Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 139 đánh giá )

Giáo Sư Thường Dịu Dàng - Chương 03

↓↓
"Hôm nay tôi tới đây là muốn xin cô tha thứ, không nghĩ tới ngược lại lại biến thành cô xin lỗi tôi, cảm giác này rất kỳ quái." Khóe miệng Thường Phong khe nhếch cười nhạt đối cô giải thích, nhìn trong mắt anh có loại ấm áp nói không nên lời làm cho Đoạn Cần Tâm bất tri bất giác rơi vào trong đó.

bạn đang xem “Giáo Sư Thường Dịu Dàng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

"Ăn tối chưa?" Anh đột nhiên mở miệng hỏi.

Cô có chút sửng sốt ở lúc chưa hoàn toàn hoàn hồn đàng hoàng lắc đầu.

"Tôi cũng chưa ăn. Có muốn cùng đi ăn không?"

Anh nói rất tự nhiên nửa điểm ép buộc cũng không có, khiến Đoạn Cần Tâm từ trước tới giờ có thói quen giữ khoảng cách với người khác phái chỉ do dự một chút liền gật đầu nói được.

Lại nói, trong lòng cô nghĩ cho dù vì ơn cứu mạng vừa rồi cô cũng nên đàng hoàng mời anh ăn một bữa cơm, không thể chỉ dùng một câu cám ơn liền đuổi người ta đi. Còn có quan trọng nhất là, cô phải thảo luận với anh về chuyện trả lại tiền, bởi vì cô trăm ngàn lần không thể vô duyên vô cớ nhận của anh bảy trăm năm mươi ngàn. Nghĩ xong cô đối anh nói: "Anh chờ tôi một chút, tôi lên lầu lấy ví trước."

Khóe miệng Thường Phong khẽ nhếch đối cô gật đầu, tựa như có hàm ý khác dịu dàng nói một câu--

"Tôi chờ cô."

Chỉ vì kiếm tiền trả nợ, Đoạn Cần Tâm càng thêm liều mạng làm việc, vấn đề là công việc của cô không phải dựa vào liều mạng hoặc cố gắng là có thể lấy được hồi báo.

Ngược lại, bởi vì người mới xuất hiện, bọn họ mỗi người đều trẻ tuổi, mạnh dạn, dám chơi, dám tú (hai chữ này pó chiếu ko hiểu), hơn nữa hiện nay xã hội có trào lưu có mới nới củ, loại giống như cô làm việc nghiêm túc chuyên nghiệp nhưng vẫn không nổi tiếng như các người mẫu "Tiền bối" ngược lại còn bị nguy hiểm liên ngành hóa cùng đào thải.

Cho nên, gần đây cô vẫn luôn suy nghĩ theo lời những người mẫu khác thanh cao, kiêu ngạo không đáng bao nhiêu tiền, dựa vào tuổi tác bây giờ của cô kiên trì thêm hai năm nữa thì ít người hỏi thăm rồi, đến lúc đó cho dù cô có đồng ý dùng thân thể của mình cũng chỉ sợ không ai để ý cô. Họ còn nói, chẳng qua là cùng ăn một bữa cơm mà thôi cô cần gì nghĩ phức tạp như vậy, có lẽ có một ít lão già háo sắc động tay động chân nhưng tiếp xúc vài lần liền quen tay quen việc sẽ biết làm sao ứng phó. Quan trọng là, chỉ cần có thể nhận được công việc, có thể kiếm ra tiền là đủ rồi, cô không phải rất cần tiền sao? Chỉ cần nghĩ tới tiền không có gì không nhịn được.

Chỉ cần nghĩ tới tiền a. . . . . .

"Cô đang nghĩ cái gì?"

Thanh âm đột nhiên vang lên khiến Đoạn Cần Tâm hoàn hồn nhìn về phía Thường Phong ngồi ở đối diện cô.

"Cái gì?" Cô trừng mắt nhìn anh hỏi.

Nói ra ngay cả chính cô cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cô và Thường Phong lại trở thành bạn tốt, chuyện này nên bắt đầu nói từ đâu đây?

