Gửi người tôi yêu - Vũ Hoa

Gửi người tôi yêu - Vũ Hoa


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 1
5 sao 5 / 5 ( 93 đánh giá )

Gửi người tôi yêu - Vũ Hoa - Chương 1 - Có một thứ tình yêu gọi là long trời lở đất

↓↓

Ăn tối xong, Hà Tiểu Khê đang xem ti vi, chương trình thời sự chẳng có gì hấp dẫn, cô chỉ thích xem phim truyền hình của Hàn Quốc, phim tình yêu của Đài Loan, phim về giới trẻ của Nhật. Tất cả những chương trình đó đều phải sau 8h mới phát sóng. Một ý nghĩ buồn chán hiện ra trong đầu, cô đột nhiên linh cảm thấy như có điều gì không ổn, bất chợt cô như đã hiểu ra tất cả.

bạn đang xem “Gửi người tôi yêu - Vũ Hoa” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Là thật sao?


Nghĩ lại mới thấy, gần đây Hứa An Ly có những biểu hiện khác lạ, Hà Tiểu Khê cảm thấy sự tình so với những gì mình tưởng tượng có vẻ nghiêm trọng hơn rất nhiều, Cô không dám đùa với chính mình nữa, ngay cả nói đùa, cũng không thể lấy chuyện này ra để nói.


Lúc này, Hứa An Ly đang nằm trên giường, buồn chán nhìn ra cửa sổ chỉ thấy một màu đen bao trùm, Tiểu Khê vừa từ phòng khách trở về, ngồi trước ti vi một lát. Vốn dĩ, muốn chờ đến giờ chiếu bộ phim yêu thích của Hàn Quốc "Bản tình ca mùa đông".


Diễn viên Hàn Quốc Bea Jong Joon là thần thượng của cô, nếu ngày nào lỡ không được xem phim đều dặn, mẹ cô nhất định phải đánh dấu lại, nhưng tối nay cô không còn tâm trí để nghĩ tới thần tượng, thần tượng đã bị cô ném sang nước Java, lúc này chỉ thấy đầu óc rối như tơ vò.


Ý nghĩ này, không! là quyết định! một quyết định bất ngờ, không hề báo trước cho cô biết, có cảm giác, ....giống....giống như ... bạn – đang – trong – giấc – ngủ say, đột nhiên mở choàng mắt, có một tên trộm đứng ngay trước mặt, dọa bạn một phen, đã làm bạn một phen hồn bay phách lạc! Mặc dù, sự đột nhiên này đã được báo trước.


Hứa An Ly biết trước là sẽ bị Hà Tiểu Khê sẽ mắng cho cô một trận như vòi phun máu chó. Không còn một cái gì, chắc chắn cô nàng cong cớn đó sẽ không tha cho cô. Thật khó nói nên lời. Cô thấy băn khoăn vì không đủ dũng khí để mở miệng nói cho mẹ biết. Mẹ mà biết sự thật mà không băm cô thành nhiều mảnh mới là lạ!


"Làm thế nào bây giờ?" "Làm thế nào bây giờ?"...... tự mình hỏi đến n lần!


Có bệnh thì phải chữa, Hứa An Ly đã bị bệnh. Chỉ có điều, cô phải tự chữa cho mình . Cô phân vân khi xuống giường, bật đèn, tung một đồng xu lên cho rơi tự do xuống đất, trước khi tung cô phải nhắm mắt lại và tỏ vẻ thần bí, nếu như mặt chữ ngửa lên, thì làm theo cách mà cô đã nghĩ, nếu mặt không có chữ ngửa lên thì...cô thấy đây không phải trò mê tín, mà rất chuẩn xác. Trước đây, cô và Hà Tiểu Khê mỗi khi phân vân về chuyện gì đó, họ lại tung đồng xu lên để đưa ra quyết định, kết quả, mỗi lần lựa chọn đều là "bóng tối đã qua, ánh sáng đã đến".


Haha, đồng xu đã được tung lên, nghe thấy âm thanh của nó chạm xuống đất vang dội, nhưng cô nàng không dám mở mắt nhìn, thật căng thẳng.....


