“Là Hữu sứ thì phải có tín vật”. Tần Thiếu Vũ chọt chọt vào mặt hắn. “Sau đó hắn cho ngươi một trong số thánh vật của Ma giáo, Huyết Ngọc Hồng Liên”
bạn đang xem “Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Sau đó ta mất trí nhớ?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ gật đầu.
Thẩm tiểu thụ nhất thời tràn ngập đồng cảm với Phượng Cửu Dạ. Thật vất vả bồi dưỡng ra một tên gian tế, kết quả chưa kiếm được gì còn bị mất bảo bối.
Quả thật xui xẻo không gì sánh được!
“Mấy chuyện ta biết đều đã nói với ngươi”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Không giận nữa chứ?”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng tò mò. “Vậy gián điệp trong Ma giáo bây giờ còn không?”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, thản nhiên nói. “Có một ngày ta sẽ báo thù cho hắn”. Giọng rất nhẹ, Thẩm Thiên Lăng nghe vào lại thấy tim đập mạnh.
Đứa ngốc cũng biết lời này bao hàm bao nhiêu sát ý!
“Đừng nhăn nhó”. Thẩm Thiên Lăng xoa xoa mi tâm cho hắn. “Chúng ta đi ăn chút gì đi”. Tâm trạng không tốt thì nên ăn gì đó, như vậy mới khoa học!
Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Không ăn”
“Tại sao?”. Thẩm tiểu thụ dụ dỗ hắn. “Lần trước ăn bánh chưng thịt trứng rất ngon!”
Kết quả Tần Thiếu Vũ nói. “Mỡ ục ịch, sau này ngươi phải ăn uống điều độ lại”
Thẩm Thiên Lăng: …
Fuck Fuck Fuck Fuck Fuck!
Đã biết là không nên an ủi ngươi mà!
Dám chê lão tử!
Ngươi mới mỡ ục ịch, cả nhà ngươi đều mỡ ục ịch!
Thẩm Thiên Lăng bóp cổ hắn, mắt toé lửa tức giận. “Lặp lại lần nữa xem!”. Đây là sỉ nhục với một diễn viên chuyên nghiệp! Hơn nữa nếu ngươi có thể tìm ra lão tử sớm một chút thì lão tử có cần phải ăn nhiều vậy không!
“Có điều khuôn mặt vẫn đẹp”. Tần Thiếu Vũ sửa lại đúng lúc, còn bóp bóp cánh tay hắn. “Chỗ này cũng không béo”
“Rồi sao nữa?”. Thẩm Thiên Lăng cưỡi trên người hắn.
“Chân cũng không béo”. Tần Thiếu Vũ nhanh chóng vén áo hắn lên. “Để kiểm tra chỗ này một chút”
Bụng mỡ trắng trắng mềm mềm, cực kì kiêu ngạo mà xệ xuống một miếng.
Tần Thiếu Vũ: …
Phụt.
“Muội ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tới mang tai, cam chịu che lại. “Rồi sao, ngươi dám kì thị người mập ư?”.
“Rất đáng yêu”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn xoay người, một lần nữa đè dưới thân, đáy mắt tràn đầy ý cười cưng chiều.
“Đứng dậy!”. Thẩm Thiên Lăng đá hắn.
Tần Thiếu Vũ vùi vào gáy hắn, cọ cọ như một con cún to.
Thẩm Thiên Lăng bị hắn làm nhột, hừ hừ mà né qua một bên. Một lát sau, Thẩm Thiên Lăng nhéo lỗ tai hắn. “Ta còn có chuyện hỏi ngươi!”
“Chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi
“Ngươi sớm biết ta có liên hệ với Phượng Cửu Dạ đúng không?”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc.
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Vì vậy nên…?”. Thẩm Thiên Lăng nheo mắt lại.
“Cái gì nên?”. Tần Thiếu Vũ khó hiểu.
“Rốt cuộc ngươi lúc nào thì bắt đầu thích ta?”. Thẩm Thiên Lăng không hề chớp mắt nhìn hắn.
Tần Thiếu Vũ: …
“Đừng gạt ta”. Thẩm Thiên Lăng khẩn trương đến quên cả hô hấp.
“Quan tâm đến vậy sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Ta muốn nghe lời nói thật”. Lần đầu tiên trong đời Thẩm Thiên Lăng chủ động nắm tay hắn.
“Vậy không cho nổi giận”. Tần Thiếu Vũ cầm tay hắn đưa lên môi hôn một cái.
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Ta không giận, không cho ngươi gạt ta”
“Lúc đầu ta chỉ muốn lợi dụng ngươi”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Phượng Cửu Dạ tính tình cẩn thận, tổng đàn Ma giáo ở núi cao, bốn phía mây mù mênh mang dễ phòng thủ khó tấn công, mà ngươi rất quan trọng với hắn”
Tim Thẩm Thiên Lăng đập loạn.
“Cho nên sau khi Thiên Phong tìm tới Truy Ảnh cung nói muốn ta cưới ngươi, ta mới đáp ứng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Vì ta đoán một khi Phượng Cửu Dạ biết chuyện này sẽ ra tay ngăn cản, mà ta cũng có cơ hội dụ hắn xuống núi”
“Cho nên trước kia ngươi không thích ta, chỉ muốn lợi dụng ta đúng không?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn hỏi.
“Lúc trước ngươi căm thù ta đến tận xương tuỷ, dù ta muốn thích cũng không có cơ hội”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Vậy ngươi thích ta từ lúc nào?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi chuyện này một lần nữa, vì rất quan trọng!
