Sính Lễ Cũng Đã Nhận Rồi!
“Nói bậy”. Giữa hai chân mày Thẩm Thiên Phong nhăn lại càng sâu. “Hàn độc phát tác sao có thể không đau, mau nói thật với đại ca”
“Được rồi, hơi đau”. Thẩm Thiên Lăng ăn một muỗng cháo lớn. Thỉnh thoảng nói dối cũng không sao, nhưng chuyện xx không thể nói lung tung!
bạn đang xem “Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Thẩm Thiên Phong thở dài. “Sớm biết hắn chăm sóc ngươi không tốt thì ta đã không dễ dàng để ngươi rời khỏi Nhật Nguyệt sơn trang như vậy”
“Ai nói ta không chăm sóc tốt cho hắn”. Tàn Thiếu Vũ đúng lúc đẩy cửa bước vào.
Thẩm tiểu thụ lập tức trốn tránh trách nhiệm. “Ta không nói gì nha!”
Thẩm Thiên Phong càng bất mãn. “Sợ hắn vậy sao?”
Sao lại gọi là sợ, rõ ràng chính là nói sự thật! Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng rất chính nghĩa!
“Gầy thành như vậy mà cũng gọi là chăm sóc tốt ư?”. Thẩm Thiên Phong cười nhạt.
Thẩm Thiên Lăng: …
Gầy thành như vậy, sao nghe có vẻ mỉa mai vậy?
Tàn Thiếu Vũ nghe vậy suýt nữa cười ra tiếng, nâng Thẩm Thiên Lăng lên khỏi ghế. “Như thế này mà gọi là gầy sao?”
“Chẳng lẽ còn có thể gọi là béo?”. Thẩm Thiên Phong hỏi lại.
Tàn Thiếu Vũ nhéo hông vợ mình một cái. “Không được hóp bụng”
Thẩm Thiên Lăng: …
Mẹ kiếp, ngươi không nói ra sẽ chết sao?
Có tin ta ly hôn với ngươi không?
“Nói chung nếu Hàn độc của Lăng nhi phát tác lần nữa, ta sẽ tự mình dẫn hắn đi Nam Hải”. Thẩm Thiên Phong rất có oai nghiêm của đại ca!
“Hay là chúng ta ăn cơm trước đi?”. Thẩm tiểu thụ nhiệt tình đề nghị, các ngươi đừng có vừa chạm mặt đã nghiêm túc vậy chứ, quả thật một chút thú vị cũng không có!
“Đói bụng ư?”. Tàn Thiếu Vũ ngồi xuống cạnh hắn.
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng vắt khăn ấm giúp hắn lau tay. “Đại ca nói hôm nay ngươi có việc gấp phải làm, là việc gì vậy?”
“Lau tay cũng phải để Lăng nhi hầu hạ ư?”. Thẩm Thiên Phong cắt ngang, rõ ràng cực kì khó chịu.
Thẩm Thiên Lăng sửng sốt, vắt khăn sao gọi là hầu hạ được? Đây rõ ràng là nâng khăn sửa túi, rất cảm động biết không!
Tàn Thiếu Vũ nhướn mi hỏi lại. “Ngươi có ý kiến sao?”
Sắc mặt Thẩm Thiên Phong càng thêm tối tăm.
Thẩm tiểu thụ không còn gì để nói. “Chẳng lẽ các ngươi vì chuyện này mà cãi nhau ư?”. Cũng quá lặt vặt rồi!
Có điều sự thật chứng minh rằng đại hiệp sẽ không cãi nhau, bởi vì bọn họ trực tiếp đánh nhau!
Quả nhiên lãnh khốc!
Hai người leng keng từ nhà ăn đánh ra sân, Thẩm Thiên Lăng trợn mắt há mồm đuổi theo, hai người này ăn phải thuốc nổ sao?
“Công tử đừng lo”. Ám vệ gặm đùi gà nói. “Thẩm thiếu gia và cung chủ bình thường vừa gặp mặt đã đánh nhau, không xem là chuyện lớn”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Luận võ với nhau mà thôi”. Ám vệ chia cho hắn một cái chân gà. “Ở tiệm của Lâm gia, phải xếp hàng mới mua được”
Béo ngậy cực kì mê người! Thẩm tiểu thụ nhận lấy nói cám ơn, sau đó tò mò hỏi. “Các ngươi xếp hàng bao lâu?”
