 1m45 thôi nhưng giọng của nó thì phải lên được tới quãng 8 vì thế chỉ vừa mới cất giọng mà đám đông xung quanh tôi đã "tản cư" gần hết.
- Cậu bị sao mà te tua tơi tả thế này hả?
- Tớ bị ngã cầu thang – tôi rầu rầu.
Uyên thả phịch người xuống ngồi ngay cạnh tôi
- Cậu phải đổi tên thành Hồ Hậu Đậu chứ không phải Hồ Tuyết Ly nữa. Hôm kia thì rách quần, hôm nay thì ngã cầu thang. Uyên vừa nói vừa dùng bút uốn uốn mấy sợi tóc phía sau của mình.
- A, thôi chết.
- Cậu lại quyên gì à?
- Ừ, tớ để quyên áo che nắng của cậu ở nhà rồi – vẻ mặt tôi đầy hối lỗi. Chả là hôm thứ 7 sau khi được Phong đưa ra khỏi hành lang tôi đã gọi Uyên tới tiếp viện. Nó mang đến cho tôi cái áo đi nắng và bảo tôi buộc ngang bụng theo phong cách grunge (stye bụi bặm đường phố). Vừa che được vết rách lại trông rất hợp mốt. Quả là Uyên nói đúng, không ai biết tôi bị rách quần. Nó rất xứng đáng là bạn thân nhất của tôi.
Cộp! Tôi giật nảy mình vì từ nãy tới giờ chẳng nghe nó nói gì cả mà chỉ suy nghĩ lung tung nên ăn cả một cái cốc vào đầu, tai hại nữa nó lại trúng vào chỗ hôm trước tôi bị Dương đập nhầm thùng rác vào đầu.
- Ui da......cậu vũ phu vừa chứ
- Phu nào? Tớ là con gái mà, Uyên nhe răng cười.
- Thì vũ.....vũ nữ. Tôi bấn quá nên nói càn. Tiếng Dương ở phía sau cười sặc sụa, Phong húng hắng ho như để cản lại trận cười của mình còn Uyên thì khỏi phải nói, nó cười tới mức lăn lộn trên bàn và chỉ thiếu nước lăn xuống đất. Tôi ngồi đực mặt ra "quái, mình lại nói sai chỗ nào à?"
Nhật kí Tiểu Hồ Ly
Chương trước | Chương sau