Tô Duyệt nghe vậy, cau mày khổ sở suy nghĩ: “Còn có cách nói này sao?”
bạn đang xem “Gặp Được Tình Yêu Đích Thực ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Tất nhiên, theo luật pháp mà nói, anh có quyền được biết, anh là luật sư chẳng lẽ còn lừa em sao?”Ninh Duệ Thần tiếp tục lừa bịp.
“Được rồi, em nói cho anh biết!” Tô Duyệt sảng khoái đồng ý, trong lúc nói chuyện còn không quên bỏ một miếng bánh ngọt vào miệng: “Em hy vọng anh có thể hạnh phúc với anh Thẩm, dù sao hai người cần kiên trì hơn rất nhiều so với những người như chúng em!” [OMG :))))))]
“Xem ra em rất rộng lượng, ngay cả lời ước một năm mới có một lần mà cũng giành cho anh!” Ninh Duệ Thần nheo lại ánh mắt u ám nhìn Tô Duyệt.
“Không cần cảm ơn đâu, anh đặc biệt vì em mới đến đây, em làm chút chuyện nhỏ vì anh thì cũng nên mà!” Tô Duyệt đưa một nửa bánh sang trước mặt Ninh Duệ Thần, “Phần này là của anh, anh nhanh ăn đi!”
Ninh Duệ Thần không đưa tay nhận lấy bánh ngọt, mà đột nhiên đưa tay về phía mặt cô, Tô Duyệt giữ tay anh lại cảnh giác hỏi: “Anh định làm gì?”
“Tuy không thấy rõ, nhưng anh nghĩ hình như trên mặt của em dính đầy kem rồi!’ Giọng nói tràn đầy từ tính pha lẫn ý cười: “Em cho rằng anh tính làm gì?’
Tô Duyệt sờ sờ lên mặt mình, quả nhiên là có dính kem, mặt cô đột nhiên đỏ bừng, lúc này bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ. Nhưng Tô Duyệt không để bụng mà giận, đôi mắt tròn xoe láo liên, dùng tay quét kem trên bánh sinh nhật thừa dịp Ninh Duệ Thần không chú ý trét lên mặt anh. Nhưng không ngờ khi đã sắp thành công, thì tay đột nhiên bị anh bắt được.
Mà ngón tay đang dính đầy kem của cô cũng rọi thật sâu vào trong mắt của Ninh Duệ Thần. Anh cứ nhìn ngón tay kia, mím môi không nói gì, giống như hiện tại đang suy nghĩ một chuyện cực kì quan trọng vậy.
Vì vậy khiến Tô Duyệt run rẩy chờ đợi chuyện gì sẽ xảy ra.....
Anh đột nhiên cúi đầu hé môi ngậm lấy ngón tay đang dính bơ kia vào miệng, đầu lưỡi linh hoạt như rắn lượn qua lượn lại, liếm láp ngón tay từng chút từng chút với tinh thần thề không để rơi rớt.
Tô Duyệt bỗng nhiên run lên, mỗi lần lưỡi anh trượt qua dường như còn mang theo ma lực khiến cho xương toàn thân cô trở nên rệu rã mềm nhũn, kích thích đến từng tế bào trong cơ thể, mang đến cho cô cảm giác rạo rực rất khác thường.
Người đàn ông này, tuyệt đối là cao thủ gợi tình!
Không ngờ, cao thủ gợi tình như thế này lại là ‘GAY’!
Tô Duyệt lập tức muốn rút tay về, nhưng người đàn ông kia hình như nhất quyết không chịu buông tha cho cô, nắm chặt bàn tay không cho phép cô tranh né, đôi mắt thâm thúy lúc này mang theo vài phần quyến rũ gian tà, khiến lòng người ai kia suýt điên đảo.
Cô chỉ đành coi như không nhìn thấy gì, nhưng đầu lưỡi kia cứ hết lần này tới lần khác công kích đồng thời cũng chạm đến ranh giời cuối cùng của cô. Bà mẹ nó, cô cũng là người phụ nữ bình thường, mặc dù cũng không cảm thấy khó chịu, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy cô sợ mình sẽ xuống tay với tên ‘GAY’ này mất.
