Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 37
5 sao 5 / 5 ( 3 đánh giá )

Gả Hạnh Không Hẹn - Chương 31

↓↓
Không Khí Kỳ Lạ.



"Nàng thành thân rồi?"

Cổ Vô Song nhíu mày, "Thế nào, ta không thể lấy chồng sao?"

bạn đang xem “Gả Hạnh Không Hẹn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Hoa Thanh Phong dừng một chút, không lên tiếng, chỉ là xoay người lại, đi một con đường khác.

Cổ Vô Song do dự một chút, nhớ lại hành động vừa rồi của hắn, dừng bước chân, nhìn bóng lưng của hắn nói, "Hoa công tử tạm biệt, Vô Song có việc trong người, cũng không đưa tiễn được. Nghĩ lấy danh tiếng Hoa phủ ở thành Hoán Sa, cũng không khó tìm, ngày khác. . . . . ." Lại dừng lại, "Ngày mai tới cửa bái phỏng."

Vẫn nên mang theo Phó Hiểu Sinh, tránh cho sinh thêm chuyện.

Hoa Thanh Phong quay đầu liếc nàng một cái, giống như là đột nhiên không có hăng hái, bước đi thẳng.

Cổ Vô Song bị cái nhìn có chút không giải thích được kia, chợt ngẩng đầu nhìn trời, có lẽ chịu ảnh hưởng của tâm trạng, cũng cảm thấy không có quá nhiều động lực "ngày mai tới cửa bái phỏng", thậm chí cảm thấy mơ hồ vì sao từ nơi xa đến chỗ này . . . . . .

Buôn bán sao? Hay là tiền bạc?

Thật ra thì tiền bạc nhiều như hoa cũng tốt, nàng nhớ tới ngày trước bôn ba vì kế sinh nhai, nhưng sau lại thay đổi, nhưng vì cái gì mà thay đổi nàng cũng quên, hôm nay chỉ cảm thấy mệt mỏi không thôi.

Lúc trở về tửu lâu, lại thấy bộ dạng sốt ruốt của Xuân Đào, Cổ Vô Song mỉm cười, tìm cái ghế ngồi xuống, không hiểu sao liền nhớ lại bộ dạng tức giận của Chân Bất Phàm ở thành Vanh Đường.

Nhớ lại lại không khỏi cảm thấy ngây thơ, luôn không hỏi nguyên do vì sao cùng hắn tranh chấp, bị hắn ảnh hưởng. Ngồi cân nhắc suy nghĩ, suy nghĩ có nên tìm một thời gian thích hợp cùng hắn nói một chút hay không, mà không phải phiền muội trốn tránh.

Sao lại trốn tránh chứ? Không đánh mà chạy chứng tỏ không đủ tự tin, nàng Cổ Vô Song mặt mũi xinh đẹp, năng lực xuất chúng, số tuổi kì thực là một loại biểu hiện thành thục, không phải sao?

Ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Xuân Đào, vẻ mặt của nha đầu kia ít nhiều có chút giận dỗi, khẽ nhếch khóe miệng, kêu nha đầu kia ngồi xuống. Xuân Đào đi theo bên người nàng cũng đã được một khoảng thời gian rồi, xử lý trong ngoài, vẫn thật lòng đợi nàng, có lẽ nên tìm chồng cho nha đầu này, nếu không sẽ bị nàng trì hoãn hạnh phúc không phải sao?

Nàng gặp qua không ít nha hoàn của phu nhân nhà khác, là đầy tớ, thậm chí ký cả khế ước bán thân, cả đời cô độc trong đại trạch viện sống quãng đời còn lại.

Dù sao thì nữ nhân cũng không chịu nổi thử thách của thời gian

Rót cho mình ly trà, nhẹ nhàng nói, "Xuân Đào, lần này trở về, tìm người đàng hoàng, gả đi."

**

Vào nửa đêm Phó Hiểu Sinh mới trở về, kêu hai bình rượu lâu năm, vùi đầu vào uống.

Hai ngày nay hắn đều đi sớm về trễ, lúc trở về tuy nói không nhiều lắm, nhưng vẫn có chút đầu mối để nàng nhìn thấu, nam nhân buồn cũng chỉ vì ba loại, tiền, rượu cùng nữ nhân.

Uống rượu cho qua nổi buồn, Phó Hiểu Sinh buồn, phải là nữ nhân.

Lúc này mới mấy ngày mà? Nàng nghĩ, không ngờ được lại hãm vào sâu như vậy, còn nói, đang ở giai đoạn mới bắt đầu hứng thú nữa chứ?

Nàng mặc áo choàng vào, cầm một cái bình khác lên, uống ừng ực ừng ực vào miệng, không lên tiếng.

Phó Hiểu Sinh đã tự mình cợt nhã nói, "Ta không sao."

