“Lại cảm lạnh”. Tần Thiếu Vũ đút cho hắn một quả nhãn.
bạn đang xem “Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Thẩm Thiên Lăng nằm trên ghế tựa mà ngáp, như một con mèo lười.
Ám vệ trên nóc nhà đồng loạt chậc lưỡi. Bên ngoài đã lộn xộn cỡ nào rồi mà cung chủ và phu nhân vẫn còn âu yếm.
Thật không thể sung sướng hơn được nữa!
“Vào ngủ một chút nhé?”. Tần Thiếu Vũ lột cho hắn quả nhãn cuối cùng.
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng duỗi người. “Ma giáo lúc nào sẽ đến?”
Tần Thiếu Vũ bật cười. “Nghe như rất mong hắn đến vậy”
“Tóm lại sớm muộn gì cũng đến”. Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy khỏi ghế. “Có nhận được tin gì của Chúc Thanh Lam không?”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Lần này hình như Ma giáo không muốn dùng Chúc Thanh Lam”
“Còn Hồng Phi Hoàng?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Từ lúc lợi dụng hắn hạ cổ cho ngươi xong thì không yêu cầu gì nữa”. Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng nâng cằm thở dài, Ma giáo thật đáng ghét!
“Muốn chơi cờ không?”. Diệp Cẩn ôm bàn cờ ra.
“Không”. Thẩm Thiên Lăng không có hứng. “Ngươi tìm đại ca của ta ấy, hắn rất thích cờ vây”
“Sao ta có thể chơi cờ với hắn được!”. Diệp Cẩn giận dữ. “Ta rất lãnh khốc!”
Thẩm Thiên Lăng không nói gì nhìn hắn.
Thẩm Thiên Phong sắc mặt đen kịt đẩy cửa phòng ra.
“Hôm nay trời thật đẹp”. Diệp Cẩn nhanh chóng đổi đề tài.
Thẩm Thiên Lăng lười quản hai người bọn họ, định kéo Tần Thiếu Vũ vào phòng thì xa xa truyền tới tiếng động lạ.
Cả trăm con chim báo tang màu đen đang tung cánh, che khuất cả bầu trời trong thành mà bay tới, tiếng kêu thê lương như đang khóc, nghe vào sởn gai ốc.
Dân chúng trong thành nhất thời hỗn loạn, đồng loạt bỏ lại công việc trong tay ôm đầu thét chói tai chạy về nhà. Ánh mặt trời vốn đang lên cao, mặt đất lại bị bóng đen bao phủ. Mấy trăm con chim báo tang vỗ cánh tạo thành từng trận gió mạnh, bụi bặm bay khắp đất trời.
“Bảo vệ Lăng nhi!”. Tần Thiếu Vũ lớn tiếng căn dặn.
Ám vệ lập tức bảo vệ Thẩm Thiên Lăng và Diệp Cẩn về phòng. Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Phong liếc nhau, chân mày nhăn lại.
Sự việc đáng sợ nhất đã xảy ra, muốn ngăn cản số lượng lớn chim báo tang không dễ như vậy, sợ rằng trong Thiên Ổ Thuỷ trại cũng gặp nạn.
“Sẽ không sao chứ?”. Thẩm Thiên Lăng ờ trong phòng, tâm trạng không yên.
“Sẽ không”. Ám vệ an ủi hắn. “Võ công của cung chủ và Thẩm thiếu gia người thường khó có thể so sánh, chúng ta sẽ bảo vệ công tử”
Vừa nói xong, vài miếng ngói trong phòng đã bị lật lên. Mấy con chim báo tang kêu vang lao xuống, móng vuốt nhắm thẳng vào mặt hai người.
Tần Thiếu Vũ bay lên, trường kiếm đâm thẳng vào cổ họng nó.
Máu tươi trong nháy mắt văng tung toé, tạo thành một màn sương màu đỏ trên trời.
Chim báo tang kêu thảm thiết ngã vào trong viện, Thẩm Thiên Lăng nhìn qua khe cửa, bất giác sởn gai ốc.
“Mùi gì vậy?”. Ám vệ cau mày. “Hình như hơi quen”
Mấy người còn lại hít một cái, một người trong đám nhảy ra cửa sổ, sau một lát mang theo một con chim màu xanh thẫm về, hung hăng ném trên đất.
“Là Mặc Ngọc Cốt”. Diệp Cẩn dùng chân đá đá. “Chim báo tang rất dễ bay nhầm đường, Mặc Ngọc Cốt dẫn đường cho bọn chúng”
“Hoá ra là trinh thám của Ma giáo”. Ám vệ cắn răng. “Chả trách cứ bay tới chỗ này, nếu biết vậy đã làm thịt nó sạch sẽ!”
“Làm thịt cũng không có tác dụng, nói không chừng Mặc Ngọc Cốt không chỉ có một con”. Diệp Cẩn tựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài. “Không biết hiện tại thế nào”
“Giải tán người khỏi quán trọ!”. Thẩm Thiên Phong vung kiếm chém bị thương một con chim báo tang, giận dữ hét. “Chuẩn bị dầu hoả và cung tên”
Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang nhận lệnh rời đi, Tần Thiếu Vũ bị hơn mười con chim to vây quanh, giết đến đỏ mắt.
Lại một con Mặc Ngọc Cốt bay vào song cửa, khàn khàn kêu một tiếng.
Ám vệ chém nó làm hai mảnh, cũng đã chậm rồi, ba bốn con chim báo tang đã đổi phương hướng bay tới cửa sổ, trong nháy mắt đấu đá với ám vệ. Thẩm Thiên Lăng sợ hãi đổ mồ hôi, Diệp Cẩn nhanh chóng nhét hắn vào tủ, khoá lại!
Chim báo tang kêu quác quác vỗ cánh, đồ đạc trong phòng bị vỗ thành bụi phấn. Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm trong tủ, tay siết chặt thành nắm đấm.
Chim báo tang không ngừng bay vào từ cửa sổ, vách tường bắt đầu rung rinh. Ám vệ một đao chém đứt khoá đồng, lôi Thẩm Thiên Lăng ra, mở đường máu xông ra ngoài.
Phòng sập xuống trong phút chốc, Tần Thiếu Vũ nhảy xuống, ôm Thẩm Thiên Lăng chém giết ra ngoài.
Đạp Tuyết Bạch hí một tiếng xông tới, mang hai người lao ra khỏi thành.
Thẩm Thiên Phong một tay ôm Diệp Cẩn vào lòng, tay kia chém chết một con chim.
Diệp cốc chủ luống cuống móc trong ngực ra một bình thuốc, thay hắn bôi thuốc lên vết thương ở đầu vai.
Mười mấy cung thủ mang dầu hoả chạy tới, Thẩm Thiên Phong ôm Diệp Cẩn nhảy tới một mảnh đất trống. “Bắn cung!”
Trong thời gian ngắn, hàng trăm mũi tên mang theo lửa mạnh bắn lên trời, không khí phút chốc nồng nặc mùi khét, tiếng kêu thê lương truyền khắp nửa toà thành.
Dân chúng trốn trong chăn run lẩy bẩy, nhất thiết đừng xảy ra chuyện a…
Chương trước | Chương sau