Thẩm Thiên Lăng lập tức dùng ánh mắt mong đợi nhìn đại ca hắn – mau điên cuồng chạy qua đi!
bạn đang xem “Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Thẩm Thiên Phong lạnh lùng nói. “Bên giường có nước, hắn có thể tự uống được”
Mạnh miệng ghê, rõ ràng bước chân mới vừa di chuyển một chút! Thẩm tiểu thụ yên lặng tỏ ra khinh bỉ, tự mình chạy qua sát vách.
Diệp Cẩn nổi giận đùng đùng trừng ra cửa, sau khi thấy rõ người tới thì hơi sửng sốt. “Sao lại là ngươi?”. Lẽ nào không phải ai đó ư?
“Ghé thăm ngươi một chút”. Thẩm Thiên Lăng rót một chén nước cho hắn. “Bọn họ đang bàn bạc ở sát vách”
Diệp Cẩn bưng chén, dời vào trong một chút để Thẩm Thiên Lăng ngồi bên giường.
“Thật ra đại ca của ta cũng vì muốn tốt cho ngươi”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Ở đây quá nguy hiểm”
Diệp Cẩn khinh thường nói. “Lão tử đi rồi, nếu hắn bị thương thì ai trị?”
Thẩm Thiên Lăng: …
Đã nói quả nhiên là phim tình cảm mà!
“Không nói nữa, còn ngươi thì sao?”. Diệp Cẩn nói. “Hôm đó sau khi ngươi và Thiếu Vũ mở đường máu ra ngoài thì bặt vô âm tín, tất cả mọi người gần như phát điên”
“Bọn ta rơi xuống vách núi, có điều được một con phượng hoàng lớn cứu, dưỡng thương ở trong thôn dưới chân núi”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Ta còn mang một con phượng hoàng nhỏ về”
“Thật ư?”. Diệp Cẩn cực kì giật mình. “Hôm qua nghe ám vệ nói, ta còn tưởng hắn bịa chuyện”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Lần sau mang tới cho ngươi xem”
“Thật may mắn”. Diệp Cẩn cực kì hâm mộ. “Rơi xuống núi mà cũng nhặt được phượng hoàng!”
Thẩm tiểu thụ nói thầm, ngươi nhặt được đại ca của ta cũng không tệ a!
Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng kêu khóc, trong bóng đêm lại càng rùng rợn. Diệp Cẩn thở dài. “Là chim báo tang, gần đây dân chúng cũng không dám ra cửa”
“Không sao, chúng ta có phượng hoàng!”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Sư phụ đã đồng ý cho chúng ta mượn phượng hoàng!”
“Sư phụ ngươi là ai?”. Diệp Cẩn tỏ ra nghi hoặc.
Thẩm Thiên Lăng cười híp mắt. “Tinh Đấu chân nhân, ta rất có duyên với hắn!”
Diệp Cẩn kinh ngạc nói. “Cũng gặp được dưới vách núi sao?”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu.
Diệp Cẩn sửng sốt ba giây, sau đó vùi đầu vào chăn suy sụp. “Dựa vào cái gì ngươi lại may mắn như thế chứ!”
Mẹ kiếp, ta cũng muốn đi nhảy vực!
“Tinh Đấu chân nhân?”. Sát vách, Thẩm Thiên Phong cũng kinh hãi.
Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Lăng nhi cũng nói hắn không biết võ công, có điều chân nhân vẫn muốn thu hắn làm đồ đệ, còn tặng còi Thanh Ngọc có thể gọi phượng hoàng đến”
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười. “Thật may”
“Diệp Cẩn bị thương thế nào?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Không có gì đáng kể, chỉ là tàn độc chưa loại bỏ, lúc phát tác sẽ đau”. Thẩm Thiên Phong nói. “Lúc trước ta dẫn hắn đến đây vì nghĩ rằng sẽ dễ xuống núi, ai ngờ hắn cố chấp không chịu đi”
“Vậy thì ở lại đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Bây giờ chúng ta đã có phượng hoàng, chim báo tang cũng không thể gây nên uy hiếp”
Thẩm Thiên Phong thở dài. “Cũng đành vậy”
“Trong nhà Chu viên ngoại ở Lâm Thuỷ trấn vẫn còn phòng trống, ngươi mang Diệp Cẩn đến đó đi, nhiều người chăm sóc nhau vẫn tốt hơn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngày mai ta giao Lăng nhi cho ngươi chăm sóc”
Thẩm Thiên Phong hỏi. “Ngươi muốn đi tìm Ngâm Vô Sương ư?”
“Còn có Tiêu Triển và Ngâm Lạc Tuyết”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lăng nhi rất hay ghen, sau này hãy dùng ba chữ Vô Tuyết môn để thay thế cho Ngâm Vô Sương”
Thẩm Thiên Phong: …
“Đợi sư phụ mang phượng hoàng xuống núi rồi, chim báo tang cũng không là vấn đề”. Tần Thiếu Vũ rót một chén trà. “Cho nên vấn đề lớn nhất hiện tại là mười mấy chưởng môn rơi vào tay Ma giáo”
“Ngươi muốn cứu ư?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Sao lại thế được”. Tần Thiếu Vũ quyết đoán nói. “Nếu ta có thể vờ như không biết chuyện này thì quá tốt rồi”
Thẩm Thiên Phong đau đầu. “Giờ này còn có tâm trạng đùa giỡn sao?”
“Đùa đâu mà đùa, ta quả thật không muốn quản”. Tần Thiếu Vũ đặt chén lên bàn. “Đánh không lại thì thôi, thậm chí chạy cũng không biết chạy. Một lúc bị Ma giáo bắt đi mười mấy người, cũng đủ cho đời sau của Phượng Cửu Dạ đi khoe khoang”
Thẩm Thiên Phong không nói gì nhìn hắn.
“Nhưng ngươi tất nhiên sẽ không chịu, cho nên ta cũng đành nghĩ biện pháp đi cứu”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hiện tại ai nấy đều xem ngươi là Minh chủ võ lâm, ngươi muốn trốn cũng không trốn được”
Thẩm Thiên Phong vỗ vai hắn. “Đa tạ”
“Coi như ta trả ơn cho ngươi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu năm ấy ngươi không tới cầu hôn, ta cũng không gặp được Lăng nhi”
Thẩm Thiên Phong cười nói. “Ta cũng không ngờ ngươi thích hắn thật”
“Hôm đó ta rơi xuống vách núi, Lăng nhi đã tự mình nhảy xuống theo”. Giọng Tần Thiếu Vũ thấp xuống. “Tình nghĩa này, cả đời ta cũng trả không hết”
Thẩm Thiên Phong hơi sững sờ.
“Hơn nữa Lăng nhi thông minh, lanh lợi, hiểu ý người khác, dịu dàng, biết săn sóc, ngoan ngoãn, ngây thơ hồn nhiên… trên đời này có mấy ai hơn được hắn”. Tần Thiếu Vũ bình tĩnh cất cao giọng. “Tần mỗ đời này gặp được hắn là phúc khí mấy đời, phải biết quý trọng, nếu phụ lòng hắn thì nên bị thiên lôi đánh”
Thẩm Thiên Phong dùng ánh mắt chán ghét nhìn Tần Thiếu Vũ.
Dù nghe được sát vách có tiếng cửa mở, cũng không cần trong nháy mắt làm quá lên như thế chứ!
Quả thật hết nói nổi!
Chương trước | Chương sau