pacman, rainbows, and roller s
Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 154
5 sao 5 / 5 ( 142 đánh giá )

Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba - Chương 46

↓↓
Ma Giáo Giáo Chủ Rất Xui Xẻo!



Ngọn núi cao nhất ở ngoại ô phía Tây thành Quỳnh Hoa tên là Vọng Nguyệt sơn, địa hình dù không tính là hiểm trở nhưng lại rất ít người đến. Thứ nhất vì trong núi nở đầy hoa độc, hơi không cẩn thận thì sẽ đụng vào. Thứ hai vì trên núi nhiều đường mòn, lạc đường gặp ma quỷ là chuyện bình thường. Cho nên dần dần người ta đồn trên núi này có ma, ngay cả người đốn củi và kẻ đi săn cũng ít khi đến.

Mà lần này phương hướng mấy người kia chạy trốn cũng là Vọng Nguyệt sơn ở Tây thành.

bạn đang xem “Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Thấy mọi người đã vào cửa núi, đuôi mày Tần Thiếu Vũ khẽ nhếch, liếc mắt với Hoa Đường.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng hơi ngạc nhiên.

“Bích Lục Đồng đâu rồi?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Ở đây!”. Thẩm Thiên Lăng lấy một túi nhỏ trong ngực ra. “Ngươi cần à?”

“Ta không cần, ngươi cầm đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Núi này có khí độc, Bích Lục Đồng sẽ bảo vệ ngươi”

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nét mặt rõ ràng khẩn trương!

“Đừng sợ”. Tần Thiếu Vũ vỗ lưng hắn. “Không ai có thể cướp ngươi đi”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, hít sâu một cái!

Nhất định không thể làm mất mặt danh môn chính phái!

“Tần cung chủ”. Một lúc sau, quan binh ở gần đó cũng nghe tin chạy tới, trong thời gian ngắn ánh lửa tận trời. Tần Thiếu Vũ phân công mọi người vào núi tìm, nếu gặp phải tình trạng gì đột xuất thì liên lạc bằng đạn tín hiệu.

Bốn phía một mảnh đen kịt, ám vệ phía trước giơ đuốc, Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ tay trong tay, đi giữa đội ngũ.

Xa xa truyền tới tiếng thú hoang kêu, Thẩm Thiên Lăng lòng bàn tay đổ mồ hôi, thấy hơi ớn!

Càng lên cao, đường núi càng khó đi, nếu không phải có Tần Thiếu Vũ đỡ thì Thẩm Thiên Lăng suýt nữa té xuống núi vài lần, đặc biệt yếu đuối!

“Còn muốn đuổi theo nữa sao?”. Thấy phía trước là một mảnh rừng rậm, Thẩm Thiên Lăng trong lòng sợ sệt, lỡ có sói thì sao. Dù không có sói, nghĩ tới mấy côn trùng rắn rết kì quái cũng rất đáng sợ!

Tần Thiếu Vũ không nói lời nào nắm chặt tay hắn, cùng nhau đi vào.

Thẩm Thiên Lăng trong lòng run lên, rất muốn ôm cây kháng nghị. Cảm giác “Em bé bị người nhà mạnh mẽ đưa đi nhà trẻ” này thật chẳng hay ho gì!

Trên mặt đất phủ một tầng lá rụng thật dày, mùi hôi thối nồng nặc xung quanh, Thẩm Thiên Lăng sau lưng ướt đẫm mồ hôi, thầm liều mạng cầu khẩn đừng có con rắn nào rớt xuống cổ a! Quả thật hù chết người!

“Đằng trước có dòng sông”. Ám vệ dò đường về bẩm báo. “Nhìn không giống có người đi qua, còn muốn tiếp tục đi về phía trước sao?”

WTF đừng a! Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn Tần Thiếu Vũ – mau hạ lệnh quay về thôi!

Tần cung chủ lạnh lùng nói. “Tiếp tục”

Thẩm Thiên Lăng: ….

Mẹ kiếp một chút cũng không hiểu ý người khác!

Tuyệt giao!

“Mệt ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Phía trước phía sau một đống người, Thẩm tiểu thụ không thể làm gì khác ngoài hiền lương thục đức nói. “Không sao, chính sự quan trọng hơn”. Cực kì hiểu lý lẽ!

Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng, vươn tay sửa sang tóc cho hắn, còn chưa kịp nói gì thì sắc mặt lại biến đổi.

“Sao lại… a!”. Thẩm Thiên Lăng còn chưa hỏi xong thì đã bị hắn ôm lên, nhảy khỏi mặt đất ba bốn thước.

