Old school Easter eggs.
Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 154
5 sao 5 / 5 ( 24 đánh giá )

Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba - Chương 133

↓↓
Quả Thật Sốt Ruột!



Thẩm Thiên Phong vẫn luôn dịu dàng và cưng chiều Diệp Cẩn, bình thường Diệp Cẩn nói đông hắn sẽ không đi về phía tây. Lâu ngày, Diệp Cẩn cũng quen được Thẩm Thiên Phong nhường nhịn, cho nên hiện tại bị thái độ mạnh mẽ của hắn khiến cho kinh ngạc, nhất thời không biết ứng phó thế nào.

Đợi vất vả lắm mới sực tỉnh thì Diệp Cẩn phát hiện không biết từ lúc nào hai người đã lăn lên giường, tư thế cực kì không thích hợp.

bạn đang xem “Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!



“Tiểu Cẩn”. Thẩm Thiên Phong đè lên người hắn, bàn tay siết chặt cổ tay hắn, đáy mắt có chút xao động nhưng không dám làm càn.

Diệp Cẩn quay đầu sang chỗ khác, lỗ tai đỏ bừng, vẻ mặt cực kì ngạo kiều.

Người mong nhớ ngày đêm hiện tại đang ở dưới thân, y phục mỏng manh bị nước làm ướt nhẹp, dính sát vào cơ thể trắng nõn, như ẩn như hiện, hơn nữa quan trọng là Diệp Cẩn cũng không quá mức chống cự!

Đến nước này rồi, Thẩm đại hiệp nếu không làm gì thì chính là thái giám!

Kéo y phục ướt đẫm xuống khỏi đầu vai Diệp Cẩn, Thẩm Thiên Phong cúi đầu hôn lên hõm vai hắn.

Tuy chiều cao không chênh lệch là bao với Thẩm Thiên Lăng, nhưng Diệp Cẩn rõ ràng gầy hơn, không chỉ không có bụng mỡ mà thắt lưng còn nhỏ hơn nam tử bình thường.

Tay trái Thẩm Thiên Phong ôm chặt Diệp Cẩn, không ngừng hôn lên, tay phải cũng lướt xuống bộ phận nhạy cảm nhất của hắn.

Nơi mà ngày thường bản thân cũng rất ít khi đụng vào bị nắm lấy, Diệp Cẩn trong nháy mắt xù lông, giãy dụa muốn đẩy ra nhưng càng bị ôm chặt hơn. Môi bị tuỳ ý gặm cắn, ngay cả không khí cũng muốn bị hút ra. Trong đầu trống rỗng, khí lực và tri giác toàn thân đều biến mất, chỉ để lại sự thoả mãn nguyên thuỷ nhất tràn lan theo động tác của Thẩm Thiên Phong.

Không biết qua bao lâu, Diệp Cẩn tựa vào ngực Thẩm Thiên Phong, nhắm mắt lại thở dốc.

“Tiểu Cẩn”. Thẩm Thiên Phong lau tay, cúi đầu hôn nhẹ hắn.

Diệp Cẩn nhắm mắt lại đóng vai đà điểu.

Thẩm Thiên Phong cũng không ép hắn, ôm vào lòng an ủi một chút, cho đến khi xác định hắn không còn lúng túng nữa thì mới nhẹ nhàng đặt hắn xuống giường.

Diệp Cẩn nắm chặt đệm giường, cố gắng nhịn xuống ý định muốn đánh Thẩm Thiên Phong.

Nếu vào thời điểm này mà đánh, e rằng sau này không “lên” được… Không lên được thì thôi, quan trọng là biết đâu mình sẽ phải trị cho hắn!

Ai muốn trị loại bệnh này chứ!

Ghê tởm muốn chết!

Diệp cốc chủ lộ ra vẻ mặt chán ghét.

“Sao vậy?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.

Diệp Cẩn cho hắn một cái tát, cực kì bình tĩnh nói. “Ra ngoài!”

Vô cùng khẩu thị tâm phi.

Thẩm Thiên Phong đương nhiên không để ý, chẳng những không ra ngoài mà còn hôn lên môi hắn lần nữa.

Càng ngày càng lớn gan! Diệp Cẩn giận dữ, há miệng cắn.

Đau đớn nơi đầu lưỡi truyền tới, động tác của Thẩm Thiên Phong càng mạnh dạn. Hô hấp Diệp Cẩn dồn dập, hai tay khó thấy chủ động vịn vay Thẩm Thiên Phong, tình cảnh củi khô lửa bốc này cực kì nóng bỏng!

Một khắc sau, trong viện có tiếng thị vệ nói. “Hoàng thượng giá lâm…”

WTF! Diệp Cẩn giật mình đẩy Thẩm Thiên Phong ra, kéo lấy chăn. “Nói ta không có ở đây!”

Thẩm Thiên Phong dùng vẻ mặt phức tạp nhìn hắn. Đừng nói là Hoàng thượng không ngốc, cho dù có ngốc cũng không phải người mù, rất khó mà không thấy ngươi trùm chăn ngồi xổm trong góc tường…

“Tiểu Cẩn”. Sở Uyên đẩy cửa vào.