Từ từ, từ từ và hồi hộp mở mắt ra. Nếu như lúc đó đang đứng trên lầu cao 18 tầng, bảo cô nhảy xuống, chắc cô cũng không một chút do dự. Nhưng tòa nhà này chỉ có 2 tầng, nếu có nhảy xuống, chẳng có gì oanh liệt .......


Nhắm mắt lại, chỉ thấy một tâm trạng bi thương trải dài vô tận.


Cũng không biết sau bao lâu, Hứa An Ly đã mở to đôi mắt trong vô thức, nhìn chằm chằm vào đồng xu đang phát ra ánh sáng trong bóng tối. Haizz, mặt chữ, kia không phải là chữ sao? Hóa ra sau một hồi căng thẳng, cô đã nhìn nhầm.


Chữ này, giống như đi tranh cử tổng thống, để rồi cuối cùng, tuy giành được số phiếu bầu tuyệt đối, nhưng cô không có cách nào có thể biến niềm vui mừng và sợ hãi trong giây lát thành một tiếng cười vô tư sảng khoái, muốn cười cũng không được! Chuyện này, quá lớn, lớn đến nỗi có thể thay cô quyết định cả quỹ đạo cuộc đời mình. Là khúc cong hay con đường bằng phẳng. Hạnh phúc và không hạnh phúc. Cô không biết ... không có ai có thể thấy trước tương lai của mình.


Tuổi thanh xuân giống như làn đường một chiều, chỉ có đường tiến mà không có đường lùi.


Như thể sẽ không có gì nếu cuộc sống con người trở nên giống nhau, cũng không có kiểu giống như thật mà lại là giả, chỉ có một cách lựa chọn. Cô nghe thấy một âm thanh vang lên như đang tự nói với mình: "Đừng trách trăng sáng bất tri li hận khổ. Phá kiền thành điệp, song song phi" – Đề nghị giải thích đoạn này.


Hứa An Ly dùng sức thở ra một hơi! Cô tự lẩm bẩm: "Làm kén để tự trói buộc, phá kén để biến thành bướm. Nếu như không phá kén, có thể thành bướm được không? Nếu như không thành bướm, lấy gì để tung cánh mà bay? Phá kén chắc chắn là đau rồi...bướm lại lãng mạn, biết đâu?".


Mấy tối nay, tối nào cô cũng ngây người nhìn lên trần nhà không chớp mắt, từ tối cho đến sáng, nếu như có thể nhìn xuyên thủng trần nhà nghĩa là đã tìm ra được lối thoát, không biết ánh mắt của cô có thể tạo ra được bao nhiêu lỗ nhỏ chi chít như những tổ ong? Hứa An Ly vẫn không nhận ra được cảm giác đó, cô đang cố gắng loại bỏ thứ cảm giác này và nén chặt nó vào một góc sâu khuất nhất trong trái tim. Cô nghĩ, chỉ như vậy, mới không để người khác biết đến. Nhưng cách đó chẳng khác nào như hồ lô trong nước, càng nén chặt bao nhiêu thì càng nổi lên bấy nhiêu, cuối cùng, muốn nén cũng không nén xuống được, giống như trái tim của cô đang nổi nênh trên biển nước. Mặc cho sóng nước, thậm chí không có gió, nhưng cũng dập dờn, với vô số làn sóng lăn tăn nổi lên...


Trong bóng tối, cô từ từ nhắm mặt lại. Hãy quên anh ta, hãy quên anh ta....


Từ trong đôi mắt của Hứa An Ly có một thứ nhấp nhánh như nước đang dần chuyển động, chầm chậm lăn dài xuống. Đó là nước mắt, những giọt nước mắt trong suốt rõ ràng, mang bao nỗi khát vọng trong sáng của một thiếu nữ, nhưng lại không hiểu thế nào là đợi chờ, say sưa ngọt ngào. Như dòng suối, vui vẻ khoan khoái tuôn chảy.


