Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 154
5 sao 5 / 5 ( 36 đánh giá )

Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba - Chương 118

↓↓
Liên Kết!



“Để kết hôn mà liều cả tính mạng, đầu bọn họ có vấn đề ư?”. Thẩm Thiên Lăng thật sự không hiểu nổi. Muốn cưới vợ thì ở đâu mà không có, tội gì phải cố chấp như vậy.

“Nhìn nghiêm trọng vậy thôi, không chết được đâu”. Tần Thiếu Vũ lột cam cho hắn.

bạn đang xem “Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

“Dù không chết, nhưng bị đánh như vậy cũng rất thảm”. Trong mắt Thẩm Thiên Lăng đầy đồng cảm.

“Trên giang hồ có không ít môn phái ngu xuẩn như vậy, sau này ngươi gặp mãi sẽ quen”. Tần Thiếu Vũ rất bình tĩnh.

Thẩm Thiên Lăng: …

Nam nhân của ta quả nhiên sắc bén!

“Liều lĩnh dễ xúc động mà hay khoe mẽ, không đáng cảm thông”. Tần Thiếu Vũ đút Thẩm Thiên Lăng ăn cam. “Hồi nãy hắn cũng dùng chiêu thức tàn độc, không hề lưu tình với đối phương, chỉ tiếc võ nghệ không bằng ai”

“Chua”. Thẩm Thiên Lăng nhăn mặt.

“Chua à? Lần sau ta sẽ nếm trước”. Tần Thiếu Vũ bị hắn chọc cười, vươn tay nhéo mũi hắn.

“Đoạn Bạch Nguyệt đâu rồi?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn thoáng qua đối diện, phát hiện đã không còn bóng người.

“Chắc là thấy chán nên về trước”. Tần Thiếu Vũ bất mãn. “Sao ngươi lại nhớ mong hắn?”

Thẩm Thiên Lăng >_

“Ngươi rốt cuộc đến chừng nào mới đi?”. Sở Uyên không kiên nhẫn.

“Ngươi và Tần Thiếu Vũ quan hệ thế nào?”. Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

“Tần Thiếu Vũ?”. Sở Uyên cau mày. “Sao lại đột nhiên nhắc tới hắn?”

“Nếu ngươi quản được, ta muốn nhờ ngươi một việc”. Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Sở Uyên nghe vậy sắc mặt tối xuống vài phần.

Đoạn Bạch Nguyệt hiểu rõ, giơ hai tay lên nói. “Coi như ta chưa nói”

“Chuyện giang hồ, trẫm không muốn nhúng tay”. Sở Uyên lạnh lùng nói.

“Nhưng theo ta được biết thì Hoàng thượng dường như muốn khiến hắn chinh chiến Tây Bắc”. Đoạn Bạch Nguyệt trêu chọc. “Cái này không tính là nhúng tay sao?”

Sở Uyên giận dữ. “Ngươi dám phái người theo dõi trẫm ư?”

“Sao lại gọi là theo dõi?”. Đoạn Bạch Nguyệt bật cười. “Trong cung của ngươi không có bao nhiêu cao thủ, lại có rất nhiều người thèm muốn ngôi vị Hoàng đế của ngươi, ta đương nhiên phải phái nhiều người bảo vệ”

Sở Uyên tức giận phẩy tay áo bỏ đi, rõ ràng không muốn dây dưa với hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt không để bụng, ở trên bàn uống xong một bầu rượu rồi đặt bản đồ dưới quyển sách của Sở Uyên, xoay người rời khỏi Chu gia.

Đang là phiên chợ, trên đường rất náo nhiệt. Đoạn Bạch Nguyệt chậm rãi trở về, ánh mắt đột nhiên quét qua hai bóng người, vì vậy lách mình ẩn vào trong một hẻm nhỏ.

Thẩm Thiên Lăng cầm một túi hạt dẻ đường, vừa ăn vừa lột một hạt đưa qua.

Tần Thiếu Vũ há miệng.

Thẩm Thiên Lăng đút cho Cục Bông.

Tần Thiếu Vũ: …

Cục Bông: Chíp!

Quan hệ phụ tử mỏng manh mỗi ngày đều bị thử thách, đây là điều vô cùng nguy hiểm!

Thẩm tiểu thụ hồn nhiên chưa phát hiện, còn đang nhai hạt dẻ.

