Cụng ly đến hết rượu. . . . . .
bạn đang xem “Gả Hạnh Không Hẹn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Ôi! Hu hu
Cổ Vô Song ở trong lòng gào khóc! Cũng cắn chặt răng, nhịn không kêu vang thành tiếng, hơi nghi ngờ duy trì cùng một tư thế, kinh ngạc nhìn màn, vẻ mặt không có mục tiêu. Nhìn xuyên thấu qua màn ngó ra ngoài cửa sổ —— lòng của nàng, đang rỉ máu. . . . . .
Tâm tình lúc này giống như huyết sắc tà dương*, là bực nào thê lương. (*Huyết sắc tà dương: mà đỏ hoàng hôn buổi chiều)
Vì sao nàng say rượu lại có thể như tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, vui vẻ, mặt cười khúc khích. . . . . .
Mất thể diện, quá mất mặt. . . . . .
Lại để cho đám người kia, thấy một màn ngu ngốc của nàng, không được! Tuyệt đối không thể để chuyện này truyền về thành Nhữ An!
Cuối cùng ánh chiều tà cũng biến mất ở cuối chân trời, cả bên trong phòng đều tối mờ, tối tăm mà yên tĩnh.
Mà giờ khắc yên tĩnh này cũng không thể lắng đọng được nội tâm mông lung của Cổ Vô Song, mới chậm rãi phục hồi tinh thần, bình tĩnh kêu một tiếng, "Xuân Đào. . . . . ."
Chờ đợi lại không có ai trả lời. Ngồi cũng đã lâu, Cổ Vô Song mới quyết tâm điều chỉnh lại tâm tình, mặt không thay đổi xuống giường.
Việc này nàng luôn có một loại dự cảm là chưa kết thúc. . . . . .
Thay xong quần áo, phát hiện chậu nước trên kệ còn nóng, để khăn tay ở một bên, nghĩ thầm nói không chừng Xuân Đào vì chuyện gì đó mới đi ra ngoài, mặc kệ là vì nguyên nhân gì nếu dùng nước còn dư, Xuân Đào sẽ không giữ lại, cho nên có thể yên tâm sử dụng. Chính là ở trong bóng tối lau mặt, chải tóc.
"Ọt ọt. . . . . ." Bụng kêu.
Hoạt động nhiều, liền phát hiện đói bụng rất khó chịu, đêm qua bụng rỗng uống rượu, hôm nay một chút thức ăn cũng không có. Mặc dù không có ai, Cổ Vô Song vẫn lúng túng, nhưng mà dạ dày và mặt mũi. . . . . .
Suy nghĩ một chút, quyết định lựa chọn cái trước.
Kéo cửa ra, nhìn ánh trăng một chút, ánh trăng mông lung thanh tĩnh, làm con đường trước mắt cực kỳ tối.
Lại nói thừa dịp những người đó không có ở đây, Cổ Vô Song đã nhìn Chân phủ một lần, cũng thăm dò phương hướng, chỉ là nàng rất ít đi lại vào ban đêm. . . . . . Ừm, hôm qua là ngoại lệ. . . . . . Tóm lại ý của nàng, trời tối rồi, thậm chí còn không đốt đèn.
Cố tình Chân phủ lại khác, chính là một nơi rất lớn, quanh mình một mảnh đen như mực, trong đình viện núi giả, hoa cỏ cây cối cũng trở nên giương nanh múa vuốt, hung dữ dọa người.
Nhưng Cổ Vô Song bình sinh không làm việc trái với lương tâm, cũng không sợ cái gì, chỉ là đi được một đoạn, mới phát hiện đã mất phương hướng rồi, đại khái là chọn sai ngã rẽ trước đó. Nhìn hành lang dài trước mắt, không biết đi hướng nào. Suy nghĩ một chút xoay người nhìn lại, chẳng biết lúc nào mặt trăng bị giấu đi, tất cả đều chìm trong bóng đêm.
