"Gặp quỷ." Nàng mắng một câu, cầm khăn ném lên mặt hắn, sau đó cũng trợn mắt nhìn hắn một cái, ngược lại giận lây sang hắn, nói, "Ta đang bận!"
bạn đang xem “Gả Hạnh Không Hẹn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Quả thật gặp quỷ, hắn cũng chẳng quan tâm đau đớn, nghe lời nói của nàng, đột nhiên nở nụ cười, lại là một bộ dạng vui vẻ.
Cổ Vô Song cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn, mơ mơ màng màng lại nhìn thấy bộ dạng hắn đang mỉm cười trước mặt nàng—— thân thể cường tráng ngũ quan ôn hòa, không ngờ lại khớp với nhau.
Mới nhớ tới hắn rất ít cười khi ở trước mặt nàng, từ sau khi quen biết, hai người họ vẫn rút kiếm giương nỏ, không nhượng bộ lẫn nhau, lại có thể đi từng bước một lên con đường thành thân.
Ít nhiều có chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, giận dữ, "Còn cười? Đợi ta vẽ tiếp một đạo, xem chàng còn cười được không."
Không ngờ hắn không đổi đề tài, chỉ nắm khăn tay kia, vẫn nhất quyết không tha, "Phải hay không?"
"Là một bên!" Mặc dù miệng Cổ Vô Song trả lời như vậy, nhưng trong lòng đã không hề bài xích loại vấn đề này nữa mà đánh thẳng vào, thấy hắn chưa xử lý vết thương, lại đoạt lấy khăn tay ấn vào trên vết thương của hắn, thầm nghĩ may mà lực không lớn, vết thương cũng không tính là quá sâu.
Suy nghĩ một chút lại nói, "Chàng giữ chỗ này, ta bảo tiểu nhị mang thuốc cao cầm máu vào."
Không ngờ hắn chợt cầm tay của nàng, bởi vì động tác đó mà nước bắn tung tóe trên trán nàng, vẫn bám riết không tha, "Có phải thích ta hay không?"
Nàng liếc hắn một cái, tay ấn chặt vết thương của hắn, cũng không muốn trốn tránh nữa, chỉ là vẫn kiên trì để hắn bày tỏ thái độ trước, vì vậy hỏi ngược lại, "Vậy còn chàng?"
"Ta nhớ ta đã trả lời rồi."
"A?" Nàng nhàn nhạt điều chỉnh lực giữ cái khăn tay ở trên miệng vết thương, cho phép hắn cầm tay của mình, trả lời, "Không nhớ rõ."
". . . . . ." Hắn im lặng một hồi lâu, nhưng cũng không dời đi tầm mắt, nhìn chằm chằm nàng.
Hai người đều khăng khăng như vậy, giống như người nào mở miệng trước, khi sống chung người đó sẽ ở thế hạ phong.
Đột nhiên một trận gió thổi vào, làm tắt ngọn nến trong phòng.
Bên trong phòng trở nên tối tăm, chỉ có hai con ngươi hắn đen nhánh ở trong màn đêm tỏa ra sức nóng.
Cổ Vô Song thấy thế, liền rụt tay một cái muốn đứng lên thắp nến, nhưng hắn không buông tay, nàng đột nhiên dùng một tay hắt nước lên hắn, nói, "Nến đã tắt."
Có lẽ đêm tối có thể làm cho người ta để xuống lòng phòng bị, hắn đột nhiên điên khùng nói ra một câu, "Nàng nhớ ta sao?"
Nàng nhìn hắn, im lặng.
Hắn lại trầm giọng hỏi, "Có nhớ nhiều không?"
Nàng dừng một chút, vẫn lựa chọn hỏi ngược lại, "Chàng thì sao?" Sau đó nàng đột nhiên sờ râu ria hắn, "Những thứ này đều là muốn ta tới biểu hiện?"
Hắn cũng không chính diện trả lời, chỉ nói, "Vậy nàng biểu hiện ở đâu?"
Nói như vậy, là gián tiếp thừa nhận?
Ừm. . . . . . Cổ Vô Song đắn đo, đột nhiên nghiêng người lên phía trước, khẽ hôn lên miệng vết thương dưới cằm của hắn, đầu óc nóng lên cười cười, "Ngon không?" Sau đó cũng không còn kịp nhìn vẻ mặt của hắn, theo bản năng liếm liếm môi nói, "Mằn mặn."
Hắn chợt kéo nàng vào trước ngực, đặt lên môi đỏ mọng của nàng.
Kỳ lạ là trong một khắc kia Cổ Vô Song vẫn còn giữ được đầu óc tỉnh táo, bỗng dưng dùng sức đẩy hắn ra, vẻ mặt khó có được có chút khẩn trương, "Dao cạo râu đâu?"
Khi nào thì không thấy rồi?
Chân Bất Phàm ngược lại cực kỳ tỉnh táo, "Trong thùng."
"Sau đó?"
Hắn khẽ cười lần thứ hai, "Lại cắt giùm ta."
". . . . . ." Cổ Vô Song hít sâu một hơi, người này thật có tật xấu. . . . . . Sau đó suy nghĩ một chút, hỏi, "Vậy có phải thích ta hay không?"
Hắn trần truồng nhảy ra từ trong thùng nước, Cổ Vô Song vội vàng ném quần áo cho hắn. Nghe hắn nói, "Đúng không." Tâm tình giống như là thật tốt, "Nàng thì sao?"
"Có lẽ thế." Cổ Vô Song nhún vai một cái.
"Có lẽ là đúng vậy"
"Đại khái đi, chàng thì sao?"
"Nên."
"Nên tương đương với thừa nhận?"
"Có lẽ thế, " Chân Bất Phàm càng đi tới gần, "Hình như là nước có chút lạnh."
"Cho nên?"
"Trên giường có lẽ sẽ khá hơn một chút." Hắn vừa cười, chỉ vào vết thương.
Chương trước | Chương sau