Vào thời điểm Tô Duyệt không thể chịu được nữa Ninh Duệ Thần mới chịu nhả ra, trong mắt tràn đầy ý cười: “Vị kem này quả thật không tệ!”
Không tệ? Cái tay này cô vừa cầm củi, vừa rồi còn đập chết một con côn trùng trên trái cây!
Nhưng anh lại bảo ngón tay này có mùi vị....không tệ?
Quả nhiên người có xu hướng giới tính không bình thường khác xa với người bình thường đến vậy!
Có phải ngoại trừ sở thích nghiện ngặm môi ra anh còn có thêm sở thích nghiệm ngậm tay chăng?
“Mệt rồi, chúng ta đi ngủ thôi!” Vừa nói vừa vươn tay kéo Tô Duyệt đang thả hồn đi hoang vào lòng mình. Mặc dù cỏ bên dưới rất bén và ngứa, nhưng bởi vì tư thế ôm của anh mà hầu như Tô Duyệt không cảm thấy gì hết!
Ánh trăng vằng vặc bao phủ bóng dáng hai người, như một một tấm vải mỏng bao trùm cả không gian.
Lúc này, ở Lạc Thành, đang diễn ra một màn kịch hay khác.
Đêm khuya, bệnh viện quân đội vốn rất yên tĩnh, thế nhưng lúc này lại ầm ầm vang dội bởi giọng nói cực lớn.
Từng nhóm nhà báo như ong vỡ tổ ào ào xuất hiện trước cửa bệnh viện quân đội, mấy người bảo vệ phải rất khó khăn mới có thể đảm bảo trật tự. Thỉnh thoảng còn phải cho chó xa để xua mấy tên nhà báo đã lẻn đi vào. Mà những tên nhà báo kia cứ như con gián đánh mãi không chết, mặc dù không vào được nhưng những vấn đề như pháo đạn liên tiếp được đặt ra cho những người phụ trách bệnh viện.
“Nghe nói minh tinh Thẩm Tuấn Ngạn có quan hệ mờ ám với một bác sĩ phụ sản ở đây, lần này phía bệnh viện có giải thích gì không?”
“Có phải phía bệnh viện đã nhận được lợi lộc gì từ Thẩm Tuấn Ngạn, để bao che cho anh ta, anh ta đã ở đây bao lâu rồi?”
“Chức vụ bác sĩ khoa phụ sản có phải chỉ là một cái cớ để che giấu thân phận không?”
“.....”
Trước cửa bệnh viện quân đội lúc này vô cùng hỗn loạn, mà ở một nơi xó xỉnh hẻo lánh, một nam một nữ đang len lén hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, lét lút mò mẫm từng bước đi.
“Thẩm Tuấn Ngạn, khi không anh cứ chạy tới chỗ em hoài làm gì, giờ thì hay rồi, bị người ta phát hiện rồi đó thấy chưa?” Trần Vân dữ dằn trợn mắt nhìn Thẩm Tuấn Ngạn đứng sau lưng mình, thật sự chỉ muốn dùng ánh mắt này để giết chết anh.
“Đừng nhìn anh như vậy, nếu không anh sẽ nghĩ rằng em đang dùng ánh mắt để cưỡng gian anh đấy!’ Thẩm Tuấn Ngạn cợt nhả nói.
“Cưỡng gian anh? Nếu em mà cưỡng gian anh thì đầu óc em còn chập mạch hơn cả người bị bệnh thần kinh đấy! Tóm lại, mắt em vẫn rất tốt!” Trần Vân bực dọc nhìn Thầm Tuấn Ngạn, vẫn cảm thấy chưa hết giận, lại trợn mắt hung ác nhìn anh thêm một lần nữa, mới uy hiếp nói: “Nếu ngày mai trên báo xuất hiện chuyện của hai chúng ta thì anh cứ chờ bị giải phẫu đi!”
