Rắc Rối Phức Tạp!
Tuy cực kì không muốn nam nhân của mình ra ngoài với Ngâm Vô Sương, nhưng dù sao tính tình Thẩm Thiên Lăng cũng không phải hay gây sự, nên chạng vạng hôm sau đã nhìn theo hai người ra cửa.
Tiểu phượng hoàng ngoan ngoãn ngồi xổm trên vai hắn, móng vuốt bám rất chặt, như là một Cục Bông lông xù.
bạn đang xem “Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Diệp Cẩn ngồi trên ghế đá, ánh mắt cực kì hâm mộ - hắn rất thích tiểu phượng hoàng!
“Cũng không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi”. Thẩm Thiên Phong thấy vậy, vỗ vỗ vai Thẩm Thiên Lăng. “Thiếu Vũ võ công cao cường, lần này chỉ là mật thám, không sao đâu”
Thẩm tiểu thụ gật đầu, quay đầu hướng về phòng.
Thẩm Thiên Phong tiện tay xách Cục Bông lên để dưới đất, sau đó cùng Thẩm Thiên Lăng vào phòng, vẻ mặt cực kì bình tĩnh.
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng hơi sửng sốt, cúi đầu mờ mịt nhìn mặt đất, rõ ràng không thể hiểu nổi sao lại có người tiện tay như vậy, vô duyên vô cớ lấy mình xuống khỏi người chủ nhân.
Chẳng lẽ không phải đến giờ đi tắm cho thơm ngát sau đó mềm mại mà ngủ ư?
“Đến đây”. Diệp Cẩn tuỳ tiện cầm một miếng mứt táo trên bàn dụ nó.
Cục Bông lập tức xoè cánh lắc lư chạy tới, cực kì không khí phách!
Sao có thể đáng yêu như vậy chứ… Diệp Cẩn ôm tiểu phượng hoàng vào ngực, đút nó ăn từng miếng mứt, cực kì muốn giấu làm của riêng… Có điều cũng chỉ nghĩ vậy thôi, ngoại trừ hay cãi bướng trước mặt Thẩm Thiên Phong thì Diệp cốc chủ đa phần đều hiểu lý lẽ. Cho nên hắn chỉ ôm Cục Bông vuốt ve một trận rồi đặt trên bệ cửa sổ của Thẩm Thiên Lăng. Thấy Cục Bông bước qua khung cửa nhảy vào phòng, hắn mới xoay người chậm rãi về phòng nghỉ ngơi.
“Cốc chủ có cần tắm rửa không?”. Trước cửa sổ đột nhiên xuất hiện một người.
Diệp Cẩn vốn suy yếu do trúng độc, nãy giờ lại còn đang ngẩn ngơ, vì vậy thành công bị doạ hết hồn, theo bản năng lùi lại, không cẩn thận trượt bên cạnh bàn, đập đầu xuống đất mà thê thảm ngất đi.
Một loạt động tác liền mạch, quả thật chính là nhanh như xẹt điện.
Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang sợ ngây người.
Ta chỉ hỏi một câu thôi mà!
“Sao vậy?”. Thẩm Thiên Phong ở sát vách nghe được động tĩnh chạy tới, vừa vào cửa thì thấy Diệp Cẩn hôn mê trên mặt đất, vì vậy vội vàng ôm hắn lên.
Ám vệ vô tội nhìn đại thiếu gia nhà mình. “Thuộc hạ chỉ hỏi một câu có muốn tắm hay không thì Diệp cốc chủ chân trái đạp lên chân phải, tự ngã hôn mê”
Thẩm Thiên Phong: …
“Thật mà”. Ám vệ giơ tay thề.
“Lui xuống đi”. Thẩm Thiên Phong ôm Diệp Cẩn lên giường.
Ám vệ Truy Ảnh cung rướn cổ nhón chân ở ngoài cửa ra sức nhìn, thuận tiện cảm thán ngay cả nói chuyện lớn tiếng một chút cũng bị doạ ngất, cũng quá nhu nhược rồi. So với phu nhân nhà ta còn nhu nhược hơn, thật là khó chịu, cảm giác như bị thua kém!
Thẩm Thiên Phong giơ tay một cái, cửa gỗ lập tức đóng lại.
Ám vệ sờ mũi, bình tĩnh quay lên nóc nhà.