Tít! Tít! âm báo tin nhắn từ con dế yêu của cô bỗng vang lên, sau hai tiếng kêu vang dội trong căn phòng đầy tĩnh mịch, khẽ khàng im tiếng, hiển thị trên màn hình là chữ: Khê


"Vì anh ta đúng không?"


Năm chữ "Vì anh ta đúng không", làm trái tim của Hứa An Ly lại một lần nữa lỗi nhịp, cảm giác như đang nhảy thẳng đến cổ họng, nhịp tim của cô đang nóng dần. Hai má ửng hồng, tựa như hoa anh đào chớm nở vào mùa xuân, phảng phất mùi hương. Ngón tay nhỏ nhắn của cô đang chỉ trên bàn phím, hơi run run, nhảy múa. Trên trán, vì căng thẳng, đã lấm tấm những giọt mồ hôi.


Một chút lòng tin cũng không có, không biết có nhận được sự giúp đỡ từ kẻ sẵn sàng chết cho đồng bọn? Nếu cô ta không giúp, rồi cả mẹ cô nữa, với tỉ lệ 2:1, cô phải chống đỡ thế nào thì mới được bỏ phiếu thông qua?


Nhưng trong vòng 1 phút, cô vẫn viết ra một chữ "ừ" rồi gửi đi.


Nếu như nhận được sự giúp đỡ từ phía Hà Tiểu Khê, thì Hứa An Ly đã có thêm một đồng minh có thể tin cậy được. Có lẽ có thêm người sẽ dễ đối phó với mẹ cô hơn. Trong đêm tối yên tĩnh, hai thiếu nữ nằm trên hai chiếc giường của họ, đang dùng ngón cái để bấm tin nhắn trao đổi cho nhau.


"Anh ta quan trọng hơn tớ?", dòng chữ mang đậm mùi thuốc súng.


"Anh ta là anh ta, cậu là cậu".


"Trọng tình hơn bạn", sự hờn dỗi mang vẻ quở trách.


Nhìn thấy dòng chữ này, Hứa An Ly không nhịn được cười. Cô biết, trong cơn tức giận đối phương đã tha lỗi cho mình!


"Cậu đã từng như vậy đúng không?"


" Anh ta cũng yêu cậu như cậu yêu anh ta chứ?"


Đợi một lúc lâu, mới gửi lại.


"Có lẽ là.... đúng vậy".


"Vì anh ta mà cậu định thôi học ở BW để xin về học cùng trường với anh ta ...không được! tớ không thể xa cậu được...".


"Vừa nãy cậu đã đồng ý, bây giờ lại nuốt lời. Vả lại, nghỉ hè chúng ta có thể gặp nhau mà".


"Tớ muốn như bạn trai của cậu....."


Gửi mấy tin nhắn đi, Hà Tiểu Khê có cảm giác khó chịu trong đầu, như có thứ gì đó đang mắc kẹt lại. Không tài nào thở ra một cách khoan khoái, để phá bỏ cái cảm giác bị tắc nghẽn ấy! Một nỗi buồn đang điên đảo trong đầu, làm cho sắc mặt ngây thơ của cô trở nên nhợt nhạt, cô cố gắng cắn chặt môi, để kìm nén thứ chua chát trong mắt đang dần dần chảy xuống. Nếu tính từ hồi còn học mẫu giáo, tình bạn của họ đã gắn kết hơn 10 năm nay. Nên làm sao nói chia ly là chia ly ngay được.


Hà Tiểu Khê lặng lẽ nằm trên giường.


Cô vốn không phải là một cô gái yếu đuối hay khóc, mắt nhìn lên trần nhà, không còn muốn gửi lại tin nhắn cho Hứa An Ly nữa. Càng nghĩ càng thấy buồn, không kìm nén được, đột nhiên nước mắt cứ lã chã rơi.


Từ nhỏ đến lớn chỉ có Hứa An Ly là bạn thân, là người có thể khiến bộ phận nội tâm mềm mại của Hà Tiểu Khê lộ ra, tỏa ra hơi thở ấm áp. Nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống má.