Vừa rồi Trần Vân đang khám bệnh cho bệnh nhân còn Thẩm Tuấn Ngạn ở trong phòng nghỉ ngơi như mọi ngày, kết quả, không biết giây thần kinh của anh ta có vẫn đề gì, khi ngủ dậy thì vặn eo vươn vai đi ra, không thèm mở mắt lên nhìn cho rõ đã hét toáng lên: “Trần Vân, anh đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!”
Nếu bên trong phòng bệnh không có người, hay bệnh nhận không thường xem ti vi không biết minh tinh nổi tiếng là ai, hoặc giả họ không thích Thẩm Tuấn Ngạn cũng được. Nhưng điều quan trọng là người đó không chỉ thường hay theo dõi về minh tinh màn bạc mà còn là fan trung thành cực kỳ mến mộ hẩm Tuấn Ngạn.
Vì vậy, bệnh nhân đột nhiên hô to một tiếng: “Thẩm Tuấn Ngạn, em yêu anh!” Rồi ngất đi.
Được chuân đoán bệnh là do kích động quá mức.
Chồng của bệnh nhân không vui, liền bước lên muốn tóm Thẩm Tuấn Ngạn đánh một trận, kết quả là cả tầng hai ai cũng biết ở đây có một ngôi sao lớn, hơn nữa còn đang ở cùng với bác sĩ Trần.
Lan truyền một hồi, câu chuyện lại biến thành phiên bản bác sĩ Trần và Thẩm Tuấn Ngạn đang làm mấy chuyện như yêu đương vụng trộm thì bị bệnh nhân bắt gặp, vì để giấu giếm gian tình nên muốn giết người giệt khẩu.
“Ha ha, Trần Vân, em đoán thử đi, ngày mai báo chí sẽ viết như nào?” Thẩm Tuấn Ngạn hăng hái hỏi Trần Vân, gương mặt tràn đầy sự mong đợi.
“Đương nhiên là ngôi sao độc ác tàn bạo Thẩm Tuấn Ngạn đi giải phẩu thẩm mỹ không may gặp bất trắc, phẫu thuật không thành công còn bị vứt xuống sông!” Trần Vân lạnh lùng nói.
Trong khi Thẩm Tuấn Ngạn thì vẫn như đang rất thoải mái thưởng thức lời cô: “Sai, sai, sai. Phải nói là hoàng tử Thẩm Tuấn Ngạn nổi tiếng trên toàn thế giới người gặp người thích hoa gặp hoa nở mới đúng.”
Trần Vân trợn mắt nhìn Thẩm Tuấn Ngạn, nhưng Thẩm Tuấn Ngạn không ý kiến gì nữa, mà lắc lắc cánh tay Trần Vân nói: “Nếu bây giờ chúng ta không có nơi nào để đi, hay là đến bar uống vài ly đi!”
“Anh vẫn chưa sợ sao?”
Thẩm Tuấn Ngạn lơ đễnh nói: “Em thấy bây giờ chúng ta còn chỗ nào để đi sao? Anh dám chắc cả ba tầng bên ngoài đều đầy phòng viên, từ đây đến quán bar có một lối đi cũng gần, hơn nữa, người bình thường sẽ không nghĩ chúng ta đến quán bar lúc này đâu! Chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, bác sĩ Trần, em không thấy vậy sao?”
“Đúng, anh nói đúng, chỗ của em cũng rất an toàn, vậy mà bây giờ chúng ta vừa mới bị phát hiện đó thôi.” Trần Vân lành lạnh nói, ban đầu Thẩm Tuấn Ngạn cũng mặt dày mày dạn lấy cớ này đề ngày ngày đến chỗ cô, nhưng cả trụ sở quân đội người đến người đi suốt ngày, Trần Vân nghĩ mãi cũng không ra, chỗ của cô có điểm nào chỗ nào?
Tục ngữ nói ‘đi đêm thì sẽ có ngày gặp ma’ rất đúng, cuối cùng bây giờ cũng gặp rồi này.