Nhìn một chút cũng đâu mất miếng thịt nào, Thẩm đại thiếu gia thật keo kiệt.
Diệp Cẩn cau mày, trên đầu sưng một cục.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, bất đắc dĩ vắt khăn lạnh, ngồi bên giường xoa cho hắn.
Diệp Cẩn đấy hắn ra.
“Tỉnh là tốt rồi, nghỉ ngơi đi”. Vẻ mặt Thẩm Thiên Phong đầy xa cách, đứng dậy ra ngoài.
“Thẩm Thiên Phong!”. Diệp Cẩn ở phía sau gọi lại hắn.
Thẩm Thiên Phong dừng chân một chút, cuối cùng không quay đầu lại mà trực tiếp ra ngoài.
Thẩm Thiên Lăng đang ở ngoài cửa nghiêm túc giáo dục Cục Bông. “Sau này không thể tuỳ tiện chạy lung tung, hơn nửa đêm không ngủ, chạy tới cửa phòng Diệp cốc chủ làm gì?”
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng sung sướng xoè cánh, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
“Vào phòng!”. Thẩm Thiên Phong lạnh lùng nói.
WTF vẻ mặt gì thế này! Thẩm Thiên Lăng chột dạ, thấp thỏm đi theo.
“Còn biết học nghe lén chuyện của đại ca sao?”. Thẩm Thiên Phong ngồi bên bàn.
“… Tò mò mà thôi”. Thẩm tiểu thụ giải thích.
“Có gì đâu mà tò mò”. Thẩm Thiên Phong khinh thường.
“Giữa các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”. Dù sao đã bị vạch mặt, Thẩm Thiên Lăng đơn giản hỏi thẳng.
Vẻ mặt Thẩm Thiên Phong hơi mất tự nhiên. “Bọn ta thì có chuyện gì chứ”
“Không có mới là lạ!”. Thẩm Thiên Lăng cực kì sắc bén. “Ngươi xem ánh mắt của ngươi kìa”
Thẩm Thiên Phong mơ hồ có dấu hiệu thẹn quá thành giận.
“Đệ đệ nhà mình thì có gì khó nói”. Thẩm Thiên Lăng hướng dẫn từng bước. “Nói không chừng ta có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết cho ngươi”
Thẩm Thiên Phong nghe vậy khinh thường. “Bằng ngươi?”
“Đúng, ta!”. Đây là giọng điệu quái quỷ gì? Thẩm tiểu thụ thấy tự tôn bị thương tổn, vì vậy nghiêm mặt nói. “Ta dù sao cũng từng kết hôn, chắc chắn có kinh nghiệm hơn kẻ độc thân là ngươi”
Thẩm Thiên Phong: …
“Nói mau!”. Thấy vẻ mặt đại ca có dấu hiệu thả lòng, Thẩm Thiên Lăng rèn sắt khi còn nóng mà giục.
“Chuyện rất nhiều năm trước rồi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Gần như quên cả rồi”
“Nói thật dễ nghe, nếu quên thì bây giờ ngươi đâu có như vậy với Diệp cốc chủ!”. Thẩm Thiên Lăng không nể nang gì mà vạch trần hắn. “Lẽ nào ngươi muốn trốn tránh vấn đề mãi?”
Thẩm Thiên Phong đứng dậy ra ngoài. “Ngủ sớm đi”
“Nhưng Diệp cốc chủ rõ ràng thích ngươi!”. Vì đại ca thật sự cố chấp, Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn ngoài ra đòn sát thủ.
Giọng Thẩm Thiên Phong hơi lạnh. “Thì sao?”
Cái gì gọi là thì sao, Thẩm Thiên Lăng bất mãn. “Hơn nữa ngươi rõ ràng cũng thích hắn!”. Cho nên lẽ ra phải bên nhau trọn đời mới đúng.
Đáy mắt Thẩm Thiên Phong không hề gợn sóng. “Ta chỉ có thể phụ lòng hắn thôi”
“Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng quả thật muốn bổ đầu hắn ra xem. “Chỉ vì tương lai ngươi là Minh chủ võ lâm?”
“Ngươi nghĩ ta coi trọng cái này ư?”. Thẩm Thiên Phong quay đầu nhìn hắn.
