“Ừ, chúng ta không làm”. Tần Thiếu Vũ làm ra vẻ mặt “ta thật lỗ, phải cho ta hôn bụng mỡ một chút”.
bạn đang xem “Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Thẩm Thiên Lăng: …
“XX hoặc hôn bụng mỡ, chọn đi”. Tần Thiếu Vũ rất dân chủ.
Thẩm tiểu thụ căm giận nhắm mắt lại, đã nói nam nhân của hắn chính là tên biến thái mà!
Mục đích đạt được, tâm trạng Tần cung chủ rất tốt, kéo áo Thẩm Thiên Lăng lên tỉ mỉ thưởng thức một phen.
“Muốn hôn thì hôn nhanh một chút!”. Thẩm Thiên Lăng bị hắn nhìn, trong lòng sợ hãi.
Tần Thiếu Vũ không nặng không nhẹ mà cắn một chút, lưu lại một dấu răng.
Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tới mang tai kéo áo xuống, đáng ghét!
“Ta đi dặn nhà bếp làm điểm tâm cho ngươi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Muốn ăn cháo hay ăn canh?”
“Cháo hoa”. Thẩm Thiên Lăng rất dễ nuôi.
Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn, mặc quần áo tử tế rồi ra ngoài.
“Cung chủ”. Ám vệ đang chờ ngoài cửa.
“Chíp!”. Cục Bông cũng nhào vào lòng Tần Thiếu Vũ.
“Có việc gì?”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu con trai.
Cục Bông lập tức ngoan ngoãn cuộn tròn, rất MOE.
“Vài ngày trước gặp được một chuyện kì lạ”. Ám vệ hạ giọng kể lại chuyện giữa đường gặp phản quân cho Tần Thiếu Vũ nghe.
“Có người giả mạo ta?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
Ám vệ gật đầu. “Hắn tự xưng là Truy Ảnh cung chủ”
“Có chắc là tự sát không?”. Tần Thiếu Vũ lại hỏi.
“Chắc trăm phần trăm”. Ám vệ nói. “Thuộc hạ đoán là Lý Uy Viễn rất nghiêm khắc, bọn họ nghĩ rằng nếu bị mang về cũng chỉ còn đường chết, thôi thì tự sát cho xong”
“Đã chạy trốn khỏi chiến trường thì đương nhiên là sợ chết, người như vậy sẽ không có dũng khí tự sát”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Thi thể đâu?”
“Sợ công tử biết sẽ tự trách nên thuộc hạ đã chôn những người đó ở bãi tha ma”. Ám vệ nói. “Cung chủ nghĩ có vấn đề ư?”
“Phái vài người đi kiểm tra kĩ một chút”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đừng cho Lăng nhi biết chuyện này”
“Thuộc hạ hiểu”. Ám vệ nhận lệnh rời đi, Cục Bông đầy chờ mong mà xoè cánh, đôi mắt hạt đậu rất MOE!
Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo cổ nó, mang về giao cho Thẩm Thiên Lăng.
“Chíp!”. Cục Bông hạnh phúc nằm sấp trên gối, đồng thời quay đầu đòi chăn – mau đắp lên!
Thẩm Thiên Lăng: …
Ngươi thật sự chỉ là một con chim thôi sao?
Sau khi ăn xong điểm tâm, Thẩm Thiên Lăng lại nghỉ ngơi một chút. Thấy trong phòng hơi bức bối, hắn muốn ra ngoài. Tần Thiếu Vũ đương nhiên chiều theo, dùng áo choàng bọc lấy hắn đặt trên xích đu.
Nắng Tây Bắc khá gay gắt, may mà trong sân nhiều cây cối nên cũng không oi bức.
“Vân cô nương đâu rồi?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Không về, chắc là ra bờ sông với sư huynh”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tro cốt của sư huynh ở đó”
“Một cô nương ra ngoài một mình, liệu có bị người khác ức hiếp hay không?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày. Dù sao một nữ nhân mỗi ngày mặc đồ cưới, lại không nơi nương tựa, thật sự khó tránh khỏi khiến cho người ta chú ý.
“Võ công của nàng cũng không kém”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dù không thể đối đầu với cao thủ, nhưng dư sức dạy cho mấy tên côn đồ một bài học”
“Nhiều năm qua nàng sống cũng không dễ dàng”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Thật ra lúc rảnh rỗi ngươi có thể đi khuyên nhủ nàng, người chết không thể sống lại, có một số chuyện đừng quá để tâm”
“Nếu có thể buông tay thì đã không kéo dài tới bây giờ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chuyện tình yêu, người bên ngoài không thể xen vào”
Điều này cũng đúng. Thẩm Thiên Lăng thở dài, vươn tay xoa đầu Cục Bông.
Trong sân, ánh mặt trời loang lổ, bốn phía vắng vẻ không tiếng động, một lát sau Thẩm Thiên Lăng lười biếng ngáp một cái, vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi thì mấy ám vệ từ ngoài cửa bước vào.
“Các ngươi đi đâu vậy?”. Thẩm Thiên Lăng hơi giật mình. “Sao toàn thân đều là đất thế?”
“Sao rồi?”. Tần Thiếu Vũ đứng lên hỏi.
Ám vệ kề vào tai hắn thấp giọng nói. “Không tìm thấy tất cả những thi thể kia”
Chương trước | Chương sau