Tiếng nói vừa dứt, hắn dừng lại, tự giễu nâng khóe miệng lên, lại ực một hớp.

"Rất nhanh thôi." Nàng điên khùng nói ra một câu.

Phó Hiểu Sinh nhún nhún vai, cũng lười lừa gạt nữa, "Không biết, ta muốn mang nàng đi."

"Cô nương nhà nào?"

Phó Hiểu Sinh nhìn sang nàng, nhẹ nhàng khạc ra hai chữ, "Hoa phủ."

**

Cổ Vô Song kể cả Phó Hiểu Sinh và Xuân Đào là ba người, đứng ở trước cửa Hoa phủ, gõ cửa chính Hoa phủ.

Thành Hoán Sa lấy kim, lụa tự tay dệt làm chủ, trong đó tay nghề này, lại lấy Hoa Thanh Phong làm đầu.

Chỉ là Hoa Thanh Phong cũng không hỏi tới buôn bán, công việc lớn nhỏ đều giao do hạ nhân xử lý, thậm chí trên phố còn truyền tin, nói hắn cũng chỉ có danh chủ tử, ở trong Hoa phủ không có thực quyền.

Chuyện này nàng cũng có nghe thấy, Phó Hiểu Sinh đã sớm âm thầm dò hỏi, không ngờ làm quen Minh Nhi nha hoàn thân cận của Hoa Thanh Phong.

Minh Nhi tính tình mạnh mẽ, dám làm dám chịu, có qua có lại, lại khiến Phó Hiểu Sinh nảy sinh hứng thú cực kỳ, sau bởi vì chuyện trở về thành Nhữ An, mới phát hiện trong lòng còn nhớ nhung, vì vậy giả bộ lấy tên hộ hoa hộ tống Cổ Vô Song lần thứ hai tiến đến đây, mấy phen đùa giỡn nhưng liên tục gặp phải tảng đá, vẫn không gây ra sức mẻ gì.

Cho đến hôm qua Minh Nhi nói rõ, nàng đã sớm có ý trung nhân, Phó Hiểu Sinh mới ý thức được, còn mất mát hơn bản thân tưởng tượng.

Cổ Vô Song nhìn gò má Phó Hiểu Sinh một chút, trong lòng cảm khái một phen, chỉ là không rõ nếu Minh Nhi kia là nha hoàn thân cận của Hoa Thanh Phong, sao hai lần gặp nhau, đều không thấy người ngoài?

Còn đang suy tư, gã sai vặt đi thông báo đã trở lại trước cửa, mở rộng cửa chính, nghênh đón ba người nàng vào.

Toàn bộ Hoa phủ đều trang nhã, đường mòn nối thẳng vào bên trong, kết cấu bố trí này nàng để trong lòng, chỉ là một đường cũng không thấy mấy người, cảm thấy lạnh lẽo, gã sai vặt cũng không nhiều lời, một đường im lặng không nói, chỉ lo đi về phía trước dẫn đường.

Khó khăn mới đến phòng khách, vẫn một người cũng không có như cũ, lại đợi một hồi lâu, trên phòng khách mới xuất hiện một nữ tử, mặt còn chưa có nẩy nở, mặc dù ngũ quan xinh đẹp nhưng còn chút non nớt, cử chỉ cũng thoải mái, một cái liếc, ánh mắt nhìn Phó Hiểu Sinh ít nhiều mang theo vài phần khí thế ép người.

Cổ Vô Song nhìn trong mắt, đại khái đoán được thân phận của người này, hẳn là Minh Nhi không thể nghi ngờ.

Sau đó ánh mắt Minh Nhi kia chuyển một cái, trực tiếp nhìn về phía nàng, ít nhiều thu lại thái độ nói, "Công tử mời cô nương vào trong phòng, một người cũng đủ rồi." Sau đó bày ra tư thế “Mời”.

Vì vậy Cổ Vô Song yêu cầu dừng một chút, bỗng dưng nhếch môi cười một tiếng, nếu nàng đã tới cửa rồi, cộng thêm thân phận đã thành thân, cũng thấy không ngại gì. Vì vậy gật gật đầu tiến lên.

Phó Hiểu Sinh vẫn là dáng vẻ cợt nhã như cũ, "Vậy tại hạ ở nơi này chờ Minh Nhi muội muội trở lại, chờ chiêu đãi nhiều hơn."

Minh Nhi tức giận liếc hắn một cái, lại dường như biết được suy nghĩ nhìn nàng, không lên tiếng, tiến lên dẫn đường.

Cổ Vô Song đuổi theo, quay đầu lại nhìn Phó Hiểu Sinh cùng Xuân Đào, giao phó, "Vậy các ngươi ở chỗ này đợi ta, qua hai nén hương ta nhất định trở lại."

