Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 154
5 sao 5 / 5 ( 31 đánh giá )

Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba - Chương 102

↓↓
Kết Thúc!



Xa xa về hướng Thiên Ổ Thuỷ trại, bầu trời đột nhiên nổ vang một mảnh pháo hoa màu xanh. Đó là dấu hiệu đã bàn trước với Tiêu Triển - Thiên Ổ Thuỷ trại bị đánh chiếm.

Việc đã đến nước này, không còn đường lui, chỉ đành liều mạng đánh một trận. Phượng Cửu Dạ bỗng nhiên ra tay, toàn lực công kích hai người.

bạn đang xem “Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Tần Thiếu Vũ rút kiếm ra khỏi vỏ, loé lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng.

Dù Phượng Cửu Dạ đã luyện thành Diệt Hồn Chưởng, nhưng Thẩm Thiên Phong và Tần Thiếu Vũ dù sao cũng là cao thủ số một số hai trong võ lâm. Phượng Cửu Dạ lấy một địch hai đã rất mệt, huống hồ còn có hai con phượng hoàng.

Sau khi đánh trên trăm chiêu, Phượng Cửu Dạ vung chưởng tạo thành một màn sương đen, xoay người định chạy trốn. Tần Thiếu Vũ vung kiếm đuổi theo, lại không cẩn thận làm rơi Cục Bông ra ngoài.

“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng ngã bẹp xuống đất, đầu óc choáng váng.

Tần Thiếu Vũ biến sắc, vươn tay muốn nhặt lên, thế nhưng Phượng Cửu Dạ đã nhấc chân đạp qua. Trong thời khắc chỉ mảnh treo chuông, một con phượng hoàng như mũi lên từ trên trời giáng xuống, dùng móng vuốt tạo thành bốn vết máu trên mặt Phượng Cửu Dạ, một con khác cúi người xông đến, ngậm Cục Bông bay sang chỗ khác. Lực chú ý của Phượng Cửu Dạ đều đặt ở Thẩm Thiên Phong và Tần Thiếu Vũ, bất ngờ không kịp đề phòng phượng hoàng tập kích, chỉ cảm thấy trên mặt đau nhức, mắt cũng bị máu che lại.

Tần Thiếu Vũ nhân cơ hội ra chiêu, một kiếm đâm vào ngực Phượng Cửu Dạ.

Máu tươi phun ra, ngay cả đá cũng bị nhuộm thành màu đỏ.

Cục Bông mở to đôi mắt hạt đậu, đứng trên cây nhìn xuống.

Phượng hoàng lớn bình tĩnh xoè cánh che mắt nó lại.

“Chíp!”. Cục Bông hơi sốt ruột, liều mạng rướn cổ lên.

Phượng hoàng lớn đơn giản nhét nó xuống dưới bụng.

Cục Bông ra sức giãy dụa, tâm trạng bực bội không chịu nổi.

Cuộc đời làm chim thật lận đận.

Trong Thiên Ổ Thuỷ trại, không có Phượng Cửu Dạ và chim báo tang, Ma giáo hầu như không thể chống đỡ Bạch đạo, nhanh chóng tan rã. Tiêu Triển phái người bắt tù binh tạm giam ở địa lao. Các chưởng môn bị giam rất lâu ở thuỷ lao, đệ tử trong môn phái chưa kịp đến, vì vậy cũng nghỉ tạm ở Thiên Ổ Thuỷ trại.

“Cần tắm không?”. Sau khi mọi người giải tán, Tiêu Triển hảo tâm hỏi Ngâm Vô Sương.

Đánh nhau một hồi, cả người đầy máu, tâm trạng Ngâm môn chủ đương nhiên không tốt, vì vậy ngạo kiều hừ một tiếng, xoay người kéo tà áo thướt tha rời khỏi, nhìn qua cực kì cao quý!

Đây mới gọi là hồ ly tinh thật sự!

Tiêu Triển nhướn mày, xoay người bố trí công việc tiếp theo.

Một lát sau, Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Phong quay về Thiên Ổ Thuỷ trại.

“Sao rồi?”. Tiêu Triển hỏi.

“Ở ngõ Dương gia, tìm người kéo thi thể về đi”. Thẩm Thiên Phong nói.

