Cuối cùng cũng được hít thở không khí trong lành a… Thẩm Thiên Lăng tiếp tục dịu dàng nói. “Đương nhiên là thật”
bạn đang xem “Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Tần Thiếu Vũ giải huyệt cho hắn.
Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy khởi động gân cốt, sau đó quyết đoán rống giận lao tới. “Đồ chết tiệt, lão tử liều mạng với ngươi a!”
Đối với con mèo hoang không hề có sức chiến đấu này, Tần cung chủ chỉ đơn giản ôm lấy đầy yêu thương, hết bóp rồi lại bóp. Thẩm Thiên Lăng cực kì phẫn nộ, khóc cũng không được cười cũng không xong, gào khóc kêu lên cực kì không có khí phách.
Ngoài cửa, Hoa Đường và những người khác vừa lên lầu đã bị chấn động khựng lại, cả đám đưa mắt nhìn nhau.
Không phải nói xuất phát sớm một chút sao, bây giờ là tình huống gì đây!
“A!!!”. Thẩm Thiên Lăng kêu lên cực kì phóng túng, trong lúc đó còn kèm theo tiếng cười nhẹ của Tần Thiếu Vũ và âm thanh ván giường kẹt kẹt, đặc biệt không hài hoà.
Phạm Nghiêm quyết đoán kéo Hoa Đường đi. “Là cô nương thì ít nghe mấy thứ này một chút, tránh cho không ai thèm lấy”
Hoa Đường: …
Diêu Khiêm sắc mặt đen thui, xắn tay áo định gõ cửa, lại bị Triệu Ngũ tha đi.
“Lẽ nào cứ mặc cho Cung chủ tiếp tục như vậy?”. Diêu Khiêm giận dữ nói.
“Bằng không thì còn có thể thế nào?”. Triệu Ngũ vẻ mặt vô cảm nói. “Hiện tại tuỳ tiện xông vào chỉ làm Cung chủ nổi giận mà thôi”
“Còn ra thể thống gì!”. Diêu Khiêm tức giận đến hổn hển, gương mặt không còn chút máu, nhìn qua rất thê thảm!
Mà trong phòng ngủ, Thẩm Thiên Lăng từ lâu đã sức cùng lực kiệt, nằm trên giường ào ào thở dốc.
“Không đánh nữa?”. Tần Thiếu Vũ chọt chọt bụng hắn.
“Muội ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng vô lực. “Hồi nãy là ai vậy?”
“Ngươi đoán xem”. Tần Thiếu Vũ nhướn đuôi mày.
“Sao ta đoán được!”. Thẩm Thiên Lăng mềm nhẹ đá hắn một cái. “Nói mau!”
“Là mật thám của Khổng Tước sơn trang”. Tần Thiếu Vũ thuận miệng có lệ.
“Khổng Tước sơn trang là gì?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Một môn phái trên giang hồ, không lớn không nhỏ, lão già chưởng môn nổi danh phiền phức”. Tần Thiếu Vũ nói. “Vẫn muốn gả nữ nhi của hắn cho ta, lần này phái mật thám tới chắc là kiểm tra xem chuyện chúng ta ân ái có phải thật không”
Thẩm Thiên Lăng nhất thời tâm trạng phức tạp.
“Cho nên thuận thế diễn một tuồng kịch, cho hắn biết chúng ta cực kì ân ái, cũng vì vậy mà chết tâm”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn, ánh mắt cực kì thản nhiên.
Thẩm Thiên Lăng nghi vấn. “Biết rõ chúng ta có hôn ước mà còn muốn gả nữ nhi, không sợ cha ta tìm tới cửa sao?”
Tần Thiếu Vũ bật cười, lúc này lại có chút thông minh rồi.
“Cười cái gì”. Thẩm Thiên Lăng bất mãn.
“Làm thiếp mà thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Vị trí chính thê không ai dám tranh với ngươi”
Tranh muội ngươi…
Thẩm Thiên Lăng bĩu môi, miễn cưỡng tiếp nhận giải thích này, nằm lỳ trên giường phớt lờ hắn.
Chờ giải độc xong lấy đủ chín hạt châu thì lão tử và ngươi nhất định không còn gặp lại nhau trên giang hồ nữa!
