Quả nhiên không có hắn bên người tâm trạng rất tốt! Sức ăn cũng lớn hơn nhiều! Thẩm Thiên Lăng vừa lẩm bẩm, vừa ra cửa đi bộ quanh sân – bụng cực kì no!
bạn đang xem “Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Công tử”. Triệu Ngũ đang uống trà trong sân.
“Ấy, ngươi về lúc nào thế?”. Thẩm Thiên Lăng ngoài ý muốn.
“Nửa canh giờ trước”. Trên y phục Triệu Ngũ có bùn đất, rõ ràng còn chưa kịp thay.
“Hay là về nghỉ ngơi trước đi?”. Thẩm Thiên Lăng giúp hắn gỡ lá cây vướng trên tóc xuống. “Hắn ra ngoài ăn cơm, chắc một lúc lâu mới về”
“Không cần”. Triệu Ngũ nói. “Ta ở đây chờ”
Nhìn qua tâm trạng không tốt lắm a… Thẩm Thiên Lăng thử. “Hắn và Chúc Thanh Lam cùng nhau ra ngoài”
“Ta biết”. Triệu Ngũ gật đầu. “Là người Tả hộ pháp lúc trước cứu về, nghe nói rất tuấn tú”
“Không bằng ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng vội an ủi.
Triệu Ngũ lắc đầu. “Công tử nói đùa”
Ta hoàn toàn không đùa a! Thẩm Thiên Lăng trong lòng cực kì đồng cảm với hắn, người trong lòng bị hồ ly tinh quyến rũ, nhất định cực kì khổ sở!
“Hay là chúng ta uống một chén?”. Thẩm Thiên Lăng đề nghị.
“A?”. Triệu Ngũ kinh ngạc.
Thế nhưng Thẩm Thiên Lăng đã chạy vào phòng lấy ra một vò Nữ Nhi Hồng!
Triệu Ngũ: …
“Không sao, những lúc thế này cần uống chút rượu”. Thẩm Thiên Lăng hào phóng không gì sánh được.
Triệu Ngũ có chút xấu hổ.
Thẩm Thiên Lăng lấy hai chén lớn rót đầy rượu, sau đó giống như đại hiệp mà giơ một chén. “Cạn!”
Triệu Ngũ cũng không cự tuyệt nữa, ngẩng đầu một hơi cạn sạch.
“Khụ khụ”. Dù tửu lượng của Thẩm Thiên Lăng không kém, có điều trước kia đều dùng chén nhỏ uống, bất chợt đổi thành bát to khó tránh khỏi không quen! Có điều hắn còn rất đàn ông mà rót đầy một bát, thấy đầu hơi choáng!
Triệu Ngũ im lặng không lên tiếng, rót cho mình một bát đầy. “Công tử còn muốn uống sao?”
Nhất định phải uống! Thẩm Thiên Lăng gật đầu!
Vì vậy hai người lại cạn chén.
Ám vệ ở chỗ cao thấy, nhao nhao toát ra đồng cảm và kính ngưỡng. Đồng cảm là Triệu Ngũ, Tả hộ pháp bị đoạt đi đúng là bi thương! Kính ngưỡng chính là Thẩm Thiên Lăng, tự mình cùng thuộc hạ giải sầu, phu nhân quả nhiên không hề kiêu căng!
Đợi một lúc lâu sau Tần Thiếu Vũ trở về thì thấy Thẩm Thiên Lăng mê mang ngồi trên ghế, dùng ánh mắt cực kì mơ màng nhìn xung quanh.
“Uống rượu sao?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
“Cung chủ”. Triệu Ngũ đứng lên. “Thẩm công tử muốn uống, thuộc hạ cản không được”
“Thật thoải mái!!!”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc giơ ngón cái, sau đó bắt đầu cười khúc khích.
Tần Thiếu Vũ: …
Triệu Ngũ: …
“Sự việc thế nào rồi?”. Thẩm Thiên Lăng vừa ôm Thẩm Thiên Lăng vừa hỏi.
“Thuộc hạ đã tra ra chỗ ở người kia, hơn nữa dựa theo hành tung của hắn thì quả thật khả nghi”. Triệu Ngũ nói.
“Hì hì”. Thẩm Thiên Lăng banh mặt mình, quay đầu nhìn hắn.
Tần Thiếu Vũ nhìn Triệu Ngũ. “Có cần ta lập tức đến đó không?”
“Không cần”. Triệu Ngũ lắc đầu. “Người nọ cũng vừa tới thành không bao lâu, đang mua thêm bàn ghế, nhìn giống như muốn định cư lâu dài”
“Vậy sáng mai qua đó”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng về phòng. “Về nghỉ ngơi trước đi”
“Vâng”. Triệu Ngũ gật đầu.
“Cạn!”. Thẩm Thiên Lăng còn đang choáng đầu.
“Cạn cái gì!”. Tần Thiếu Vũ quăng hắn lên giường. “Ngủ!”
“Không!”. Thẩm Thiên Lăng kéo tay hắn. “Uống tiếp”
“Sáng mai uống tiếp”. Tần Thiếu Vũ cởi giày cho hắn. “Hiện tại nghỉ ngơi cho tốt”
“Không nghỉ ngơi!”. Thẩm Thiên Lăng lăn lăn.
Tần Thiếu Vũ tháo đai lưng cho hắn, giúp hắn cởi áo khoác.
Thẩm Thiên Lăng nằm lì trên giường nhìn hắn vài lần, vẻ mặt rất vặn vẹo, cực kì ngây ngô.
“Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ bật cười, cúi đầu cụng trán với hắn.
Thẩm Thiên Lăng vòng tay ôm cổ hắn, rất phóng túng hôn lên!
Tần Thiếu Vũ hơi giật mình, theo bản năng quay đầu tránh né.
Thẩm tiểu thụ nhào tới một khoảng không, ánh mắt lập tức trở nên cực kì ấm ức!
“Đừng quậy nữa!”. Tần Thiếu Vũ kéo chăn. “Mau ngủ đi”
“Không!”. Thẩm Thiên Lăng cắn một cái lên mặt hắn.
“Ngươi say rồi”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn.
“Không có!”. Thẩm Thiên Lăng lại hôn lên miệng hắn một cái!
Tần Thiếu Vũ: …
Thẩm tiểu thụ cười khúc khích.
Loại cảm giác chiếm được tiện nghi này!
“Ta là ai?”. Tần Thiếu Vũ thấp giọng hỏi.
Thẩm Thiên Lăng mê mang đối diện với hắn.
“Ngoan, nói đi, ta là ai”. Tần Thiếu Vũ rất kiên trì.
Thẩm Thiên Lăng nghe lời mà nói. “Ta là ai”
“Ngươi là tiểu tửu quỷ”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Còn ta?”
“Tần Thiếu Vũ”. Thẩm Thiên Lăng chớp chớp mắt, rốt cuộc nói đúng một lần.
“Ừ”. Tần cung chủ cong khoé miệng.
“Tần Thiếu Vũ”. Thẩm Thiên Lăng lại kêu một tiếng.
“Là ta”. Giọng Tần Thiếu Vũ rất dịu dàng.
Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại, hơi ngửa đầu.
Tần Thiếu Vũ do dự một chút, hôn nhẹ lên trán hắn. “Ngủ ngon”
Thẩm Thiên Lăng sung sướng ôm chăn quay vào tường, sảng khoái ngủ mê mệt!
Mà Tần Thiếu Vũ lại tựa bên giường, suốt đêm không ngủ.
Chương trước | Chương sau