Vài mảnh ngân châm đâm vào thân cây, dưới ánh trăng có chút rùng rợn.

Mười mấy người áo đen nhảy từ trên cao xuống, trong chốc lát bắt đầu đánh nhau với ám vệ Truy Ảnh cung. Giữa tiếng đao kiếm, Thẩm tiểu thụ gần như muốn lệ rơi đầy mặt. WTF thế mà gặp phải mai phục, tình tiết cẩu huyết kiểu này có thể đổi mới chút không!

Người đâu cứu mạng!!!

“Rút lui”. Thấy ngày càng nhiều người áo đen từ bốn phương tám hướng tuôn ra, Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng chạy như bay vào sâu trong rừng.

“Đuổi theo”. Đối phương rõ ràng có chuẩn bị mà đến. “Bắt Thẩm Thiên Lăng, thưởng thiên kim (ngàn vàng ~)”

“Khụ khụ”. Công tử Thẩm – Thiên – Kim bị xóc nảy đến ho khan, cực kì buồn nôn!

Còn không bằng Đạp Tuyết Bạch chạy nữa, đừng để lão tử ói hết cả dạ dày vào tay ngươi a!

Tin hay không một phút sau sẽ ói lên hết cả người ngươi!

Bay qua dòng sông lăn tăn gợn sóng, Tần Thiếu Vũ không hề có ý dừng chân, ngược lại càng chạy càng nhanh, thẳng đến vách đá mới ngừng bước.

Thẩm Thiên Lăng vô lực ngồi xổm xuống đất ho khan.

Tần Thiếu Vũ lau mồ hôi cho hắn.

“Lần sau còn như vậy, coi chừng lão tử tuyệt giao với ngươi”. Thẩm Thiên Lăng vất vả điều chỉnh hô hấp, quay đầu nhìn quanh một chút, chân nhất thời mềm nhũn.

Vách núi a a a a a a!

“Chạy lộn đường rồi!”. Thẩm tiểu thụ căm giận kháng nghĩ, chạy trối chết cuối cùng tới đường cùng, có điềm xấu!

“Trời tối quá, sợ ngươi bị người ta đả thương”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn đứng dậy, không một chút áy náy.

“Hồi nãy là ai vậy?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Người của hắn”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Có ý gì?”. Thẩm Thiên Lăng hơi mê mang, người của hắn là ai?

Tần Thiếu Vũ chỉ chỉ phía sau.

Thẩm Thiên Lăng kì quái quay đầu nhìn, chỉ thấy trên tảng đá lớn cách đó không xa, một nam tử áo màu bạc đang lẳng lặng đứng, trên mặt mang mặt nạ bạc, dưới ánh trăng có hơi rùng rợn.

“A!!!!”

Mẹ kiếp ở đâu chui ra hù chết người ta!

“Sợ hắn hả?”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp gáy hắn, giọng điệu mang theo ý cười.

“WTF ai vậy?”. Thẩm Thiên Lăng trong lòng còn sợ hãi, kiên quyết không chịu quay đầu nhìn nam nhân mang mặt nạ lóng lánh ánh bạc kia.

Tần Thiếu Vũ thản nhiên nói. “Phượng Cửu Dạ”

Thẩm Thiên Lăng: !!!!

Nhất định phải nhìn lại một cái!

Lén lút quay đầu, lại vừa vặn bốn mắt chạm nhau.

“Thẩm Thiên Lăng”. Giọng Phượng Cửu Dạ lạnh thấu xương.

“…”.Thẩm tiểu thụ rất vô tội cùng hắn nhìn nhau.

“Tốt”. Phượng Cửu Dạ đáy mắt vô cảm. “Mập ra”

Thẩm Thiên Lăng: …

Mẹ kiếp liên quan quái gì đến ngươi! Vừa thấy mặt đã chê người ta mập! Đặc biệt đáng ghét!

“Trả hắn lại cho ta”. Phượng Cửu Dạ nhìn Tần Thiếu Vũ.

“Trả lại cho ngươi”. Chân mày Tần Thiếu Vũ khẽ nhếch. “Phu nhân của ta có quan hệ gì với ngươi?”

“Phu nhân ngươi?”. Phượng Cửu Dạ cười nhạt. “Bất quá là thừa dịp hắn mất trí nhớ, chế bậy ra chuyện không đâu gì đó mà thôi!”

“Thì sao?”. Tần Thiếu Vũ nói. “So ra vẫn tốt hơn ngươi hạ cổ độc cho hắn, vẫn tốt hơn ngươi lừa hắn nhiều năm như vậy!”

Fuck! Thẩm Thiên Lăng trong lòng cả kinh, đây là tình tiết gì!