“Vậy ngươi nói cho ta biết lí do đi”. Thẩm Thiên Lăng đối mặt với hắn.
Thẩm Thiên Phong xoay người ra cửa, rõ ràng không muốn nói thêm nữa.
Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài.
Sao đại ca có thể như vậy chứ.
Diệp cốc chủ thật đáng thương.
“Chíp!”. Cục Bông nhảy vào, mỏ ngậm một miếng thịt bò khô.
Đầu Thẩm Thiên Lăng kêu ong ong, mở cửa sổ hướng về phía nóc nhà kháng nghị. “Các ngươi đừng cho nó ăn vào buổi tối chứ!”. Càng ngày càng tròn vo, trông thật ngốc nghếch!
Ám vệ đồng loạt nhìn trời, là Thiếu cung chủ tự muốn ăn, không liên quan tới chúng ta.
Sau khi tiểu phượng hoàng ăn xong thịt bò khô thì ngoan ngoãn nhảy vào chậu, xoè cánh chờ được tắm.
Thẩm Thiên Lăng cam chịu, ngồi xổm bên chậu tắm cho nó rồi dùng khăn trùm lên giường, lau khô từng chút một.
Đôi mắt đậu đen của Cục Bông nheo lại, gián tiếp tỏ ra khinh bỉ - bởi vì Tần cung chủ luôn dùng nội lực giúp nó sấy khô, vừa nhanh vừa thoải mái!
Thẩm tiểu thụ không nói nổi, sau khi lau khô thì trực tiếp đặt nó vào trong ổ, tự rửa mặt lên giường rồi nằm đờ ra – không biết bên trong Thiên Ổ Thuỷ trại thế nào rồi.
Cục Bông ngồi trong ổ hít sâu một hơi, dùng sức nhảy lên không trung tạo thành một đường parabol, chuẩn xác rơi xuống người Thẩm Thiên Lăng. “Chíp!”
Thẩm Thiên Lăng không có tâm trạng chơi với nó, tiện tay ném cho nó một miếng ngọc bội, tiếp tục thẫn thờ.
May mà Cục Bông cũng không kén chọn, tự dùng móng vuốt lật qua lật lại rất vui sướng.
Xung quanh vắng vẻ không tiếng động, Thẩm Thiên Lăng một đêm chưa ngủ. Gần sáng mới nghe được tiếng cửa vang lên, Thẩm Thiên Lăng phút chốc đứng dậy ra ngoài, còn đá phải ổ của tiểu phượng hoàng!
Cực kì sốt ruột!
Tần Thiếu Vũ mặc y phục dạ hành đứng ngoài phòng, đầu vai có chút sương sớm.
“Không xảy ra việc gì chứ?”. Thấy hắn không có dấu hiệu bị thương, Thẩm Thiên Lăng thở phào nhẹ nhõm.
“Đương nhiên không có việc gì”. Không nhìn tới một đống người xung quanh, Tần Thiếu Vũ vươn tay ôm hắn vào lòng. “Cả đêm không ngủ sao?”
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Ta vừa tỉnh”
“Chíp!”. Cục Bông ngáp dài đi ra.
Một con tuyết điêu như tia chớp trắng đột nhiên nhảy ra, đáp xuống phía trước Cục Bông, cổ xù lên một vòng.
“Ê!”. Thẩm Thiên Lăng sợ hết hồn, vội bước lên muốn ôm tiểu phượng hoàng, tránh cho bị người ta ăn.
“Chíp!”. Cục Bông đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó lắc lư chạy tới, giơ móng vuốt đá tuyết điêu một cái, cực kì bỉ ổi và gây sự.
Thẩm Thiên Lăng: …
Ngâm Vô Sương: …
Chân trái tuyết điêu gần như lún xuống đất, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Cục Bông xoay xoay cái cổ, vui vẻ phành phạch vào lòng Thẩm Thiên Lăng.
Lông xù của tuyết điêu từ từ xẹp xuống, ủ rũ nằm dưới chân Ngâm Vô Sương.
“Đây là…”. Thẩm Thiên Phong khó hiểu.
“Đây là sủng vật của ta”. Ngâm Vô Sương nói. “Vốn đánh mất trong lúc hỗn chiến, không ngờ tối qua lẻn vào Thiên Ổ Thuỷ trại thì tìm lại được”
Chương trước | Chương sau