“Ta gọi tiểu nhị mang nước ấm tới”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ngươi rửa mặt xong thì xuống, chúng ta ăn sáng xong rồi đi”
“Từ nơi này đến Quỳnh Hoa cốc mất bao lâu?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Mười ngày mà thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Không tính là xa”
Mười ngày còn không xa, đủ cho lão tử bay từ châu Á sang Âu Mỹ biết không! Thẩm Thiên Lăng vừa mặc quần áo vừa chửi fuck!
Cực kì muốn quay về!
Sảnh giữa dưới lầu, Hoa Đường vừa thấy Tần Thiếu Vũ xuống thì lập tức đứng dậy đón.
“Những người còn lại đâu?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Phạm đường chủ và các huynh đệ đi chuẩn bị xe ngựa, Triệu Ngũ và Hữu hộ pháp chắc ở hậu viện”. Hoa Đường nói. “Hồi nãy đúng như Cung chủ dự đoán, là trinh thám của Ma giáo”
“Sau này nếu còn có thì đừng để chạy thoát”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ám vệ đều là người của tiểu Ngũ, việc này ta sẽ nói riêng với hắn”
“Vâng”. Hoa Đường thay hắn châm chén trà nóng.
“Triệu Ngũ và Diêu Khiêm ở hậu viện làm gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Hoa Đường lộ vẻ mặt khó xử. “Sáng sớm Cung chủ và Thẩm công tử… Hữu hộ pháp bất mãn trong lòng, tiểu Ngũ chắc là đang khuyên bảo hắn”
Tần Thiếu Vũ nghe vậy bật cười. “Hắn thật không thích Lăng nhi”
“Hữu hộ pháp cũng vì suy nghĩ cho Cung chủ thôi”. Hoa Đường nói. “Cung chủ cũng biết xưa nay hắn tự xưng là có khả năng giao tiếp với thần linh, rất tin chuyện yêu ma chuyển thế. Nếu hắn đã tính ra chuyện Cung chủ và Thẩm công tử có nghiệt duyên thì ngăn cản cũng không kì quái”
“Ngươi cũng nghĩ Lăng nhi là hồ ly tinh?”. Tần Thiếu Vũ nhìn nàng.
Hoa Đường lưu loát nói. “Đương nhiên không, Cung chủ và Thẩm công tử quả thực trời đất se duyên, môn đăng hộ đối, lẽ ra nên sớm đại hôn mới đúng!”. Một giây do dự cũng không có, một chút cũng không làm mất mặt các vị Hộ pháp.
“Hừ!”. Diêu Khiêm mới được Triệu Ngũ dỗ dành từ hậu viện về, vào cửa đã nghe một câu như vậy, vì thế ngạo kiều giận dữ hất cằm, quay đầu đùng đùng nổi giận ra cửa!
Triệu Ngũ: …
“Thôi đi”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Dặn chủ quán chuẩn bị điểm tâm, chúng ta sớm xuất phát!”
Lộ trình mười ngày nói gần không gần, nói xa không xa. Sau năm ngày hành trình, Thẩm Thiên Lăng không cẩn thận ăn bậy đau bụng, vì vậy không thể làm gì khác ngoài việc khiến đoàn xe lần lượt dừng lại, thuận tiện cho hắn giải quyết vấn đề.
Sắc trời tối dần, thấy dường như sắp mưa, mà dựa theo tốc độ này rõ ràng không cách nào chạy tới toà thành kế tiếp được, vì vậy Tần Thiếu Vũ sửa lại phương hướng, dự định nghỉ ngơi ở một trạm dịch ven đường, đợi dông tố qua đi rồi lên đường.
“Đây là… quán trọ sao?”. Sau nửa canh giờ, Thẩm Thiên Lăng được Tần Thiếu Vũ đỡ ra xe ngựa, lập tức chấn động rồi!
Một toà lầu bằng gỗ mục nát, cỏ hoang mọc thành bụi, ván cửa xiêu vẹo, bụi bặm phải dày ba tấc, phòng của quỷ so ra còn xa hoa hơn!
Tần Thiếu Vũ cũng hơi bất đắc dĩ. “Có trên bản đồ, xem ra đã bỏ hoang từ lâu”
“Tối thiểu cũng có thể trú mưa”. Hoa Đường nói. “Gần đây không có thôn trấn khác, chỉ đành như vậy”
“Mang ít chăn vào”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng vào trong, đêm mưa giá rét, chỉ có thể cố hết sức khiến hắn không nhiễm phong hàn.