“Phượng Cửu Dạ chết rồi ư?”. Tiêu Triển nghe vậy vui mừng.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, ngồi trên ghế thẫn thờ. Cuối cùng cũng đạt được mong muốn, trong lòng nhất thời không biết là cảm giác gì.

“Chíp!”. Cục Bông nhảy vào lòng hắn.

Tần Thiếu Vũ cười cười, dùng ngón tay cọ cọ lông tơ trên đầu nó.

“Sao không mau về xem Lăng nhi?”. Thẩm Thiên Phong nói. “Hiện tại chắc hắn rất lo lắng”

“Ở đây...”

“Ở đây giao cho ta”. Thẩm Thiên Phong vỗ vai Tần Thiếu Vũ. “Về đi”

Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Làm phiền”

Hai con phượng hoàng lớn chậm rãi từ ngoài cửa bước tới. Cục Bông nhanh chóng nhảy vào một cái chén rỗng, đồng thời kêu chíp chíp với Tần Thiếu Vũ – Mau đậy lại!

Tần cung chủ nhìn trời.

Cục Bông rất căm giận, không thể làm gì khác hơn ngoài phành phạch lắc lư muốn bỏ chạy, kết quả bị ca ca bay lên một cước đạp bay.



“Chíp!”

Quả thật tan nát cõi lòng.

Phượng hoàng lớn bước ngang qua Cục Bông đang hậm hực nằm dưới đất, tới trước mặt Tần Thiếu Vũ dùng đầu cọ cọ hắn.

Tần Thiếu Vũ bật cười, nhẹ nhàng gãi cổ nó. “Đa tạ”

Phượng hoàng lớn kêu lên một tiếng từ biệt với hắn, sau đó giương cánh song song bay đi, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.

“Chíp!”. Cục Bông tức giận đá móng vuốt.

Tần Thiếu Vũ ôm nó lên, bước nhanh ra khỏi Thiên Ổ Thuỷ trại, giục ngựa hướng về phía thôn nhỏ.

Dọc đường ánh trăng như nước.

Tiểu viện quen thuộc ngày càng gần, Đạp Tuyết Bạch giơ lên vó trước hí vang một tiếng, đánh vỡ sự yên lặng của bóng đêm.

Một khắc sau, Thẩm Thiên Lăng chạy ra.

Tần Thiếu Vũ xuống ngựa, ôm chặt hắn vào lòng.

“Ngươi đã về”. Thẩm Thiên Lăng ôm chặt hắn.

“Ta đương nhiên sẽ về”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng Thẩm Thiên Lăng. “Chuyện đáp ứng ngươi nhất định sẽ làm được”

“Sao cả người đầy máu vậy?”. Thẩm Thiên Lăng sốt ruột kéo Tần Thiếu Vũ lại nhìn nhìn. “Có bị thương không?”

“Không sao”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Là máu của Phượng Cửu Dạ, hắn chết rồi”

“Chết rồi ư?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy hơi bất ngờ, có điều suy nghĩ kĩ một chút thì dường như chuyện này cũng nằm trong dự liệu.

“Ừ”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn lên, hôn nhẹ. “Xin lỗi”

Thẩm Thiên Lăng: …

Mức độ đổi đề tài hình như hơi lớn nha, xin lỗi gì?

Ánh mắt Tần Thiếu Vũ rất dịu dàng.

Thẩm tiểu thụ cực kì vặn vẹo. “Ngươi… giết Phượng Cửu Dạ, vì sao phải xin lỗi ta?”

Ta và hắn cơ bản không có liên quan biết không, quả thật >_

Tần Thiếu Vũ bật cười, ôm Thẩm Thiên Lăng vào lòng lần nữa.

Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng càng mờ mịt.

“Ta một lòng muốn báo thù cho sư huynh, hại ngươi nhiều lần rơi vào nguy hiểm”. Tần Thiếu Vũ thấp giọng nói. “Cũng chưa có thời gian đến Nam Hải giải độc cho ngươi”

Là vì cái này à… Thẩm Thiên Lăng thở phào nhẹ nhõm. “Ta còn tưởng chuyện gì!”

“Cái này không tính là chuyện lớn sao?”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.

Đây quả thật không tính là chuyện lớn. Thẩm Thiên Lăng kéo tay Tần Thiếu Vũ vào trong. “Chúng ta đi tắm thôi”

“Chíp!”. Cục Bông nhảy nhót đuổi theo, cực kì hoạt bát sáng lạn!