Thẩm Tuấn Ngạn sờ mũi: “Ha ha, đây cũng là chuyện ngoài ý muốn thôi mà, chẳng lẽ em vẫn muốn đứng ở đây hoài sao? Đừng lề mề nữa, đi nhanh đi!” Nói xong cũng mặc kệ Trần Vân có đồng ý hay không liền lôi cô đến quán bar.
Không bao lâu, hai người một trước một sau bước vào quán bar, vừa đúng lúc bên trong dang có vũ hội hóa trang. Trần Vân và Thẩm Tuấn Ngạn cũng tiện tay cầm hai cái mặt nạ bước vào.
Đợi đến khi hai người đeo mặt nạ lên mới phát hiện hai chiếc mặt nạ cửa hai người vừa đúng là: ‘Chó Sói xám’ và ‘Chó Sói đỏ’.
“Trần Vân, không ngờ chúng ta lại ăn ý đến vậy.” Thẩm Tuấn Ngạn nhìn chiếc mặt nạ, cười ha ha nói, vui thích đeo chiếc mặt nạ ‘Chó Sói xám’ lên mặt mình.
Lúc này đã không thể đổi mặt nạ khác, Trần Vân chỉ đành phải ngoài việc gắng gượng đeo lên, rõ ràng vẻ mặt hai người hoàn toàn khác xa nhau.
“Đi thôi, chúng ta vào đây làm một ly”. Thẩm Tuấn Ngạn nói với Trần Vân, cô gật đầu một cái, đối với cô mà nói, uống rượu còn dễ hơn khiêu vũ nhiều.
“Cho tôi hai ly Jack Daniels.” Thẩm Tuấn Ngạn nói với waiter, Trần Vân không ngăn cản, mặc dù Jack Daniels là rượu mạnh, nhưng đối với cô mà nói, mặc dù không phải “ngàn chén không say” nhưng tửu lượng thì vẫn ở mức chấp nhận được.
Hai người ngồi trước quầy rượu, thỉnh thoảng Thẩm Tuấn Ngạn quay sang đùa giỡn Trần Vân, hai người không phát hiện sau lưng hai người, có một ánh mắt âm u nhìn chòng chọc vào bóng lưng của Trần Vân.
Mặc dù Trần Vân đeo mặt nạ, mặc quần áo rất bình thường, thậm chí có chút bảo thủ khiến người ta có cảm giác rất lạnh nhạt, không dễ thân cận, thế nhưng dáng người mảnh mai, cùng với hơi thở lạnh lùng tản ra từ người cô lại càng tăng thêm dục vọng chinh phục của đàn ông.
Mà lúc này, trên ghế salon cách hai người không xa, một người đàn ông tai to mặt bự trên tay đeo vô số nhẫn vàng, dầu trên mặt nhiều đến mức có thể đem đi rang thức ăn đang nhìn bóng lưng Trần Vân, nước miếng chảy ròng ròng.
“Đại ca, có phải anh muốn cô gái kia không....” Bên cạnh anh ta, một đàm em nịnh nọt nói.
Người được gọi là đại ca nhìn anh ta bằng ánh mắt tán thưởng: “Lâm, không ngờ chú mày càng ngày càng thông minh đấy!”
Tên Lâm cười hắc hắc: “Vì đại ca phục vụ mà chút tâm tư đó em còn không hiểu được thì Lâm em đây đã không sống được đến bây giờ rồi!”
Vậy chú mày biết phải làm sao rồi chứ?”
Tên Lâm liền vội vàng gật đầu: “Đại ca, anh yên tâm, chỉ cần cho em ba phút, em sẽ đưa cô ta về đây hầu hạ anh, anh muốn cô ta làm tư thế gì thì cô ta phải làm tư thế ấy!”
.
Chợt nhớ đến cái gì, tên Lâm lại nói: “Đại ca, hay là anh phát chút thiện tâm, thu luôn cái thằng nhóc bên cạnh đi!”
Tên Lâm vừa nói, tên đại ca mới rời mắt khỏi người Trần Vân chuyển sang nhìn Thẩm Tuấn Ngạn.