“Hắt xì!”. Thẩm Thiên Lăng vừa vào cửa đã sặc bụi.
“Ráng chịu đựng một đêm đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cũng không còn cách nào khác”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, ngẩng nhìn xung quanh một chút.
Phòng mục nát đầy mạng nhện, cửa sổ gió lùa, còn có vải rách không biết từ nơi nào bay tới, quả thật không thể cũ nát hơn được nữa!
Vì vậy hắn quyết đoán vùi đầu vào ngực Tần Thiếu Vũ – dù sao so với mùi gỗ mục thì hắn càng muốn ngửi mùi hương nhàn nhạt hơn!
Tần Thiếu Vũ khoé miệng cong lên đắc ý, đáy mắt cực kì yêu chiều.
Vì vậy mọi người đều hiểu rõ, du dương “a” một chút!
“Hừ!”. Diêu Khiêm quay đầu.
“Ngươi xem ngươi kìa”. Phạm Nghiêm quả thật khó hiểu. “Chẳng lẽ ngươi thầm mến Cung chủ sao?”
“Khụ khụ”. Hoa Đường bị sặc nước.
Diêu Khiêm trợn mắt. “Ngươi nói cái gì!”
“Vậy sao ngươi cứ hừ tới hừ lui với phu nhân vậy?”. Phạm Nghiêm hỏi.
“Ngươi quản ta được hả!”. Diêu Khiêm lại hừ một chút!
Phạm Nghiêm: …
Những người đọc sách đều mắc chứng gì a…
Ngoài phòng mưa đã bắt đầu rơi, thuộc hạ nhóm lửa bên trong, Tần Thiếu Vũ dùng chăn bọc lấy Thẩm Thiên Lăng, vẫn ôm vào lòng.
Thẩm tiểu thụ vẻ mặt không tự nhiên.
“Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Thiên Lăng >_
Tần Thiếu Vũ bật cười. “Sợ cái gì, ngươi là phu nhân ta”
Thẩm Thiên Lăng: …
Được rồi xem như ta chưa nói gì.
“Ngươi không thể cảm lạnh, nếu không sẽ đau”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Có muốn ăn chút gì không?”
Trên đống lửa có bánh nướng và thịt bò, Thẩm Thiên Lăng nghe mùi đã thấy đau bụng. “Không muốn ăn, không đói”
Tần Thiếu Vũ nhíu mày, Triệu Ngũ bỏ bánh nướng xuống đứng lên. “Ta giúp phu nhân bắt gà rừng về nấu canh”
“Không cần!”. Thẩm Thiên Lăng càng hoảng sợ, trời mưa to như vậy sao có thể để người khác ra ngoài!
“Ngươi nhất định phái ăn gì đó”. Tần Thiếu Vũ nói. “Vốn đang bệnh, cơ thể sẽ không chịu nổi”
“… Được rồi ta ăn cái này!”. Thẩm Thiên Lăng chỉ vào bánh nướng.
Tần Thiếu Vũ cười cười, giúp hắn xé thành miếng nhỏ.
Thấy hắn khó nuốt, Hoa Đường nhớ tới ven đường có chút rau dại, vì vậy cầm ô ra ngoài muốn hái về một ít nấu canh. Bên ngoài sấm sét từng trận, hạt mưa lớn đến mức muốn rách mặt dù, còn chưa đi tới chỗ có rau thì đột nhiên thấy một bóng đen từ xa lảo đảo chạy tới, “phốc” một phát té xuống đất.
Có người bị thương? Hoa Đường nhíu mày, tiến lên dùng chân đá đá hắn.
Mùi máu nồng nặc, rõ ràng bị thương không nhẹ.
Một tia chớp loé lên, dựa theo ánh sáng thoáng qua mà Hoa Đường thấy rõ người trên đất một thân áo trắng đã bị máu nhuộm, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt có một vết thương ghê rợn.
Giơ tay điểm mấy đại huyệt trên người hắn, Hoa Đường vứt dù trong tay, trực tiếp ôm người vào trạm dịch.
Chương trước | Chương sau