“Hắn cũng không có ý gì”. Phượng Cửu Dạ đỡ vai hắn đi về. “Ta tìm cho ngươi một ít sách, ngoan ngoãn đọc đi”
bạn đang xem “Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Lần sau còn dám đụng vào ta, chặt tay hắn!”. Thẩm Thiên Lăng còn giận.
“Được được được”. Phượng Cửu Dạ đưa hắn về phòng. “Nghỉ ngơi đi”
“Ngươi đi đâu vậy?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Đương nhiên là có chính sự phải làm”. Phượng Cửu Dạ dỗ dành hắn vài câu rồi xoay người rời khỏi phòng.
“Giáo chủ”. Nam tử trung niên canh giữ bên ngoài.
“Lần sau đừng đụng vào hắn”. Phượng Cửu Dạ lạnh lùng nói.
“Tại sao giáo chủ phải nhịn hắn?”. Nam tử trung niên khó hiểu.
Phượng Cửu Dạ không nói gì, đáy mắt mang theo ý cười quỷ dị.
Mà lúc này Thẩm Thiên Lăng đang ở trong phòng tính toán, vừa rồi ở nhà ăn thì nghe thấy vị thuốc đông y, giả bộ nhầm cửa định đi xem, đáng tiếc nửa đường bị cản lại, có điều rõ ràng là vị thuốc đông y không sai. Cho nên đại khái chỗ này là một tiệm thuốc bắc? Hơn nữa nhìn trang phục nam tử trung niên kia, chắc là một cửa hàng thuốc đông y rất nhỏ.
Trừ cái này ra hình như cũng không có đầu mối nào hữu dụng a. Thẩm Thiên Lăng nằm trên giường rung chân.
Nếu lần này có thể chạy thoát, vậy phải đánh Tần Thiếu Vũ một trận mới được!
Mấy ngày rồi cũng không tìm đến được, cơ bản không phải một đại hiệp hợp lệ!
Hoàn toàn là một bình hoa xinh đẹp mà thôi!
Một chút hữu dụng cũng không có!
Bởi vì trong phòng không có cửa sổ nên Thẩm Thiên Lăng chỉ có thể dùng cảm giác mà phán đoán thời gian, ngủ cực kì không yên ổn.
Có điều trong cái rủi có cái may, Phượng Cửu Dạ cũng không về phòng này nên đêm nay xem như yên tĩnh.
Sáng hôm sau, tráng hán bưng điểm tâm lên, Thẩm Thiên Lăng vốn muốn bắt chuyện, đáng tiếc tráng hán chính là một tên đầu gỗ, buông khay ra liền ra ngoài, hoàn toàn không để ý Thẩm Thiên Lăng còn đang blah blah nói.
Cao to như vậy cũng không cần giả bộ lãnh khốc a! Thẩm tiểu thụ oán thầm, cúi đầu nhìn điểm tâm.
Một bánh nướng một chén cháo, không còn gì nữa.
Còn có thể keo kiệt hơn nữa không! Thẩm Thiên Lăng quả thật muốn quỳ lại trình độ keo kiệt của nam tử trung niên, có biết phép đãi khách không?
Nguyên buổi sáng Phượng Cửu Dạ cũng không xuất hiện, đến trưa mới gặp trên bàn cơm.
“Sáng sớm ngươi đi đâu vậy?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Luyện công”. Phượng Cửu Dạ đưa một cái bánh bao cho hắn.
Thẩm Thiên Lăng cắn một cái. “Thức ăn đâu?”
Nam tử trung niên thả trước mặt hắn một đĩa rau xào và một đĩa gỏi gà.
“Chỉ có mấy thứ này thôi sao?”. Thẩm Thiên Lăng mở to hai mắt.
Lại thả thêm một chén canh trứng.
Thẩm Thiên Lăng vứt bánh bao, vẻ mặt mất hứng.
“Không muốn ăn ư?”. Phượng Cửu Dạ hỏi hắn.
“Ta đã ăn trái cây dại mấy ngày, còn tưởng rằng ra ngoài sẽ được ăn ngon hơn”. Thẩm Thiên Lăng phẫn nộ. “Đây là thứ đồ rách nát gì, chó nhà Thẩm gia cũng không thèm!”
Nam tử trung niên sắc mặt xanh mét.
“Đừng quậy”. Phượng Cửu Dạ cau mày, giọng nói có chút sắc bén.
Thẩm Thiên Lăng cắn môi dưới, trong mắt có chút hơi nước đầy uỷ khuất.
Thấy bộ dạng này của hắn, Phượng Cửu Dạ mềm giọng. “Lúc khó khăn, nhịn một chút được không?”
Thẩm Thiên Lăng im lặng cầm màn thầu, lặng lẽ bỏ vào miệng, không chịu dùng bữa, cũng không thèm liếc hắn một cái.
Phượng Cửu Dạ cau mày, giương mắt nhìn thoáng qua nam tử trung niên.
Vì vậy buổi tối Thẩm tiểu thụ được ăn heo quay da giòn và bánh Nam Hoa trai.
“Vui sao?”. Phượng Cửu Dạ hỏi hắn.
Thẩm Thiên Lăng cười tít mắt, quai hàm phình lênh, còn chủ động gắp một đũa thức ăn cho hắn.
Nam tử trung niên sắc mặt u ám như trước, dưới đáy lòng cười nhạt.
“Lần sau khách khí với hắn một chút”. Sau khi ăn cơm tối Thẩm Thiên Lăng về phòng, Phượng Cửu Dạ lạnh lùng nhìn nam tử trung niên. “Thu lại địch ý của ngươi”
“Lời đồn thật sai lầm, hắn bất quá chỉ là một công tử điêu ngoa bị làm hư thôi”. Nam tử trung niên nói. “Ai có kẹo thì đi với người đó”
“Như vậy chẳng lẽ không tốt sao?”. Phượng Cửu Dạ liếc hắn.
Nam tử trung niên nghẹn lời.
“Chính sự quan trọng hơn”. Phượng Cửu Dạ nói. “Lần này nếu ta thuận lợi ra khỏi thành, lập tức điều ngươi về tổng đàn, không cần mai danh ẩn tích ở nơi thôn quê này nữa”
“Tạ ơn giáo chủ”. Nam tử trung niên cúi đầu.
“Lui xuống đi”. Phượng Cửu Dạ nói. “Chỉ có mười ngày nửa tháng, nhớ kỹ đừng xung đột với hắn”
Nam tử trung niên nói. “Giáo chủ yên tâm, thuộc hạ đương nhiên biết chừng mực”
Chương trước | Chương sau