Trước mắt chỉ thấy hiện ra một bức tranh đầy kỉ niệm của những tháng ngày còn vui vẻ bên nhau, bức tranh ấy tựa như những đám mây, chuyển động chầm chậm trước ống kính một cách điêu luyện. Hà Tiểu Khê thích được cùng Hứa An Ly thân thiết gắn bó, thổ lộ mọi chuyện, thích được nghe cô chia sẻ những bí mật nhỏ, thậm chí còn đỏ mặt, loạn nhịp với cô khi cùng tranh luận anh chàng nào dễ bị dụ dỗ nhất. Nhưng bây giờ, trong dòng lũ của thời gian, họ đột nhiên trưởng thành, đã có bí mật riêng, muốn được đi xa một mình.


Đã từng có tình bạn quan trọng hơn tình yêu. Bây giờ trước sự lựa chọn mới của cô bạn trúc mã, thì tình yêu đã quan trọng hơn tình bạn rồi.


Hà Tiểu Khê cảm thấy nỗi mất mát và bất lực khi tình bạn phải chia cắt. Thậm chí cô còn cảm thấy ghen tị với người con trai kia. Cũng không biết từ khi nào, cô đã bật đèn sáng và lôi ra tập ảnh từ nhỏ đến lớn, trong đó có rất nhiều ảnh của cô và Hứa An Ly. Các tư thế đến khung cảnh kiểu nào cũng có, lật xem từng trang từng trang một. Giống như một thước phim nghệ thuật, đưa cô chầm chậm trở về những năm tháng đã qua.


Vậy mà vẫn còn tấm ảnh chụp chung của hai người từ hồi còn một tuổi. Cho đến tận bây giờ, đó là tấm duy nhất họ chụp khoả thân. Hứa An Ly đã có một lần xem qua tấm ảnh này, gõ lên trán Hà Tiểu Khê và nói: "Á! tư thế vò đầu của cậu thật là chuyên nghiệp, còn bé xíu mà đã phát huy tài năng, nhìn cứ như là người mẫu ấy".


Hà Tiểu Khê đã đáp lại Hứa An Ly: "Cái miệng toe toét của cậu trông thật gớm ghiếc, trên đời này chắc chẳng có đàn ông nào thích cậu đâu, cậu đúng là một mỹ nhân ngốc nghếch! Một khuôn mặt xinh đẹp thế kia, ôi thật là lãng phí!"


Trong mắt Tiểu Khê lúc này đang lấp lánh những giọt nước dâng tràn và tuôn rơi đầy tiếc nuối. Căn phòng yên tĩnh không một tiếng động.


Đêm nay, Hứa An Ly cũng không ngủ được. Cô không ngờ rằng Hà Tiểu Khê lại ủng hộ cô. Tuy phản đối cô, nhưng cuối cùng Tiểu Khê đã ủng hộ cô một cách miễn cưỡng.


Điều mà Hứa An Ly lo nhất là mẹ. Bao nhiêu năm qua, tất cả mọi việc đều do mẹ thay cô quyết định. Thậm chí mặc quần áo như thế nào, dùng điện thoại của hãng nào, cô đều không có quyền lựa chọn. Lần nào cũng là mẹ cô chủ động mua về, không quan tâm cô có thích hay không. Mẹ cô cho rằng, cô chỉ có quyền đón nhận. Hứa An Ly không muốn làm mẹ buồn, cô là một cô con gái ngoan.


Hơn nữa bao nhiêu năm qua, mẹ đã vì cô mà không đi bước nữa. Mặc dù cô không hề phản đối chuyện mẹ tái hôn, nhưng bà có lý do riêng. Bà sợ mối quan hệ giữa cha dượng với Hứa An Ly không tốt, sẽ làm ảnh hưởng đến việc thi cử, học hành của cô.


Trong bóng tối, Hứa An Ly lại một lần nữa cầm đồng xu tung lên không trung, nó xoay vài vòng rồi rơi xuống... Lại là mặt "chữ"! Ánh mắt cô dao động trong giây lát rồi bỗng sáng lên như nhìn thấy pháo hoa.


