Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.
bạn đang xem “Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Ta cõng ngươi”. Tần Thiếu Vũ ngồi xổm trước người hắn.
Thẩm Thiên Lăng kéo Tần Thiếu Vũ dậy. “Ta tự đi được”
“Sớm biết vậy thì cứ để ngươi ở bên cạnh sư phụ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đợi giải quyết xong mọi chuyện rồi đón ngươi về”
Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc. “Ta muốn ở bên cạnh ngươi”
Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên trán hắn. “Bây giờ còn sợ độ cao không?”
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Có ngươi thì sẽ không sợ”
Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng, ôm hắn nhảy lên cây.
Mấy con chim đều giật mình, phạch phạch bay đi xung quanh.
“Muốn làm gì?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Thử xem có thể tìm được người không”. Tần Thiếu Vũ lấy đạn tín hiệu trong ngực ra, sau khi châm lửa thì ném lên trời.
“Sao ngươi lại có thứ này?”. Thẩm Thiên Lăng hơi giật mình.
“Dùng để liên lạc với Truy Ảnh cung, vẫn luôn mang theo bên người”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chỉ có người trong nhà mới biết”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, im lặng ngồi chờ trên cây với hắn.
Ánh mặt trời chậm rãi lên cao, sau khi Cục Bông tỉnh ngủ thì lười biếng bò ra ngoài, đứng trên cây mổ trái cây ăn.
“Ê!”. Thẩm Thiên Lăng xách nó lên mà giáo dục. “Biết là cái gì không mà ăn?”. Lỡ có độc thì làm sao bây giờ!
“Hồi xưa ngươi cũng ăn bất cứ thứ gì người ta cho”. Tần Thiếu Vũ chế nhạo.
Thẩm Thiên Lăng: …
Đừng nói ta ngu xuẩn vậy chứ!
“Phượng hoàng là Thần điểu, bách độc bất xâm”. Tần Thiếu Vũ nói. “Để nó ăn đi, đỡ phải đói bụng lại líu ríu”
Thẩm Thiên Lăng: …
Tốt xấu gì cũng là con trai ngươi, nghe chẳng có chút tình cảm nào!
Xung quanh một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng phượng hoàng mổ trái cây.
“Có thể nào không tìm được không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Theo lý mà nói, Hoa Đường và tiểu Ngũ sẽ không đi quá xa”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dù đi xa cũng sẽ để lại kí hiệu ven đường cho ta.
“…”.Thẩm Thiên Lăng nuốt những lời muốn nói xuống.
“Muốn nói gì?”. Tần Thiếu Vũ nhéo má hắn.
Thẩm Thiên Lăng rầu rĩ nói. “Nhưng ngươi đã rơi xuống vách đá”
Bất cứ ai cũng sẽ không nghĩ tới khả năng ngươi còn sống, còn lưu lại kí hiệu để làm gì?
Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười.
“Ngươi cười cái gì?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Nếu không thấy tận mắt ta rơi xuống vách núi thì dù Phượng Cửu Dạ có ba hoa đến đâu, người của Truy Ảnh cung cũng không tin”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Thật sao?”. Thẩm Thiên Lăng tỏ ra hoài nghi.
“Đương nhiên là thật”. Tần Thiếu Vũ ngẩng cằm. “Xem kìa, tới rồi”
Thẩm Thiên Lăng vô cùng kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy xa xa có người cưỡi ngựa đến.
Tần Thiếu Vũ ôm eo hắn, nhảy xuống cây.
“Cung chủ, Thẩm công tử”. Hoa Đường tung người xuống ngựa, đáy mắt đầy vui mừng.
“Tả hộ pháp!”. Thẩm tiểu thụ rất muốn ôm nàng một chút, nhưng vẫn nhịn xuống!
“Chíp!”. Cục Bông đứng không vững, ngã từ trên cây xuống.
Hoa Đường vươn tay đón được.
Cục Bông dùng đôi mắt tròn vo nhìn nàng, sau đó nghiêng đầu “chíp” một chút!
“…”. Hoa Đường rõ ràng cũng thắc mắc giống nó.
“Phượng hoàng”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Phượng hoàng?”. Hoa Đường vô cùng giật mình, lại nhìn Cục Bông trong lòng bàn tay.
Tiểu phượng hoàng sung sướng xoè cánh, cực kì ngắn!
Tả hộ pháp: …
“Trong thành rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Nghe hắn hỏi, Hoa Đường thở dài. “Hôm ấy sau khi cung chủ và Thẩm công tử rời khỏi Thiên Ổ Thuỷ trại, có rất nhiều chim báo tang tới tập kích. Mọi người bị tách ra, may mà Thẩm đại thiếu gia mang Diệp cốc chủ mở đường máu, mọi người mới thoát được.
“Đại ca của ta sao rồi?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sốt ruột.
“Thẩm đại thiếu gia không sao, nhưng Diệp cốc chủ bị thương”. Hoa Đường nói. “Hiện tại mọi người bị tách ra ở nhiều nơi khác nhau, ta ở lại gần đây chờ cung chủ về”
Quả nhiên là vậy…
Thẩm Thiên Lăng thở dài.
Ma giáo thật xấu xa!
Chương trước | Chương sau