“Sau khi ngươi mất trí nhớ”. Tần Thiếu Vũ rốt cuộc nói thật. “Lúc đầu ta còn cảnh giác với ngươi, sau này ở chung lâu rồi mới thấy ngươi hoàn toàn khác với Thẩm Thiên Lăng trước kia”
“Khác chỗ nào?”. Trái tim Thẩm Thiên Lăng đập bình bịch hoảng hốt.
“Trước lúc mất trí nhớ ngươi bên ngoài thuần khiết, đầu óc lại âm hiểm, thậm chí lừa gạt toàn bộ Thẩm gia”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu không có gián điệp ở Ma giáo, ta hầu như sẽ bị ngươi lừa”
“Sau khi mất trí nhớ thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Dưa leo ngốc”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn. “Ta thích nhất ngươi như vậy”
Tuy dưa leo ngốc gì đó nghe rất ngu nhưng… khoé miệng Thẩm Thiên Lăng lại cong lên, ánh mắt sáng long lanh.
“Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ bị chọc cười. “Vui như vậy sao”
Thẩm Thiên Lăng ôm gối quay về trên giường, tâm trạng cực tốt.
“Vậy còn ngươi?”. Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo hắn. “Thích ta từ lúc nào?”
“Ai nói ta thích ngươi”. Thẩm tiểu thụ rất nghiêm túc. “Chuyện này không nên nói lung tung”
“Phải vậy không?”. Tần Thiếu Vũ hơi nhướn mày.
“Đúng vậy”. Thẩm Thiên Lăng vô tội gật đầu.
Một giây sau.
“Người đâu cứu mạng!”. Đang nói chuyện êm đẹp đừng cởi đồ người ta ra a, cái đồ lưu manh nhà ngươi!
Tần Thiếu Vũ cởi áo lót hắn ra, trực tiếp hôn lên cái bụng trắng mềm.
“Nhột a!”. Thẩm Thiên Lăng vừa cười vừa nói, nước mắt cũng chảy ra.
Tần Thiếu Vũ đáy mắt tràn ngập ý cười, một lần nữa hung hăn hôn lên môi hắn.
Thẩm Thiên Lăng hơi nhắm mắt lại, lông mi có chút run rẩy.
Tần Thiếu Vũ và hắn mười ngón tay giao nhau, từ từ hôn sâu hơn.
Chướng ngại lớn nhất trong lòng tan biến, mấy chuyện vụn vặt còn lại không muốn nghĩ nhiều, Thẩm Thiên Lăng hé miệng, thử liếm đầu lưỡi hắn một chút.
Ánh mắt Tần Thiếu Vũ tối lại, ôm chặt hắn mà triền miên.
Môi lưỡi quấn lấy nhau, mỗi lần chạm vào đều nóng rực. Hai tay Tần Thiếu Vũ từ eo hắn dời xuống, cách một lớp quần mà bóp cái mông vểnh lên của hắn.
Thẩm Thiên Lăng nằm trên người hắn, mặt dán vào ngực hắn, nghe từng tiếng tim đập.
Thấy hắn không chống cự, khoé môi Tần Thiếu Vũ khẽ nhếch lên, động tác càng suồng sã.
“Ưm…”. Khi “tiểu Lăng” bị nắm lấy, Thẩm tiểu thụ nhẹ nhàng rên rỉ một chút như con mèo nhỏ, khiến lòng người ngứa ngáy.
“Ngoan”. Tần Thiếu Vũ ngậm lấy lỗ tai hắn. “Đừng sợ”
Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại, thở dốc theo động tác của hắn, cuối cùng lên đỉnh.
“Lăng nhi”. Cầm khăn lụa lau tinh dịch trên tay, Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn hắn.
Thẩm Thiên Lăng hơi hoàn hồn, không chớp mắt nhìn hắn.
“Giúp ta một chút được không?”. Tần Thiếu Vũ thấp giọng hỏi.
Lỗ tai Thẩm Thiên Lăng thiêu đốt.
Thấy hắn không cự tuyệt, Tần Thiếu Vũ kéo tay hắn qua, nhẹ nhàng đặt dưới thân mình.
Gió mát thổi vào từng đợt hương hoa, hai người hạnh phúc bên nhau, làm việc gì cũng ngọt ngào.
“Thẩm công tử còn chưa dậy sao?”. Phạm Nghiêm đứng ngoài cửa, lo lắng không gì sánh được. “Cũng lâu rồi mà, lẽ ra phải tỉnh từ lâu”
Ám vệ an ủi. “Cung chủ ở trong đó, không sao đâu”
“Sao lại không sao chứ”. Phạm đường chủ cuống lên. “Các ngươi có xem qua chưa?”
Mọi người vội vàng lắc đầu. Mẹ nó, ai dám? Không muốn sống hay sao mà chạy đi xem cận cảnh cung chủ!
“Có phải cung chủ cũng trúng độc nên hai người ở chung với nhau mới không nghe thấy động tĩnh gì không?”. Phạm Nghiêm trí tưởng tượng bay xa.
“…”. Ám vệ đồng loạt nhìn trời. Ngươi không nghe được vừa rồi có động tĩnh hay sao, chúng ta cũng không dám lại gần.
“Hay là ta vào xem thử?”. Phạm Nghiêm từ đầu đến cuối vẫn không yên lòng.
Tâm trạng ám vệ nhất thời phức tạp, vì mọi người cũng muốn Phạm đường chủ đẩy cửa vào, có thể cùng đi xem náo nhiệt. Mặt khác lại cảm thấy lỡ cung chủ nổi giận phạt mọi người cùng dọn nhà xí thì làm sao bây giờ, cái được không thể bù lại cái mất! Ngay lúc ám vệ đồng loạt xoắn xuýt thì Phạm Nghiêm đã nhảy vào cổng. “Ta vẫn nên vào xem thôi”
“Hữu hộ pháp”. Ám vệ đột nhiên nói.
Chương trước | Chương sau