Bị dẫn đến biệt viện đặc biệt thanh nhã, cửa viện không lớn, cũng là đứng trên cầu nhỏ nước chảy từ từ.

Qua cầu, đưa tới cửa, Minh Nhi dừng bước chân, nói, "Xin mời."

Cổ Vô Song đẩy cửa tiến vào, mới vừa vào nhà, liền liếc thấy bức tranh treo trên tường. . . . . .

Tranh thêu nàng.

Một cây kim một sợi chỉ đều công phu tìm tòi nghiên cứu, môi đỏ mắt hạnh lông mày, áo choàng quấn quanh thân, bức thêu trông rất sống động, chỉ là vẻ mặt kia nhìn kỹ một chút thì hơi mờ mịt. . . . . . Bức thêu này giống như một thanh kiếm, đâm vào làm nàng trở tay không kịp, hơn nữa nàng biết hắn không lâu, chưa nói tới quen biết, hắn có thể trong thời gian ngắn như vậy, hoàn thành một bức tranh tinh xảo như vậy ư?

Không khỏi hoài nghi, bởi vì cũng không thấy Hoa Thanh Phong, lúc này không hiểu lắm quay đầu lại nhìn quanh, cảm thấy không khí không đúng.

Không ngờ hắn đột nhiên thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở phía sau nàng, gọi nàng một tiếng, "Cổ Vô Song."

Nhịp tim Cổ Vô Song chợt tăng lên, giật mình, ngừng thở nghiêng đầu nhìn, cố gắng trấn định mở miệng, trong mắt mang theo vẻ không vui, "Sao Hoa công tử xuất quỷ nhập thần như vậy?"

Ánh mắt hắn chỉ muốn thưởng thức nhìn bức tranh thêu trên tường, nói, "Hôm qua trở lại linh cảm hiện lên, trắng đêm thêu gấp gáp, nàng cảm thấy thế nào?"

Trong lòng Cổ Vô Song có thêm vài phần cảm giác quỷ dị, chỉ muốn rút người ra rời đi, nhưng hắn lại cản trở đường đi, cộng thêm cửa chẳng biết lúc nào đã đóng lại, vậy mà nàng lại không nghe thấy tiếng.

Trong lòng nhanh chóng tính toán, nếu đi vòng qua mà đi, hắn có thể ngăn cản hay không. Không khỏi có mấy phần khẩn trương.

Hắn từ từ ngáp một cái, lại nhìn nàng một cái, đột nhiên bước đi khỏi bên người nàng, đi về phía giường.

Cổ Vô Song kinh ngạc nhìn hắn nằm xuống, mắt lại nhìn bức tranh treo trên tường, chợt tiến lên kéo xuống, bởi vì có liên quan đến chất liệu vải, nàng không có biện pháp xé bỏ, không hiểu sao lại có cảm giác áp lực.

Hắn cũng không quản, nằm ở trên giường, nhắm mắt dưỡng thần.

Nàng hoàn toàn không hiểu được trong lòng người nam nhân này đang suy nghĩ gì, bước nhanh về phía cửa, đang muốn mở cửa rời đi, nhưng mà cũng chỉ trong nháy mắt, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng vang.

Là giọng nói của Minh Nhi, nữ tử này ở trước mặt Hoa Thanh Phong luôn một mực cung kính đạt tới chẳng có sóng nước gì có thể di chuyển được nàng ta, nghe nàng ta nói, "Công tử, Tiền Quân Bảo thành Vanh Đường hướng nô tỳ cầu thân."

Cổ Vô Song cau chân mày lại, Tiền Quân Bảo. . . . . . Ừm, cái tên này, nàng rất quen thuộc.

Cầu thân ư? Nhớ tới đệ ấy lúc trước cố ý mập mờ, lắc đầu cười cười, chút tâm tình khẩn trương biến mất, còn muốn mở cửa, ai ngờ cửa lại mở không ra được, giống như là bị người khóa lại từ bên ngoài, không khỏi có chút tức giận, dùng sức đẩy một phen, đè thấp giọng nói, "Hãy mở cửa ra."

Minh Nhi cũng không để ý nàng, nhưng vẫn cảm thấy được nàng ta còn ở bên ngoài, có lẽ là chờ chỉ thị của Hoa Thanh Phong.

Có qua có lại, cái gọi là làm việc cho người khác thì lời đồn sẽ biến mất.

Cổ Vô Song lại quay đầu lại nhìn Hoa Thanh Phong, hắn vẫn không mở mắt ra như cũ, một bộ dạng không hỏi việc đời, nàng cảm thấy có ngọn lửa không tên đã bắt đầu nổi lên, sau khi trải qua phương thức xử lý bạo lực của Chân Bất Phàm, có lẽ là mưa dầm thấm đất, chạy thẳng tới, níu lấy áo hắn, kéo hắn từ trên giường dậy, lạnh lùng nói, "Ta nói mở cửa!"