Đơn giản mà nói, bời vì quan hệ giữa chủ nợ và con nợ bọn họ trao đổi số điện thoại với nhau, sau đó cô kiếm được tiền phải trả tiền thì tìm anh, anh đến công viên nhỏ gần nhà cô đi đến quán cơm nhỏ ở lân cận lại tìm cô, sau này mỗi lần gặp nhau đều cùng nhau dùng cơm, mỗi lần muốn ăn cơm đều không tự chủ được nghĩ đến đối phương, sau đó nữa là thói quen gọi điện thoại tâm sự, tự nhiên hai ba bữa bạn bè sẽ gặp mặt.

Như hiện tại bọn họ đang cùng nhau đi ăn tối. Khi anh làm xong việc tại trường học vẫn chưa ăn cơm đồng thời nghĩ đến cô liền gọi điện thoại cho cô, mà cô cũng vừa đúng lúc chụp hình xong kết thúc mọi công việc của hôm nay, hẹn một địa điểm anh liền lái xe đến đón cô. Nói tóm lại, hai người họ hiện tại thường cùng nhau ăn cơm là được rồi ăn trưa, ăn tối, ăn khuya đều có.

"Cô đang nghĩ cái gì vậy? Tối nay đặc biệt im lặng." Thường Phong lo âu nhìn cô nói.

Đoạn Cần Tâm không biết nói sao với anh chuyện mình đang phiền não. Cô rất muốn có một người để tâm sự, chẳng qua là nói với anh về chuyện tiền bạc giống như là muốn quịt nợ hoặc trì hoãn ngày trả nợ vậy. Mặc dù ngày trả nợ là do chính cô định, người kiên trì muốn trả cũng là cô, nhưng cảm giác thấy lạ lạ.

"Nếu như không thể nói với tôi thì đừng miễn cưỡng." Thường Phong dịu dàng nói, những lời quan tâm chẳng biết tại sao lại làm cho người ta có một cảm giác sầu não.

"Không phải là không thể nói với anh." Đối mặt anh như vậy, Đoạn Cần Tâm bất tri bất giác mở miệng nói.

"Không sao." Anh dịu dàng lắc đầu mỉm cười, nhưng trong mắt có một tia cô đơn.

Trong nháy mắt, Đoạn Cần Tâm chẳng biết sao liền đem toàn bộ chuyện mới vừa rồi suy nghĩ nói ra.

"Gần đây công việc của tôi ít đi, cũng không nhận được công việc mới nào, có người nói quan niệm và thái độ của tôi cần thay đổi, nói thanh cao không đang tiền, thỉnh thoảng cùng khách hàng đi ra ngoài dùng một bữa cơm, mặc dù phải chịu đựng một chút động tay động chân nhưng chỉ cần có thể nhận được công việc là tốt rồi. Mới vừa rồi tôi là suy nghĩ chuyện này."

Thường Phong nghe vậy nhíu mày. "Cô nghĩ chuyện này ý là?"

"Tuổi của tôi đã không còn trẻ, có phải thừa dịp còn chút giá trị buông tay một lần." Cô nhìn chằm chằm ly nước trên bàn nói.

"Tôi không tán thành."

"Hả?" Đoạn Cần Tâm bổng nhiên ngẩn đầu nhìn anh, chỉ thấy anh vẻ mặt nghiêm túc.

"Không giống người khác là một loại phương pháp sáng lập giá trị, mà thông đồng làm bậy lại chỉ có thể bóp chết giá trị. Nếu nói buông tay một lần là ở khi vô kế khả thi (không còn cách nào khác) thì tìm đường sống trong cái chết cũng là một loại phương pháp, nhưng cô buông tay một lần thì giống như cam chịu."

Không nghĩ tới anh sẽ nhìn thấu ý tưởng trong lòng cô. Đoạn Cần Tâm giật mình.

"Nếu như là vì trả tiền tôi, tôi nói rồi cái đó không vội, không trả cũng không sao." Anh dịu dàng nói.

"Không thể không trả." Cô lắc đầu nói. Ngay cả bạn thân cô đều không có nợ tiền không trả huống chi là anh.

"Mặc dù vô tâm sơ suất, gây họa thì phải xử lý đây là nguyên tắc của tôi." Anh kiên trì.

"Nhưng nguyên tắc của tôi không có nợ tiền không trả."