Chung quanh rất là yên tĩnh. . . . . .
Bụng cũng rất đói. . . . . .
Cổ Vô Song cảm thấy uể oải, còn đang suy nghĩ nên đi đường nào, đột nhiên cảm giác có người phía sau!
Bỗng chốc kinh hãi, hi vọng nhìn quanh, vậy mà mấy phen quay đầu, cảm giác có một cái bóng, nhưng thủy chung không thấy bóng dáng nào cả. . . . . .
Mới ngừng thở, căng thẳng, cố gắng trấn định hỏi, "Người nào?"
"Ta."
Nghe tiếng Cổ Vô Song quay đầu lại, đối phương lại giống như cố ý, đứng quá gần nàng, khiến nàng phản xạ có điều kiện lui về phía sau, y phục hương Nam, làn váy thường rất dài, coi trọng vẻ đẹp đung đưa, hẳn là một bước đạp lên váy, mất thăng bằng, ngã lui phía sau.
Bóng dáng kia đột nhiên từ bi, lôi nàng một cái, nhưng cũng không muốn đỡ nàng.
Bất đắc dĩ Cổ Vô Song mượn lực thoát khỏi số mạng ngã xuống, vì cầu đứng vững, hai tay đành phải ôm hông của cái bóng dáng cao lớn kia.
Ôm một cái, ". . . . . ." Cổ Vô Song im lặng.
"Vô dụng thôi." Đối phương lên tiếng.
Mụ nội con gấu ngươi! Cổ Vô Song tức chết, thần kinh lại vô cùng bén nhạy, sao lại chủ động ôm hắn! Nàng hận chết tên khốn trước mắt này, ở trong lòng hung hăng mắng hắn 300 hiệp.
Ngay sau đó nhanh chóng buông hai tay ra, đúng lúc đó, bụng lại "Ột——" háo hức kêu một tiếng. . . . . .
Ah!!
Thật muốn chết mà!!
Cổ Vô Song tách khỏi hắn, ngước mắt nhìn hắn một cái, trong bóng tối hoàn toàn không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nghĩ thầm tên khốn này dù sao cũng không nhìn thấy nàng, định quang minh chính đại liếc mắt, trừng hắn một cái, không có ý định cùng hắn nói chuyện, liền xoay người rời đi.
"Ta cũng chưa ăn." Hắn đột nhiên mở miệng nói.
Xong rồi hắn hướng một phương hướng khác đi hai bước.
Đây coi là cái gì? Muốn mời nàng?
Hừ, Cổ Vô Song giả bộ cười, "Không. . . . . ."
"Bọn họ ăn xong rồi."
"Không sao. . . . . ." Nàng ăn không nhiều lắm.
Vậy mà hắn giống như đoán được suy nghĩ của nàng..., "Là ăn “hết” rồi."
"Vậy. . . . . ." Làm tiếp.
"Đầu bếp nhà ta rất có cá tính."
". . . . . ."
"Tối nay không uống rượu." Nói những lời này, trong lời nói đúng là có ý cười mấy phần.
". . . . . ."
Hắn cũng không nói thêm gì nữa, đi từ từ. Mặt trăng ló mặt lần nữa, nhàn nhạt chiếu lên trên người hắn.
"Rột ——"
Dạ dày. . . . . .
Mặt mũi. . . . . .
Dạ dày. . . . . .
Mặt mũi. . . . . .
Được rồi, dạ dày.
Cổ Vô Song quyết định giả bộ ngu, cười, "Chân công tử vốn định mời ta cùng nhau dùng bữa sao?"
Chân Bất Phàm không để ý tới nàng.
Cổ Vô Song nắm chặt tay, an ủi mình, người này nhất định là trời cao khảo nghiệm nàng! Không sai được!
Vì vậy Cổ Vô Song, vì dạ dày chịu nhục, giả bộ cười, "Chân công tử trầm mặc được thật tốt, im lặng là vàng mà."
Chương trước | Chương sau