Hắn mới hé mở mắt dáng vẻ lười biếng, bỗng dưng đưa tay để trên lưng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, chọc cho Cổ Vô Song nổi da gà cả người, nhìn hắn bộ dạng tuyệt thế, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Nàng hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm tình, tiếp tục lạnh lùng nói, "Đến cùng là ngươi muốn làm cái gì?"

Hắn lại nằm trở về, mở miệng, "Sống chung một phòng." Hắn lại đổi tư thế, thoáng mở mắt ra, liếc nàng một cái.

"Buồn cười, vì sao ta phải ở chung một phòng với ngươi?"

Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, "Về sau tất cả buôn bán tơ lụa ở thành Hoán Sa, nàng muốn, liền lấy đi."

"Hừ, điều kiện?" Nàng cười lạnh, trong lòng đã có ý chán ghét với việc buôn bán này.

"Trở thành người trong tranh thêu của ta." Hắn cũng không quanh co lòng vòng.

"Ta cự tuyệt." Cổ Vô Song tỏ ra chán ghét, cũng lười hỏi hắn nguyên do, "Mở cửa."

Hắn cũng không dài dòng, không nói một lời.

Cổ Vô Song chỉ hơi liếc hắn một cái, nhìn xung quanh bên trong phòng, không nói hai lời, cầm lên một ghế gỗ khác, ra sức ném vào cửa sổ.

Nói một cách thẳng thừng cũng chỉ là một cái ghế gỗ tự chế gì đó.

Chẳng biết tại sao, mặc dù biết rõ Phó Hiểu Sinh đợi nàng không thấy, sẽ tiến vào tìm người, nhưng nàng lại không muốn đơn độc cùng hắn ở trong một phòng

Bỗng dưng nghe được hắn chậm rãi nói, "Mở cửa."

Cổ Vô Song nhất thời ngừng lại.

Nhìn về phía cửa, cửa liền mở ra.

Hắn lật người xoay vào bên trong, không lên tiếng. Minh Nhi đứng ở cửa mặt không chút thay đổi nhìn nàng, tiếp đó tựa như lơ đãng nhìn bức thêu trên tường một chút, lại nhìn về phía nàng.

Nàng sửa lại áo một chút, tình hình thay đổi quá nhanh, cảm xúc chưa kịp điều chỉnh lại, nàng tức giận, khó có được lúc không hề khí chất nói một câu, "Đồ điên."

Vẻ mặt Minh Nhi biến sắc, cũng không mở miệng.

Cổ Vô Song rõ ràng không muốn nói thêm gì nữa, trực tiếp đi qua Minh Nhi, bước đi.

Không ngờ Minh Nhi kia nhắm mắt đuổi theo tới, thời điểm ở trên cầu gỗ nhỏ, nàng ta đột nhiên nói một câu, "Thiếu gia không phải đồ điên."

Cổ Vô Song không có mở miệng, Minh Nhi nói tiếp, "Dáng dấp của tiểu thư rất giống lão phu nhân."

Cổ Vô Song nhất thời không nghe rõ, nghe thành tiểu thư lớn lên giống lão phu nhân, hít sâu một cái, quyết tâm không để ý.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Cá Mực Hầm Mật

Cá Mực Hầm Mật

Trích đoạn:Ở câu lạc bộ, Gun nổi tiếng là chưa từng qua lại với phái nữ, không

19-07-2016 48 chương
Lưu Luyến Không Quên

Lưu Luyến Không Quên

Xuyên suốt câu chuyện là những yêu thương đang cần được tháo gỡ, những vướng mắc

20-07-2016 50 chương
Tình mẫu tử

Tình mẫu tử

Tôi cứ ám ảnh mãi về cảnh một cháu gái mới 8 tuổi đầu đi chăm mẹ ở viện.

24-06-2016
Gửi cô dâu của anh

Gửi cô dâu của anh

Ngày ta nói yêu nhau, anh đã hỏi: "Lấy anh sẽ vất vả lắm đấy, em có sợ không?" Em

28-06-2016
Cái ngõ bê tông

Cái ngõ bê tông

Ông cúi mặt, cái ngõ đất bẩn thỉu đã khoác lên mình một tấm áo mới, khang trang

24-06-2016
Em yêu anh, hàng xóm à!

Em yêu anh, hàng xóm à!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Định

25-06-2016
Nụ hôn trong mơ

Nụ hôn trong mơ

…Nó nhắm mắt lại, gương mặt hơi ngửa lên khẽ ửng hồng. Chờ đợi. Hồi

29-06-2016

Polaroid