Thật ra hắn ta không chỉ thích phụ nữ, mà còn thích chơi cả những người thiếu niên trẻ tuổi da dẻ trắng nõn, về phần đàn ông thì hắn ta chưa từng thử bao giờ.
Nhưng người đàn ông này, dáng người cũng không tồi.
Người đàn ông mập mạp kia gật đầu một cái, không biết trong đầu đang tưởng tượng ra hình ảnh ướt át gì mà trên khuôn mặt bóng loáng dầu bắt đầu hiện lên sự dâm đãng khả ố.
“Anh mày thích làm thụ!” Gã đàn ông mập mạp đột nhiên nói một câu không đầu không cuối như thế, nhưng tên đàn em tên Lâm bên cạnh đã lập tức hiểu ý.
51.3
Nhanh chóng từ trong túi lấy ra hai viên thuốc trông giống hệt như thuốc lắc. Nhìn Thẩm Tuấn Ngạn và Trần Vân đang nói chuyện, tên Lâm nhếch miệng cười như đã sắp thực hiện được âm mưu.
Loại chuyện như này hầu như ngày nào hắn ta chẳng phải làm, từ lâu đã quen tay hay việc rồi.
Chỉ cần bỏ hai viên thuốc này vào trong ly rượu của hai người kia, thì tất cả sẽ hoàn mỹ không hề có sơ hở.
Nếu như đại ca hài lòng thì sau khi anh ấy chơi xong, hắn cũng có thể hưởng ké được chút ít...
Hai người hôm nay, nhìn bắt mắt thật.
Sửa sang lại quần áo của mình, tên Lâm nhanh chóng bước tới chỗ hai người. Mà Thẩm Tuấn Ngạn và Trần Vân đều không hay biết nguy hiểm đang từng bước từng bước đến gần hai người.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Thẩm Tuấn Ngạn khẽ nhấp một ngụm rượu, nhìn cô gái đang uống rượu bên cạnh, đáy mắt anh dần hiện lên sự mê luyến.
Cô hơi nhếch cằm, để lộ ra đôi xương bướm vô cùng hoàn mỹ, có lẽ bị lây nhiễm không khí ở đây mà hơi thở lạnh lẽo của Trần Vân lúc này đã dịu đi đôi chút, thay đổi mang chút buồn bã bi thương, nhấp từng hớp rượu.
Sao anh lại không biết trong lòng cô thật sự đau khổ biết nhường nào?
Bao nhiêu năm trôi qua, thế nhưng cô vẫn là người cô độc trên thế gian này, chưa từng được nếm thử hương vị của tình thân. Sống trơ trọi một mình, một mình dốc sức làm việc, một mình gánh chịu tất cả, tất cả đau khổ đều một mình cô tự mình gặm nhấm.
Sự cô độc của cô khiến anh đau lòng, khiến anh không tự chủ mà muốn được ở bên cô nhiều hơn.
Cho nên, chỉ cần làm được điều đó, chỉ cần có thể ở bên cạnh chăm sóc cô, dù phải nói dối, dù phải tìm cớ gì anh cũng đều không tiếc.
Mặc dù anh không biết vì sao mình phải làm như vậy.
“Uống ít thôi!” Rốt cuộc Thẩm Tuấn Ngạn không nhịn được kéo cánh tay của Trần Vân, ngăn cô tiếp tục uống bạt mạng như vậy nữa.
Trần Vâm nhướng mày, không vui nhìn người ngăn cản mình uống rượu, ngay sau đó lạnh lùng hất tay anh ra.
Một ly rượu trong nháy mắt đã bị cô uống cạn.
“Tới đây là để uống rượu!” Trần Vân bất mãn chu môi, gõ xuống bàn gọi nhân viên phục vụ lấy một ly Everclear.
Loại rượu này còn nặng hơn cả Jack Daniels.
Trong mắt Thẩm Tuấn Ngạn thoáng qua sự đau lòng, lần này anh không ngăn cản nữa.
Chương trước | Chương sau