Thường Phong không nói gì. Cái đề tài này họ đã bàn luận nhiều lần rồi nhưng đầu cô còn cứng hơn đá, vẫn là bỏ thời gian nói chuyện khác thôi.

"Nhìn cô giống như là mệt sắp chết, không giống cô nói gần đây công việc ít đi." Anh nhìn thật sâu vào đáy mắt cô ngay cả hóa trang của không giấu đi được quầng thâm, nhưng vẫn duy trì ngữ điệu trước sau như một mà nói, "Thật sự là vì chuyện công việc để cho cô phiền não đến mất ngủ sao?"

Đoạn Cần Tâm mệt mỏi cười lắc đầu một cái lại trầm mặt không nói.

"Lại là một chuyện không thể nói với tôi sao?" Anh hỏi.

"Không phải vấn đề là nói được hay không, mà là có nói cũng không còn ý nghĩa nữa." Cô rủ hai vai xuống than nhẹ nói.

"Cô không nói ra nghe thử một chút, sao lại biết không có ý nghĩa?"

"Bởi vì căn bản không liên quan tới tôi, là tôi tự tìm phiền não mà thôi."

Nếu thật không liên quan cũng sẽ không phiền não, cô chẳng lẽ không thấy nói như vậy quá mâu thuẫn sao?

Thường Phong thật sâu nhìn cô một cái, khóe môi bất đắt dĩ kéo ra một nụ cười thương xót, "Dù sao cũng không còn chuyện, nói ra nghe một chút." Cuối cùng lại mềm nhẹ thêm một câu " Nếu cô không ngại để tôi biết."

Chẳng biết tại sao đối với cảm giác anh khách sáo Đoạn Cần Tâm lại cảm thấy không nói thì thật có lỗi với anh. "Thật ra thì cũng không có gì, chẳng qua là có chút lo lắng cho em gái tôi." Cô ưu sầu nói ra tâm sự.

"Em gái cô thế nào? Nghe Sài Nghê nói cô ấy đã kết hôn lập gia đình đã nhiều năm rồi?"

Vì để hiểu rõ thêm về trạng huống gia đình cô, thời gian này anh tốn không ít thời gian cùng Sài Nghê nói chuyện phiếm, chọc cho bạn chí cốt Cừu Kính cũng đối anh trừng mắt.

Đôi phu thê kia tình cảm tốt đến nổi làm cho người ta cũng khát vọng kết hôn.

"Mặc dù mới hai mươi lăm tuổi, nhưng đã kết hôn bảy năm rồi." Đoạn Cần Tâm gật đầu nói.

"Vậy cô đang lo lắng cái gì?"

"Nghe mẹ tôi nói, nó hình như mang thai."

"Đây không phải là một chuyện vui sao?" Anh không hiểu.

Đoạn Cần Tâm nhìn anh một cái, mới sâu kín thở dài một cái khi dừng lại mới nói "Nếu như hôn nhân của nó hạnh phúc."

Thường Phong đã hiểu. Cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc coi như xong, thế nhưng lại mang thai. . . . . . Đây chính là một chuyện làm người phiền lòng.

"Em gái cô có dự tính gì?" Chuyện của Đoạn gia thật đúng là khó khăn, thân là người đứng xem bọn họ căn bản không thể ra sức, chỉ có thể nghe một chút quyết định của người trong cuộc, còn lại chỉ có thể khách quan mà nói lên suy nghĩ của mình mà thôi.

"Tôi không có hỏi nó."

"Lo lắng lại không hỏi?"

"Cá tính của nó rất kiên cường, cho dù không hỏi tôi đại khái cũng biết nó muốn làm gì." Cũng là bởi vì hiểu rõ em gái mình, Đoạn Cần Tâm u buồn không dứt.

Quả nhiên là chị em ngay cả cá tính cũng thật giống. Thường Phong không tự chủ được thầm nghĩ, nhưng ngoài miệng lại mở miệng hỏi: "Cô ấy muốn làm cái gì?"

Đoạn Cần Tâm hơi do dự mới thở ra hai chữ --

"Trả thù."

Thường Phong nghe vậy nhăn đầu lông mày, hoài nghi hỏi: "Trả thù ai? Tại sao muốn trả thù?"

Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Đây là ý nghĩ đầu tiên xẹt qua trong lòng Đoạn Cần Tâm, nhưng suy nghĩ một chút chuyện của người đó anh cũng biết rồi, còn có việc xấu gì trong nhà không thể truyền ra ngoài đây?

"Em gái tôi là vì thoát đi ngôi nhà không có ấm áp chỉ có ồn ào lại nghèo khó mới có thể kết hôn sơm như vậy." Cô đàng hoàng nói cho anh biết, ánh mắt từ từ hư vô mờ mịt " Nó coi hôn nhân quá đơn giản, quan hệ vợ chồng, mẹ chồng nàng dâu chung đụng, còn có một đám người nhà cơ hồ là người xa lạ cùng nhau chung sống, tất cả những điêu này nó đều thích ứng không được, lại kiên cường không muốn quay đầu lại, không muốn nhận thua. Mới kết hôn một năm, bị kẹt giữa ba mẹ và bà xã người đàn ông liền chịu không hướng ra ngoài phát triển, có gặp ở ngoài. Chuyện này nhà trai ai cũng biết chỉ có nó thân là vợ không hề hay biết gì bất tri bất giác bị lừa hơn hai năm, cho đến người đàn bà bên ngoài đã mang thai đến nhà ầm ĩ mới phát hiện."

"Vợ cắt cổ tay tự sát người đàn ông quay đầu lại cũng không phải bởi vì hối tiếc mà là ngoài ý muốn phát hiện người đàn bà bên ngoài bắt cá hai tay, con có phải của mình không thì chưa chắc. Sau lần đó đã có một lần ắc có lần thứ hai, người đàn ông tiếp tục chơi bời người phụ nữ càng ngày càng oán hận, chẳng thà buông tha cho tự do và vui vẻ cũng phải tiếp tục đấu với nười đàn ông đó."

Nói đến chỗ này cô ngừng lại, nhưng Thường Phong lại có loại cảm giác chuyện xưa chưa xong.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau cô lại mở miệng tiếp tục nói.

"Ba tháng trước, người đàn ông đột nhiên mở miệng nói muốn ly hôn, còn lấy tư thái khẩn cầu mà van xin nó, lần này tựa hồ đối với người đàn bà bên ngoài là thật tình muốn cho đối phương một thân phận danh chánh ngôn thuận. Thân là vợ nó giận quá hóa cuồng nói đây thật là cơ hội tốt ngàn năm có một, sau liền mang thai. Con chính xác là của người đàn ông đó, có được khi bị thiết kế say rượu mất lý trí, mục đích là vì để cho người đàn bà bên ngoài thấy người đàn ông bất trung, cùng với chuyện có thân phận là vợ hợp pháp dây dưa hành hạ lẫn nhau tới già." Đoạn Cần Tâm nhìn về phía anh vẻ mặt bi thương hỏi: "Tình yêu có gì tốt? Hôn nhân có gì tốt? Một khi thay lòng, còn lại cũng chỉ có đau lòng và hành hạ thôi."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi là một truyện ngôn tình sủng có nội dung khá hấp dẫn mà các bạn

23-07-2016 103 chương
Tạm biệt tình đầu

Tạm biệt tình đầu

Giới thiệu: Vào một buổi chiều cuối tháng chín, tôi được chọn tham gia lớp bồi

09-07-2016 1 chương
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly

Giới thiệu: Nàng Giao dịch hoàn tất... Hắn chiếm lấy nàng, đẩy nàng vào thế giới

15-07-2016 69 chương
Vợ chồng lười

Vợ chồng lười

Ngày xửa ngày xưa, ở thị trấn nọ có một anh chàng rất lười biếng và cố chấp.

30-06-2016
Gậy ông đập lưng ông

Gậy ông đập lưng ông

Án Tử là tướng quốc nước Tề. Sắp sang nước Sở. Vua nước Tề mới gọi Án Tử

24-06-2016
Chị/Cô! Anh yêu em!

Chị/Cô! Anh yêu em!

Tôi tát cậu ta, lần đầu tiên trong đời tôi tát một người và đó lại là cậu Sinh

23-06-2016
Anh trai tôi

Anh trai tôi

(khotruyenhay.gq) Thật ra anh không hề hiểu được đại học là gì, nhưng anh hiểu, em trai

27-06-2016

Old school Easter eggs.