“Rất mệt sao?”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.
bạn đang xem “Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Giành lại sinh mệnh từ linh hồn tà ác đương nhiên phải mệt”. Người áo đen thở phào một cái. “Có điều nếu trị hết cho Thẩm công tử, có mệt cũng đáng”
“Nếu ngày mai Lăng nhi quả thật tỉnh, Tần mỗ nhất định cảm tạ vạn lượng hoàng kim”. Tần Thiếu Vũ cực kì ngông cuồng!
“Cung chủ khách khí rồi, đây là duyên phận giữa ta và Thẩm công tử”. Người áo đen hỏi. “Có cần ta sắc thuốc cho Thẩm công tử không?”
“Không cần, giao cho người hầu là được rồi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu không còn gì khác, ta sẽ sai người đưa hai vị quay về”
“Cũng được”. Người áo đen gật đầu, móc trong ngực ra một bình sứ. “Viên thuốc này sắc chung với thuốc, có thể tăng thêm công hiệu”
“Là gì vậy?”. Tần Thiếu Vũ nhận lấy,
“Là thuốc của Tây Vực, không tên”. Người áo đen nói. “Rất hữu dụng”
“Đa tạ”. Tần Thiếu Vũ đưa thuốc cho ám vệ.
“Chúng ta cáo từ trước”. Người áo đen nói. “Nếu có chuyện gì, Tần cung chủ có thể tìm ta mọi lúc”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, nhìn theo hai người rời khỏi phòng.
“Đi rồi sao?”. Sát vách, Thẩm Thiên Lăng dè dặt hỏi.
“Đi”. Thẩm Thiên Phong nói.
“Ta có thể qua đó sao?”. Thẩm Thiên Lăng muốn đi xem ngọn nguồn.
“Có gì đâu mà xem!”. Thẩm Thiên Phong khinh thường.
Đương nhiên là có! Ngươi không muốn xem không có nghĩa là ta không muốn xem! Thẩm tiểu thụ ưm ưm một chút bày tỏ kháng nghị, sau đó lén lút chạy qua phòng bên.
Thẩm Thiên Phong lãnh khốc hừ một tiếng!
“Lăng nhi”. Tần Thiếu Vũ hơi bất ngờ. “Sao lại qua đây?”
“Sự việc sao rồi?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Diệp Cẩn đang ngồi trên giường xem phương thuốc, vẻ mặt hơi nghiền ngẫm.
“Phát hiện điều gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Lời niệm chú lúc nãy là Cổ Tâm chú”. Diệp Cẩn nói. “Nếu trong cơ thể có cổ trùng, nghe xong sẽ bị hắn khống chế, biến thành con rối vô hồn”
Thẩm Thiên Lăng đổ mồ hôi lạnh.
Tần Thiếu Vũ cau mày. “Nói tỉ mỉ một chút”
“Nói cách khác, nếu nằm đây là Thẩm công tử, mà trong cơ thể hắn cổ trùng chưa bị bức ra thì dưới đoạn niệm chú lúc nãy, dần dần cổ độc sẽ ăn lên não”. Diệp Cẩn lắc cái chai trong tay. “Đây là bột phấn làm từ xác Cổ vương, người trúng cổ chỉ cần hít vào một ít, dù bình thường không biết võ công cũng sẽ trở nên cực mạnh”
“Mục đích là gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Đoạn niệm chú vừa rồi bảo Lăng nhi làm gì?”
Diệp Cẩn lời ít ý nhiều. “Hạ độc giết ngươi”
Tần Thiếu Vũ cười nhạt. “Quả thật là phương thức của Phượng Cửu Dạ và Khương Cốt bang”
Thẩm Thiên Lăng khó hiểu. “Nhưng nếu bọn hắn muốn lấy đồ trong tay ta, sao phải dùng phương thức này khiến ta giết người?”. Trúng cổ sẽ biến thành kẻ ngốc, còn có giá trị lợi dụng gì nữa.
“Cổ độc chỉ là tạm thời thôi, đối phương có thể hạ cổ thì cũng có giải dược”. Diệp Cẩn giải thích.
“Nếu ngươi thật sự giết ta, Truy Ảnh cung và Nhật Nguyệt sơn trang sẽ gây thù. Đến lúc đó Ma giáo sẽ có phương pháp đồn đãi khiến ngươi không thể tồn tại trong chính đạo được nữa”. Tần Thiếu Vũ nói. “Huống hồ Truy Ảnh cung giàu có thuộc tầm cỡ quốc gia, nếu ta chết đương nhiên sẽ có rất nhiều người muốn chiếm tài sản, các môn phái còn lại sẽ ngại mặt mũi trên giang hồ, nhưng Ma giáo thì chẳng có gì để đắn đo cả”
Hèn hạ như vậy a! Trình độ chán ghét của Thẩm tiểu thụ dành cho Phượng Cửu Dạ lại nâng lên một bậc!
“Hiện giờ phải làm sao?”. Diệp Cẩn hỏi.
“Không bằng tương kế tựu kế một lần nữa”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Nói với mọi người rằng ngươi trúng độc ư?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn.
“Ta sẽ kiếm cớ khiến Thiên Phong giả bộ rời khỏi, sau đó âm thầm vòng lại”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đến lúc đó nếu ta lại trúng độc thì Ma giáo tất nhiên sẽ cho rằng đó là thời cơ tốt để cướp người”
“Không sai”. Diệp Cẩn gật đầu. “Nếu hành động thuận lợi, nhớ chặt tay của cái tên vừa cầm lấy tay ta!”
Lão tử cũng có thể để ngươi tuỳ tiện sờ loạn sao?
Ghê tởm chết!
“Thiên Phong đang làm gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Ở sát vách”. Thẩm Thiên Lăng liếc Diệp Cẩn.
Diệp cốc chủ nhất thời giận tím mặt. “Ngươi nhìn ta làm gì, ta không có quan hệ gì với hắn!”
Thẩm Thiên Lăng: …
Ngươi – ngươi - ngươi đừng nhạy cảm vậy chứ! Ta còn chưa nói gì, sao ngươi lại có tật giật mình vậy chứ?
Quả thật một chút kỹ xảo biểu diễn cũng không có!
Chương trước | Chương sau