Đáng ghét chưa từng thấy! Diệp Cẩn đen mặt nhìn Sở Uyên.

Thẩm Thiên Phong vươn tay, tỉnh bơ kéo chăn lên che lại đầu vai xích loã của Diệp Cẩn.

Nhìn đệ đệ rõ ràng không mặc gì và Thẩm Thiên Phong quần áo xộc xệch bên cạnh, Sở Uyên thấy đầu sắp phình ra.

“Nhìn cái gì?”. Diệp Cẩn xù lông. Lão tử ở không nên trùm chăn vậy đó, ngươi quản ta được hả!

“Ta có việc tìm Thiên Phong”. Sở Uyên nói.

“Ngươi tìm hắn thì qua chỗ hắn, đến phòng ta làm gì?”. Diệp Cẩn cực kì hung dữ. “Hắn đâu có ở đây!”

Sở Uyên: …

Thẩm Thiên Phong: …

Diệp Cẩn trùm chăn, bắt đầu chuyên tâm giả bộ ngủ.

Sở Uyên nhìn Thẩm Thiên Phong. “Ta chờ ngươi ngoài sân”

Thẩm Thiên Phong gật đầu, sau khi đợi Sở Uyên ra cửa thì vươn tay muốn kéo Diệp Cẩn, kết quả trong chăn thò ra một cái chân trần, chuẩn xác đá vào ngực hắn.

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, vỗ vỗ cái chăn. “Ngươi nghỉ ngơi trước, ta sẽ trở lại ngay”

“Ngươi không cần trở lại”. Diệp Cẩn tiếp tục vùi đầu vào chăn, cực kì lãnh khốc!

Sở Uyên còn chờ trong sân, Thẩm Thiên Phong đương nhiên không thể ở trong phòng quá lâu, vì vậy sau khi dỗ dành vài câu thì sửa sang lại quần áo, ra ngoài tìm Sở Uyên.

Mà lúc này tâm trạng của Sở Uyên cũng cực kì khó diễn tả thành lời. Lúc trước hắn nghe quân lính nói “Diệp cốc chủ hai gò má phiếm hồng được Thẩm đại thiếu quần áo xộc xệch ôm về” thì đã có cảm giác sét đánh ngang tai, cho nên mới giả bộ đi tìm Thẩm Thiên Phong hỏi xem sao, ai ngờ thấy được phiên bản càng táo bạo hơn!

Hắn cần được yên tĩnh một chút!

“Hoàng thượng tìm ta có chuyện gì?”. Sau khi Thẩm Thiên Phong ra ngoài thì hỏi.

Sở Uyên căm tức nhìn hắn.

Thẩm Thiên Phong thản nhiên tiếp nhận.

“Ra ngoài rồi nói!”. Sợ quấy rầy Diệp Cẩn, Sở Uyên dẫn Thẩm Thiên Phong ra sân.

Vì vậy Diệp cốc chủ nằm trên giường rất khó chịu, vì nghe không được!

“Ngươi và tiểu Cẩn khi nào thì bắt đầu?”. Hai người vừa ra sân thì Sở Uyên đã hỏi Thẩm Thiên Phong.

Thẩm Thiên Phong trả lời. “Lâu lắm rồi”

“Ý Thẩm lão trang chủ thế nào?”. Sở Uyên lại hỏi.

“Ta đương nhiên sẽ khiến hắn chấp nhận tiểu Cẩn”. Thẩm Thiên Phong không trả lời thẳng vấn đề của Sở Uyên.

“Lỡ không chấp nhận thì sao?”. Sở Uyên nghe ra đầu mối, ép sát từng bước.

Thẩm Thiên Phong không trả lời. Thật ra mà nói trước đó vài ngày lá thư từ Thẩm gia cũng không có ý tốt, mặc dù bề ngoài dặn Thẩm Thiên Phong phải giữ gìn sức khoẻ, nhưng ngầm nhắc nhở hắn là con trai trưởng Thẩm gia, việc lấy vợ sinh con rất quan trọng, rõ ràng là không chấp nhận Diệp Cẩn.

“Lúc đầu trẫm cũng không quan tâm Thẩm gia có chấp nhận hay không”. Sở Uyên lạnh lùng nói. “Vì trẫm chưa từng muốn giao hắn cho ngươi, sớm muộn gì trẫm cũng phải dẫn hắn về cung”

Thẩm Thiên Phong khẽ nhíu mày. “Vậy bây giờ thì sao?”

“Bây giờ ngươi còn dám hỏi ta?”. Nhắc tới Sở Uyên liền bốc hoả. Ngủ cũng ngủ rồi, hồi này là hình ảnh quỷ quái gì!

Thẩm Thiên Phong vuốt cằm cam chịu.

Cuối cùng hắn cũng học được sự vô sỉ của em rể, không hề dễ dàng chút nào.