Xin lỗi, đồng chí La Ngọc Mai yêu quý! Nếu đồng chí cũng mười bảy tuổi, tôi tin rằng, đồng chí cũng sẽ ủng hộ Hứa An Ly. Nhưng rất tiếc, La Ngọc Mai đã qua tuổi trăng tròn ấy từ lâu lắm rồi.


Cuộc sống quả thật là đáng quý, nhưng giá trị của tình yêu còn cao quý hơn nhiều.


Người đó và mẹ, ai quan trọng hơn? Tình yêu và tình mẫu tử, cô không biết phải chọn bên nào?


Khi mới bước chân vào tiểu học, bà La Ngọc Mai đã truyền cho Hứa An Ly một chân lý rằng nếu không muốn cuộc sống vất vả như mẹ, con nhất định phải thành công trong sự nghiệp.


Vì lý tưởng của mẹ, cô đã cố gắng trong suốt mười hai năm. Trong thời gian ấy, cô luôn là cô con gái ngoan. Bây giờ, cô muốn được một lần trong đời tự quyết định và làm theo ý thích của mình. Cô không phải là bản sao của mẹ, cô muốn được sống theo cách của mình!


Hà Tiểu khê đề xuất kế "tiền trảm hậu tấu", thực hiện xong nguyện vọng rồi mới nói cho mẹ biết. Hứa An Ly cũng muốn như vậy. Nhưng đôi mắt của mẹ quả thực rất tinh tường, chẳng chuyện gì có thể qua được mắt bà.


Than ôi! Từng tiếng thở dài phá tan không gian yên tĩnh.


Thật phiền phức! Ngày mai cô đã phải đến trường đăng ký nguyện vọng.


Mùa hè sắp kết thúc, thời tiết không còn nóng nực như trước. Nhưng Hứa An Ly lại cảm thấy oi bức đến ngột ngạt, ở đâu cũng thấy nóng. Tính khí của cô cũng dễ nổi nóng hơn. Nói chuyện với ai không thấy vừa ý, là cô lại muốn nổi cáu. Nhất là mẹ, hằng ngày sau khi tỉnh giấc, việc đầu tiên phải làm là đàm luận với cô về việc đăng ký nguyện vọng, cùng cô mặc sức tưởng tượng đến viễn cảnh tốt nghiệp BW xong sẽ đi du học ở Mỹ hoặc ở Úc. Cô gái Harvard Lưu Diệc Đình luôn là tấm gương mà bà thường áp dụng để dạy cô.


"Con không phải Lưu Diệc Đình!" Cô phẫn nộ đáp lại.


"Con..." Chết lặng một lúc lâu, bà tức tối đến nỗi toàn thân run rẩy!


La Ngọc Mai ngạc nhiên nhìn con gái. Bởi mười bảy năm nay, đây là lần đầu tiên cô con gái Hứa An Ly dám ngang ngược cãi lại bà! Vì quyết định trọng đại cho tương lai của mình, cô và bà đã cãi nhau một trận lôi đình.


Hai mẹ con, ai cũng tức đến phát điên!


"Con nói cho mẹ biết, con không những không phải là Lưu Diệc Đình, con cũng không học ở BW gì hết!" Hứa An Ly cũng không biết cô lấy dũng khí từ đâu mà có thể nói với mẹ những lời như vậy, mà giọng nói của cô lúc ấy còn vang vọng, quả quyết như thể không muốn để lại một khoảng trống nào cho sự thương lượng.


La Ngọc Mai không khỏi kinh ngạc! Choáng váng! Tức giận! Cơn giận dữ chẳng khác nào một tiếng sét nổ giữa trời quang! Khó mà có thể tưởng tượng được!


Nhà họ Hứa giống như đang xảy ra một trận động đất và sóng thần cấp độ mười.


Không biết bà La Ngọc Mai đã bóp vỡ chiếc cốc đang cầm trong tay từ bao giờ mà máu chảy ra loang lổ. Nhưng lúc đó, bà không hề hay biết máu trên tay đang chảy, cũng không có cảm giác đau đớn gì. Bà chỉ cần cô con gái trả lời một câu: "Vì sao?"