“Ngươi nghĩ hắn sẽ tin sao?”. Phượng Cửu Dạ nhảy xuống khỏi tảng đá, từng bước đến gần hai người.

“Sao lại không tin?”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lăng nhi một đường triền miên với ta, ân ái không biết bao nhiêu kìa!”

Thẩm Thiên Lăng: …

Loại chuyện cá nhân này không cần nói ra a!

“Theo ta về”. Phượng Cửu Dạ không để ý tới Tần Thiếu Vũ nữa, chỉ vươn tay ra với Thẩm Thiên Lăng. “Ta có thể mặc kệ những chuyện ngươi làm khi mất trí nhớ”

Thẩm Thiên Lăng khổ sở nói. “Ta đã mất trí nhớ, theo ngươi về cũng không có tác dụng gì”. Cho nên, hay là chúng ta hãy quên nhau đi?

“Ta có thể tìm người trị chứng mất trí nhớ cho ngươi”. Phượng Cửu Dạ nói. “Đến lúc đó, ngươi tự nhiên sẽ nhớ lại ai mới là người ngươi nên đi theo”

Vậy cũng không được, Thẩm Thiên Lăng vẫn kiên định lắc đầu.

“Láo xược, ngay cả lời của ta cũng dám không tuân theo ư?”. Thấy hắn mềm cứng không ăn, Phượng Cửu Dạ giận dữ, hung hăng vươn tay chưởng nát một tảng đá.

Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng trốn sau lưng Tần Thiếu Vũ.

“Ở bên hắn ngươi chỉ có đường chết”. Phượng Cửu Dạ đáy mắt xẹt qua sát khí. “Cho ngươi hai lựa chọn, tự mình theo ta về Ma giáo, nhận được ân sủng vô hạn, hoặc bị ta cướp về Ma giáo, vậy đừng trách ta không nhớ đến tình xưa”

“Ta đã nói, ngươi là ai ta còn không nhớ”. Thẩm Thiên Lăng nghĩ người này quả thật không thể nào giao tiếp được. “Trên đường có một người xa lạ kêu ngươi về, chẳng lẽ ngươi cũng theo?”. Hơi có chỉ số IQ chút đi đại ca!

“Muốn chết!”. Phượng Cửu Dạ rút kiếm ra khỏi vỏ, trong đêm tối loé qua một vệt sáng.

“Dụ không được thì muốn cứng rắn cướp trên tay ta sao?”. Tần Thiếu Vũ nhướn đuôi mày, lạnh lùng cười.

“Ngươi cũng chỉ lợi dụng hắn mà thôi”. Phượng Cửu Dạ liếc Thẩm Thiên Lăng. “Ngu xuẩn”

Thẩm Thiên Lăng: …

Đồ đê tiện!

“Lần trước ta đấu với ngươi đã cách đây năm năm”. Phượng Cửu Dạ đối diện với Tần Thiếu Vũ. “Lúc đó chúng ta huề nhau, hôm nay bên người ngươi còn có hắn, ngươi nghĩ có thể thắng ta sao?”

Tần Thiếu Vũ cười. “Ta chưa từng nghĩ vậy”

Thẩm Thiên Lăng hít một hơi lãnh khí, mẹ kiếp nói nửa ngày hoá ra không nắm chắc?

Chuyện này không thể đùa được a!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu là một truyện ngôn tình sủng kể về một cô tiểu thư đã đến

21-07-2016 10 chương
Shock tình - Kawi

Shock tình - Kawi

Giới thiệu: Sự trở lại của một Kawi độc đáo hơn, cá tính hơn và sắc nhọn

15-07-2016 127 chương
Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc là một truyện ngôn tình của tác giả Lương Uẩn Như được

22-07-2016 22 chương
Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Văn án: Anh là một người con trai như thế, cứng nhắc, không thích giao du, đượm vẻ u

09-07-2016 1 chương
Hãy cứ bước đi

Hãy cứ bước đi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Đúng

25-06-2016
Sớm mùa hè tươi đẹp

Sớm mùa hè tươi đẹp

Và một cách lẩn thẩn, tôi, lần đầu tiên, cảm thấy không hoàn toàn hạnh phúc với

24-06-2016
Chuyện kể cho 40 năm sau

Chuyện kể cho 40 năm sau

Hàng trăm câu hỏi cứ quấn lấy tôi cả đêm, chẳng thể nào mà nhắm mắt lại được,

23-06-2016
Tháng 2 mùa yêu!

Tháng 2 mùa yêu!

Tháng hai rất chậm bởi những dãy phố ngày thường tấp nập huyên náo, bỗng một ngày

29-06-2016