Dân chúng đồng loạt nước mắt lưng tròng, không hổ là mang thai mười tháng mới sinh ra, tầm quan trọng đã vượt qua Tần cung chủ.

Cảnh này thật cảm động.

“Không ăn nữa”. Thẩm Thiên Lăng đưa hạt dẻ cho Tần Thiếu Vũ, ôm Cục Bông về. “Chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi một chút”

“Đi mệt rồi sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Không phải”. Thẩm Thiên Lăng thành thật nói. “Ta chỉ không muốn bị vây xem mà thôi”

“Vậy chúng ta đi uống trà”. Tần Thiếu Vũ mang hắn vào một quán trà.

“Chíp!”. Cục Bông dùng móng vuốt đá Tần Thiếu Vũ – mau lột hạt dẻ!

Tần cung chủ vờ như không biết.

“Chíp chíp!”. Cục Bông dùng sức một chút.

Tần cung chủ vuốt cằm ho khan.

Nhiều lần không đạt kết quả, Cục Bông nhanh trí thay đổi phương pháp, ngửa đầu dùng vẻ mặt cực kì thất vọng nhưng đồng thời cực kì ngoan ngoãn nhìn Thẩm tiểu thụ.

“Đút nó ăn đi”. Thẩm Thiên Lăng quả nhiên bị đả động.

“Không”. Tần cung chủ rất ngạo kiều, cầm hạt dẻ giấu sau lưng.

Cục Bông tức khắc lộ ra vẻ mặt tan nát cõi lòng.

Tần Thiếu Vũ tự ăn một hạt dẻ.

Cục Bông vùi đầu dưới cánh, tỏ ra mình rất đau lòng.

Tần cung chủ hài lòng.

Thẩm Thiên Lăng đau đầu muốn nứt.

Các ngươi có còn ấu trĩ hơn nữa không.

Cực kì ngu xuẩn!

Vì là buổi chiều, lại là chợ phiên nên trong quán trà có không ít người. Tuy nhiên điều này không thành vấn đề với Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ. Thẩm công tử yếu đuối dễ vỡ MOE muốn tới uống trà, cho dù phật lòng toàn bộ người dân trong trấn cũng phải đuổi ra một bàn! Huống hồ các vị khách cũng thông cảm, đồng thời tình nguyện nhường vị trí tốt nhất, bởi vì loại chuyện “Thẩm công tử ngồi uống trà ở chỗ ta từng ngồi qua” đủ để khoe khoang suốt một năm biết không, cực kì tự hào!

“Cảm ơn các vị”. Tần Thiếu Vũ mang Thẩm Thiên Lăng ngồi bên cửa sổ, nói với tiểu nhị. “Hôm nay ta mời khách, bảo mọi người không cần trả tiền”

Vừa dứt lời, mọi người đã kích động vỗ tay.

Thẩm Thiên Lăng giật mình, âm thanh nói chuyện cũng không lớn, sao lại nghe được thế?

Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười, đặt một đĩa hạt dưa lên bàn cho Cục Bông.

Tiểu phượng hoàng ngồi trên bàn, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn cha mình – cắn ra đi!

Tần Thiếu Vũ chậm rãi tự cắn.

Cục Bông lúc đầu còn khí phách mà không nhúc nhích, sau khi thấy hạt dưa có xu hướng bị ăn sạch thì căm giận lắc lư chạy tới, nằm sấp trên đĩa hạt dưa bảo vệ thức ăn!

Tần Thiếu Vũ cười đau bụng.

Thẩm Thiên Lăng hết nói nổi nhìn một người một chim đối diện, tự rót trà uống.

Một lát sau, Thẩm tiểu thụ buồn ngủ mà ngáp.

“Muốn ngủ không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Dân chúng xung quanh hai mắt loé sáng, nghĩ rằng “ngủ” là một từ cực kì có hàm ý. Thẩm công tử quả nhiên là hoa yêu ngàn năm, tính cách cực kì phóng túng, mới ban ngày ban mặt mà đã muốn “ngủ”.

Không muốn. Thẩm Thiên Lăng buồn chán gõ bàn, uống trà thì phải nói chuyện phiếm, ngồi không như bây giờ không buồn ngủ mới là lạ.

Tần Thiếu Vũ cười cười, quay đầu nhìn mọi người nói. “Lăng nhi có chuyện muốn nói riêng với ta, không biết mọi người có thể tránh mặt một chút không?”