“Nếu sau này tiểu Cẩn chịu uất ức, trẫm sẽ không tha cho ngươi!”. Sở Uyên nghiến răng nghiến lợi.

“Đương nhiên”. Thẩm Thiên Phong gật đầu. “Ta sẽ đối xử tốt với hắn”

“Nói thì dễ lắm”. Sở Uyên ngồi trên ghế đá.

“Làm cũng không khó”. Thẩm Thiên Phong nói. “Ta rất thật lòng với hắn”

Sở Uyên hừ một tiếng, rõ ràng vẫn còn giận dữ.

“Hoàng thượng, Thẩm đại thiếu”. Thị vệ truyền lời. “Diệp cốc chủ gọi Thẩm đại thiếu mau trở về”

Sở Uyên suýt nữa nghẹt thở.

Sao lại có cảm giác thất bại rõ rệt thế này.

“Tiểu Cẩn”. Thẩm Thiên Phong về phòng.

“Có gì hay ho mà nói lâu như vậy?”. Diệp Cẩn ngồi trên giường, ánh mắt thăm thẳm.

“Đang nói chuyện chiến sự sắp tới”. Thẩm Thiên Phong ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Đứng dậy!”. Diệp Cẩn xù lông!

Thẩm Thiên Phong: …

“Cách xa lão tử một chút”. Diệp Cẩn giận dữ nói. “Ngươi là cái đồ dâm ma!”

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười.

“Sau này không được tuỳ tiện bước vào phòng lão tử”. Diệp Cẩn trùm kín chăn, trong mắt đầy cảnh giác.

“Lỡ có chuột chũi thì sao?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Chỉ là vài con chuột lớn mà thôi”. Diệp Cẩn ngạo kiều nói. “Tuỳ tiện chế ít thuốc là có thể độc chết một đám”

“Nếu ngươi có thể chế được độc dược thì xem như làm chuyện tốt cho dân”. Thẩm Thiên Phong nói. “Hoàng thượng cũng rất vui”

“Hắn sẽ vui ư?”. Diệp Cẩn trợn mắt. “Vậy ta không làm”

“Hoàng thượng rất quan tâm đến ngươi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Sau này ngươi hãy đối xử tốt với hắn một chút”

“Ngươi biết cha ta có tất cả bao nhiêu người con không?”. Diệp Cẩn nhìn Thẩm Thiên Phong.

Thẩm Thiên Phong vuốt tóc Diệp Cẩn. Ngoài Diệp Cẩn thì Tiên Hoàng có tổng cộng chín người con, hiện tại chỉ còn hắn và Sở Uyên.

“Ngươi cũng không cần tội nghiệp ta, từ nhỏ ta đã được sư phụ mang ra khỏi cung, không có tình cảm đặc biệt gì với bọn họ”. Diệp Cẩn xoay người nằm sấp trên giường. “Nhưng Sở Uyên thì khác, hắn cùng các huynh đệ khác từ nhỏ học văn luyện võ bên nhau, kết quả cuối cùng thì thế nào?”. Dù không ở trong cung nhưng Diệp Cẩn cũng nghe được một ít tin đồn rằng thủ đoạn của Sở Uyên rất độc ác, từng bước quét sạch chướng ngại mà leo lên ngai vàng.

Dù lời đồn cũng có khoa trương, nhưng các huynh đệ không phải chết bất đắc kì tử thì là lặng lẽ mất tích. Nhiều sự thật chồng chất như vậy, Diệp Cẩn thật sự rất khó gần gũi người ca ca này.

“Trong hoàng cung thì không có khả năng không lục đục với nhau”. Thẩm Thiên Phong nói. “Dù Hoàng thượng không giết người khác thì cũng bị người khác giết, lòng dạ thâm sâu đâu chỉ có mình hắn. Chỉ vì hắn là người chiến thắng cuối cùng cho nên ngươi mới thấy tội nghiệp những người khác mà thôi”

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cưới Cô Vợ Non Nớt

Cưới Cô Vợ Non Nớt

Nếu bạn nào đã đọc Ai Cho Anh Lên Giường, Cô Vợ Nhỏ Cay Cú Không Chọc Được của

21-07-2016 9 chương
Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường là một trong những tác phẩm ngôn tình đề cao lên một tình

23-07-2016 60 chương
Yêu Anh Không Hối Hận

Yêu Anh Không Hối Hận

Thẩm Bội Tuyền rất cảm động, không ngừng cảm ơn mọi người. Ân tình này dù cô có

22-07-2016 11 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Viết cho bố của con

Viết cho bố của con

Cuộc sống xa bố từ nhỏ khiến cho con tưởng rằng mình đã đủ mạnh mẽ để đương

24-06-2016
Mối tình mai anh đào

Mối tình mai anh đào

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Đà Lạt mùa

27-06-2016
Tình bạn ngọt ngào

Tình bạn ngọt ngào

Hai mươi mốt năm về trước, chồng tôi mang Sam - một chú chó giống Đức tám tuần

30-06-2016