Nghe thấy câu hỏi phẫn nộ này, Hứa An Ly có vẻ luống cuống.


"Mẹ muốn con phải trả lời mẹ vì sao?"


"Vì sao? Vì sao mẹ kết hôn? Vì sao mẹ sinh ra con? Vì sao mẹ ly hôn? Người đàn ông vẫn thường xuyên gọi điện cho mẹ, mẹ có bao giờ hỏi vì sao không?"


Hứa An Ly chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ nói ra những lời điên rồ như vậy trước mặt mẹ. Đây là lần đầu tiên cô thấy sợ cả chính mình!


Sau khoảnh khắc choáng váng, đầu óc trống rỗng, bà La Ngọc Mai đã hồi phục được ý thức: "Nếu con khăng khăng cự tuyệt học ở BW, xem như mẹ con ta mất nhau!"


"Được! Là chính mẹ nói đấy nhé, từ nay giữa con và mẹ không còn tình nghĩa gì nữa." Sau khi để lại câu nói này cho mẹ, Hứa An Ly bỏ đi.


La Ngọc Mai cảm thấy quyết định của con gái giống như một sự thách thức. Nhưng bà cũng không để mình biến thành một người câm.


"Đứng lại!" La Ngọc Mai hét lên như muốn lôi kẻ vô lý và điên cuồng kia quay lại.


"Việc của con, con tự quyết định! Con không phải là đồ chơi của mẹ! Bao nhiêu năm nay, con luôn phải chịu sự sắp đặt của mẹ, con thấy quá đủ rồi!" Không chờ mẹ tiếp lời, Hứa An Ly đi thẳng về phòng. Rầm! Cô khóa trái cửa lại. Phút chốc, La Ngọc Mai như bị ngăn cách ở một thế giới hoàn toàn khác. Đó là thế giới của riêng bà, một thế giới đã làm bà bất an, đau khổ, lúng túng và ngơ ngác.


Cách đó ba bước chân, phía bên kia cánh cửa là thế giới của con gái bà – Hứa An Ly. Chỉ là một cánh cửa, nhưng lúc này, sao bà thấy nó xa xăm như thiên đường và địa ngục. Điều đó đã thực sự chứng minh cho câu nói: "Trên thế giới này, khoảng cách xa nhất không phải là chân trời góc biển, mà là mẹ đang ở bên cạnh con, nhưng con lại không biết mẹ yêu con đến nhường nào."


Đúng vậy, Hứa An Ly đã vứt bỏ tình yêu thương của mẹ giống như vứt bỏ một món đồ đã hết hạn sử dụng. Cô cự tuyệt đối thoại, không thèm tranh cãi, giải thích với bà. Cô ghét cái thế giới mà bà luôn cho là đúng.


Sau bao nhiêu năm, Hứa An Ly nhận ra rằng lòng căm hận của cô dành cho sự áp đặt của mẹ như ngọn lửa đang rừng rực cháy, muốn dập nhưng không cách nào dập tắt được. Cả căn nhà như đang chìm vào sự tĩnh lặng dưới vực sâu. Tất cả các biện pháp đều đã được áp dụng, La Ngọc Mai chỉ còn nước đi tìm cô bạn thân Hà Tiểu Khê của con gái, hy vọng cô ta có thể giúp đỡ.


Hà Tiểu Khê đang bị mâu thuẫn vì điều đó. Cuối cùng cô nhận ra, làm người tốt khó hơn là làm người xấu. Bởi vì giúp đỡ bất kỳ ai trong số họ đều không làm cả cô và người kia vui.


"Dì à, dì muốn Hứa An Ly có cuộc sống vui vẻ hay trở thành công cụ để thay dì thực hiện mong ước của mình?"


La Ngọc Mai thật không ngờ Hà Tiểu Khê lại hỏi mình câu đó. Chỉ trong một đêm, họ trở thành hai người thuộc hai thế giới khác nhau. Khoảng cách giữa hai thế hệ thật khủng khiếp!