“Chúng ta không cần xếp hàng”. Ám vệ xua tay. “Chúng ta trực tiếp xuống bếp trộm”
Thẩm Thiên Lăng không nói gì, có tự trọng chút đi! Giọng điệu kiêu ngạo này là sao!
Gặm xong chân gà, Tàn Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Phong còn đang đánh, ám vệ thân thiết đưa qua một con tôm chiên lớn.
“Không ăn”. Thẩm Thiên Lăng lau tay một chút. “Ta còn đang uống thuốc, không thể ăn nhiều dầu mỡ”
“Công tử vào ăn cơm trước đi”. Ám vệ hảo tâm nói. “Cung chủ và Thẩm công tử e là phải đánh một trận đã đời nữa”
Về phần “một trận đã đời nữa” là bao lâu, Thẩm Thiên Lăng phải sau việc này mới cảm thán, đúng là “đã đời” một trận!
Bởi vì hai người thế mà đánh suốt hai canh giờ, đến tận đêm khuya mới ngừng tay, còn chưa thỏa mãn!
“Các ngươi không mệt sao?”. Thẩm Thiên Lăng ngáp.
Thẩm Thiên Phong thu kiếm vào vỏ, tiện tay vỗ vỗ đầu hắn. “Đêm nay ngủ với đại ca”
Tàn Thiếu Vũ nghe vậy mặt tối sầm. “Không cho”
“Không cho?”. Thẩm Thiên Phong híp mắt. “Từ lúc nào mà ngươi quản người của Nhật Nguyệt sơn trang vậy?”
“Sính lễ cũng nhận rồi, sau này đương nhiên do ta quản”. Tàn Thiếu Vũ mang Thẩm tiểu thụ về. “Không phiền anh vợ nhọc lòng”
“Đại ca ngủ sớm chút đi”. Thẩm tiểu thụ tựa vào vai Tàn Thiếu Vũ, rất ăn cây táo rào cây sung mà vẫy tay, vẻ mặt đặc biệt vô tội.
Thẩm Thiên Phong hít sâu một hơi, ngươi không thể phản đối chút sao?
Sau khi về phòng đóng cửa, Tàn Thiếu Vũ đè hắn lên tường hôn lưỡi một phen, đặc biệt điên cuồng!
“Cả người đầy mồ hôi”. Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng chán ghét.
“Ừ”. Tàn Thiếu Vũ kề vào tai hắn cọ cọ. “Tắm cho vi phu đi”
Tiểu nhị đã chuẩn bị xong nước ấm từ sớm, Thẩm Thiên Lăng cởi áo cho hắn, bưng một chiếc ghế nhỏ tới ngồi bên thùng tắm.
“Hôm nay có sợ không?”. Tàn Thiếu Vũ hỏi hắn.
“Hơi hơi”. Thẩm Thiên Lăng lấy khăn chà lưng cho hắn.
“Có giận ta không?”. Tàn Thiếu Vũ quay đầu nhìn hắn.
Thẩm Thiên Lăng hơi sửng sốt. “Giận cái gì?”
“Ta sớm biết Phượng Cửu Dạ tới nhưng không báo trước với ngươi, còn bỏ lại ngươi một mình ở quán trọ”. Tàn Thiếu Vũ xoay người.
Thẩm tiểu thụ nghe vậy nhíu mày.
Tàn Thiếu Vũ dùng ngón tay chọt chọt mặt hắn. “Nói”
“Trước khi ngươi nói, thật ra ta không giận lắm”. Thẩm Thiên Lăng nheo mắt lại, đôi khi nhìn cực kì giống Thẩm Thiên Phong!
Tần cung chủ dò xét. “Vậy bây giờ thì sao?”
“Ngươi tốt nhất là tìm một nguyên nhân hợp lý”. Thẩm tiểu thụ hung dữ banh mặt hắn. “Nếu không lão tử lập tức cắn ngón trỏ viết đơn ly hôn!”