Vừa dứt lời, mọi người lập tức ùn ùn kéo bàn ra chỗ xa nhất, cực kì tự giác, cơ bản không cần nói nhiều!

Thẩm Thiên Lăng xấu hổ, thấp giọng oán trách. “Sao lại làm phiền mọi người như vậy”

“Cách xa một chút mà thôi”. Tần Thiếu Vũ châm trà cho hắn. “Cùng lắm thì lát nữa lúc ra về, ta cho thêm mỗi người năm lượng bạc là được”

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu hiệp, ngươi có phải phá của quá rồi không?

“Chỉ cần ngươi vui, tốn tiền một chút ta cũng chịu”. Tần Thiếu Vũ hiểu những gì Thẩm Thiên Lăng nghĩ. “Muốn nói gì thì nói đi, hồi nãy ta nhắc tới năm lượng bạc mà không thấy ai phản ứng, rõ ràng nghe không được”

“Thật ra cũng không có gì”. Thẩm Thiên Lăng bóc đậu phộng ăn. “Định hỏi ngươi lúc nào đi tìm Đoạn Bạch Nguyệt”

“Đêm nay?”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Đêm nay?”. Thẩm Thiên Lăng hơi giật mình. “Sao nhanh vậy, ta còn tưởng ít nhất phải sau khi luận võ chọn rể”

Dân chúng vây xem đồng loạt chà xát tay. Thẩm công tử nhìn rất giật mình, nhất định Tần cung chủ vừa nói ra tư thế đặc biệt gì rồi.

Chúng ta không hề nghĩ bậy đâu!

“Ta vốn không xác định tiểu Ngũ mất tích có liên quan đến Đoạn Bạch Nguyệt hay không”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chỉ sợ nếu không phải hắn bắt, với tình tình của hắn, nếu biết tiểu Ngũ mất tích nhất định liều lĩnh đi tìm đệ đệ. Đến lúc đó tám chín phần sẽ làm lỡ việc Hoàng thượng nhờ vả. Cho nên ta nghĩ chờ ám vệ đến trấn Lạc Bình trở về rồi quyết định”

“Vậy bây giờ thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Ám vệ đã về, nói Hoa Đường lưu lại lời nhắn ở trấn Lạc Bình, xác định tiểu Ngũ nằm trong tay Đoạn Bạch Nguyệt”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu đã vậy, ta đương nhiên phải đi hỏi cho rõ”

“Tả hộ pháp sao rồi?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Không về cùng ám vệ ư?”

Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Nàng đến vương phủ Tây Nam tìm tiểu Ngũ”

“Nếu là vậy, ít nhất bọn họ sẽ không nguy hiểm tới tính mạng”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Cũng xem như chuyện tốt”

“Nếu thuận lợi, ngày mốt ta sẽ dẫn ngươi đi Nam Hải”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn.

“Ngày mốt sẽ đi ư?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày. “Nhưng ở đây tình hình rất rối loạn”

“Là chuyện của Sở Uyên, không phải của ta”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chuyện duy nhất liên quan đến ta là tiểu Ngũ và Hoa Đường, có điều Đoạn Bạch Nguyệt sẽ không dễ thả người như vậy. Đêm nay ta chỉ nói với hắn vài lời thôi, những chuyện khác đợi chúng ta từ Nam Hải trở về rồi nói tiếp”

“Như vậy chẳng phải tiểu Ngũ và Tả hộ pháp bị nhốt rất lâu ư?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Giới thiệu: Mỗi thành phố đều có một tên vô lại một tay che trời, Tiêu Trạch vừa

09-07-2016 74 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Yêu Không Phải Lúc

Yêu Không Phải Lúc

Trích đoạn: “Còn có thể thế nào nữa, là cậu tôi nói.” Trần Giác Phi tùy tiện

21-07-2016 59 chương
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Văn án: Hơn mười năm trước có một âm mưu bị phát hiện, người duy nhất thoát

10-07-2016 66 chương
Một vụ mất tích

Một vụ mất tích

Tháng 10 với dân khối 10 như một lớp keo mỏng kết dính những người bạn xa

28-06-2016
Hoa vàng mấy độ

Hoa vàng mấy độ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Lạc lối

Lạc lối

Tôi là ai? Tôi từ đâu đến? Tháng ngày hôm nay đã là bao nhiêu rồi? Tuyết vẫn còn rơi

24-06-2016

Lamborghini Huracán LP 610-4 t