Có tiếng cửa phòng mở ra, Diệp Cẩn cũng khoác áo ra ngoài.

“A, Diệp đại ca”. Thẩm Thiên Lăng vội tới đỡ hắn. “Sao ngươi còn chưa ngủ?”

Diệp Cẩn nhìn Tần Thiếu Vũ, còn chưa kịp nói gì, Tần cung chủ đã đáp. “Thiên Phong không sao, có điều phải giúp Tiêu Triển xử lý vài việc, chắc ngày mai mới về”

Diệp Cẩn cười cười. “Đa tạ”

“Đúng thế, chúng ta đã nói Thẩm đại thiếu nhất định không có việc gì!”. Ám vệ ngồi xổm trên nóc nhà nghiêm túc nói. “Diệp cốc chủ mau về ngủ đi, nếu Thẩm đại thiếu trở lại biết ngươi một đêm không ngủ, nhất định sẽ đau lòng đến hộc máu!”. Cảnh này thật hết sức cảm động!

Diệp Cẩn: …

Thẩm Thiên Lăng đỡ hắn về giường. “Có gì thì cứ gọi”

Người hầu rất nhanh đã đun nước nóng, Tần Thiếu Vũ ngâm mình trong nước, thoả mãn thở ra một hơi.

Thẩm Thiên Lăng ôm một đống chai lọ vào phòng.

“Cái gì vậy?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.

“Một ít thuốc, ám vệ nói có thể an thần”. Thẩm Thiên Lăng xoa bóp vai cho hắn. “Tắm xong thì ngủ một giấc”

Tần Thiếu Vũ kéo tay hắn qua, đưa lên miệng hôn một cái.

Cục Bông nằm trong ổ, thoải mái mà ngủ.

Ngoài phòng mưa rơi tí tách, Thẩm Thiên Lăng ngồi xếp bằng trên giường, sau khi thoa thuốc lên vết thương nhỏ trên tay Tần Thiếu Vũ xong thì đặt gối xuống. “Ngủ đi”

Tần Thiếu Vũ đè hắn dưới thân, nơi nào đó trên cơ thể đang trào dâng.

Thẩm Thiên Lăng vừa không nói nên lời vừa phẫn nộ. “Không thể yên ổn ngủ sao?”

“Không còn cách nào khác”. Tần Thiếu Vũ hôn lên tai Thẩm Thiên Lăng, thành thạo cởi áo hắn ra.

Cái gì gọi là không còn cách nào khác? Thẩm Thiên Lăng tát vào mặt Tần Thiếu Vũ. “Bỏ nhiều thuốc như vậy sao ngươi chẳng an thần tí nào cả?”

Tần Thiếu Vũ hôn lên cái bụng múp múp của Thẩm Thiên Lăng. “Không biết”

Không biết muội ngươi! Thẩm Thiên Lăng giãy dụa, tắm một thùng thuốc an thần tại sao lại cương lên, chuyện này không khoa học!

Chẳng lẽ ám vệ cũng mua thuốc giả?

Nghĩ đến khả năng này, Thẩm tiểu thụ quả thật khóc không ra nước mắt.

Tần Thiếu Vũ không hề khách khí mà cắn xuống.

Giường kêu cót két, Cục Bông ngủ được phân nửa thì bị đánh thức, vì vậy không vui mà nhảy ra cửa sổ, lắc lư đi tìm Diệp Cẩn.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Yêu Anh Không Hối Hận

Yêu Anh Không Hối Hận

Thẩm Bội Tuyền rất cảm động, không ngừng cảm ơn mọi người. Ân tình này dù cô có

22-07-2016 11 chương
Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng là một trong 2 tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Trương Đỉnh Đỉnh

23-07-2016 94 chương
Kiều Thê 19 Tuổi

Kiều Thê 19 Tuổi

Anh là một quân nhân anh tuấn khí phách, phụ nữ si mê anh còn nhiều hơn cả sao trên

23-07-2016 9 chương
Mắt rừng

Mắt rừng

Cái tin Lả sắp về làm dâu nhà ông Tèn Lua làm cả bản xôn xao. *** Trong cái vùng này

25-06-2016
Ở lại phía sau

Ở lại phía sau

Anh luôn quay lại sau lưng để nhìn tôi đi từng bước. Từ khi tập đi cho đến khi vào

24-06-2016

Ring ring