Tàn Thiếu Vũ tiến lại gần hôn nhẹ lên môi hắn.
Thẩm Thiên Lăng vẫn nghiêm mặt, vì hành vi hôn hít này không phải lúc nào cũng hữu dụng, ta cũng rất có nguyên tắc!
“Thứ nhất ta không xác định trăm phần trăm là Phượng Cửu Dạ tới, sợ nói trước khiến ngươi lo lắng. Hơn nữa ta biết nếu hắn tới, Thiên Phong cũng nhất định bảo vệ tốt ngươi”. Tàn Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Hơn nữa hôm nay ta nhất định phải đi”
“Nguyên nhân là gì?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu. “Nếu đơn giản là để dụ Phượng Cửu Dạ ra, đại ca cũng không có ý định bắt hắn cho ngươi”
“Không phải muốn dụ Phượng Cửu Dạ, mà là muốn xác định gian tế ở Truy Ảnh cung”. Tàn Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy càng giật mình. “Truy Ảnh cung có gian tế ư?”
Tàn Thiếu Vũ gật đầu.
“Ai vậy?”. Thẩm Thiên Lăng truy hỏi.
“Diêu Khiêm”. Tàn Thiếu Vũ lần này không có thừa nước đục thả câu.
Thẩm Thiên Lăng hít một hơi lãnh khí.
“Những suy diễn liên quan tới chúng ta lúc trước đều do hắn bịa đặt ra”. Tàn Thiếu Vũ nói. “Hắn là người của Phượng Cửu Dạ, sở dĩ làm vậy là khiến chúng ta có khúc mắc trong lòng, từ đó khiến ngươi nhanh chóng quay về Ma giáo”
“Nhưng sao hắn lại muốn phản bội Truy Ảnh cung?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Nguyên nhân không quan trọng”. Tàn Thiếu Vũ tựa vào thành thùng, hơi nhắm mắt lại. “Ta chỉ xem kết quả. Hắn trăm phương ngàn kế dụ ta rời khỏi ngươi, khiến Phượng Cửu Dạ đến cướp người, điểm này thôi đã là tội không thể tha rồi”
“Vậy hôm nay ngươi giải quyết hắn thế nào?”. Thẩm Thiên Lăng bóp vai cho hắn.
“Nếu dựa theo quy định, chết mười lần cũng không đủ”. Tàn Thiếu Vũ lạnh lùng nói.
Thẩm Thiên Lăng ngừng tay. “Cho nên… ngươi giết hắn?”
“Phế võ công, giao cho Phạm Nghiêm”. Tàn Thiếu Vũ nói. “Cho Phạm Nghiêm một ân nghĩa, từ nay về sau chuyện này như thế nào ta không muốn quản, cũng lười quản”
Thẩm Thiên Lăng thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút vẫn thấy tiếc nuối. “Đang êm đẹp, không biết hắn trúng tà gì nữa”. Thế mà chạy đi thông đồng với Ma giáo!
“Được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa”. Tàn Thiếu Vũ vuốt ve gương mặt hắn. “Vào tắm chung đi”
“Vì sao?”. Thẩm tiểu thụ rất nghiêm túc. “Chúng ta rõ ràng có hai thùng nước tắm!”
“Đừng lãng phí nước”. Tàn Thiếu Vũ giáo dục hắn. “Ngươi cũng biết sa mạc ở Tây Bắc, mọi người vì một chén nước…”
“Câm miệng!”. Thẩm Thiên Lăng xoay lưng lại phía hắn cởi quần áo, sau đó để cái mông trần truồng mà bước vào thùng nước của mình.
Tàn Thiếu Vũ tựa vào mép giữa hai thùng, khóe miệng cong lên. “Nhìn từ sau lưng, cái mông thập múp”
Múp cái đầu ngươi! Thẩm Thiên Lăng tự mình tắm.
“Phu nhân”. Tàn Thiếu Vũ gọi hắn.
“Cái gì?”. Thẩm tiểu thụ cực kì hung dữ!
“Ngứa lưng”. Vẻ mặt Tàn Thiếu Vũ vô tội!
“Tự gãy!”. Cực kì vô tình!
Chương trước | Chương sau