"Dì cũng chỉ muốn tốt cho tương lai của nó!" La Ngọc Mai nén nỗi giận trong lòng.


"Lẽ nào chỉ có học ở những trường danh tiếng thì tiền đồ và cuộc sống mới tốt hơn? Chỉ cần thi đỗ đại học, chẳng phải các kiến thức đều giống nhau sao?" Hà Tiểu Khê bẽn lẽn phản bác lại.


"Cuộc sống của người làm bảo mẫu với những người thuộc thành phần tri thức có giống nhau không? Chất lượng cuộc sống của họ có giống nhau không? Một nữ công nhân và một giáo sư có thể chung một tầng lớp được không? Nói như con, tất cả mọi người không cần phải đi học, dù làm gì thì cũng đều là để sống và tồn tại, chỉ cần không chết đói là được, cần gì phải lãng phí tiền của, lại tốn thời gian? Con xem mấy nhà vật lý, nhà hóa học, có phải đại học Thanh Hoa chiếm đa số không?"


"Một người tốt nghiệp đại học Thanh Hoa với một người tốt nghiệp ở một trường không có danh tiếng, con thử xem người nào sẽ được các công ty tuyển dụng trước? Ai sẽ là người có khả năng được người ta trả cho mức lương cao? Tại sao các trường danh tiếng đều phải tuyển chọn những học sinh ưu tú có thành tích xuất sắc mà không phải là chọn những học sinh có năng lực trung bình?"


"Hãy nhìn vào tập đoàn Microsoft. Người Trung Quốc được vào làm ở đó đa số là những người giỏi, sợ rằng một mình trường Thanh Hoa thôi thì sẽ không đủ nhân lực đáp ứng. Những trường có danh tiếng đó chính là nơi để chứng minh năng lực, chỉ số IQ, đẳng cấp xã hội của các con, đó chính là thực tế! Xã hội tàn khốc như vậy đấy."


Giọng mẹ An Ly nghẹn lại, bà nói tiếp: "Con đang còn ít tuổi, còn chưa biết nhiều. Dì nói cho con biết, khi nào con phải nếm trải vị đắng trong cuộc sống thì con mới hiểu những lời dì nói. Rồi các con sẽ phải hối hận! Hãy chờ xem."


Hà Tiểu Khê mắt chớp chớp, hơi nheo lại. Cô cảm thấy những điều dì ấy nói đều có lý. Nhưng ước nguyện của Hứa An Ly không hẳn là đem toàn bộ tương lai của mình quăng xuống vực thẳm. Hơn nữa đại học B cũng không phải là một trường tồi. Dù không so được với BW nhưng nó cũng thuộc hàng có tiếng.

↑↑
Độc Ái Thuần Nam

Độc Ái Thuần Nam

Độc Ái Thuần Nam của tác giả Mị Dạ Thủy Thảo truyện ngôn tình sắc xoay quanh

21-07-2016 20 chương
Tha thứ

Tha thứ

Nếu tha thứ được thì hãy tha thứ đúng không bà.... *** Cái Thương đứng đó, chăm

25-06-2016
Binh pháp tỏ tình

Binh pháp tỏ tình

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tháng năm có

27-06-2016
Mẹ và vợ

Mẹ và vợ

Con dâu nói : "Nấu nhạt tý bà lại chê nhạt nhẻo, giờ nấu mặn chút bà lại bảo

30-06-2016
Chú chó con

Chú chó con

Người chủ tiệm treo tấm bảng "Bán chó con" lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như

01-07-2016
Thiên thần quân phục

Thiên thần quân phục

Đây là một câu chuyện trong gia đình mà cha tôi đã kể cho tôi nghe về mẹ của ông,

27-06-2016
Cái áo mưa màu hồng

Cái áo mưa màu hồng

Kế hoạch trả thù cũng tan theo đám mây đang rụng nước. *** Khi những đóa hoa mùa

24-06-2016

Lamborghini Huracán LP 610-4 t