Disneyland 1972 Love the old s
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 37
5 sao 5 / 5 ( 50 đánh giá )

Gả Hạnh Không Hẹn - Chương 10

↓↓
Hàng thật giá thật, già trẻ không gạt.

bạn đang xem “Gả Hạnh Không Hẹn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

". . . . . ."

". . . . . ."

Tại chỗ có mấy người bị hành động của Cổ Vô Song làm cho chấn động.

Sao lại có tình cảnh ân cần thế này, cái này thoạt nhìn không được tự nhiên cho lắm?

Cổ Vô Song để vào chén của hắn, ngồi xuống, vừa cười, "Mời dùng chậm."

". . . . . ."

". . . . . ."

Chân Bất Phàm không biến sắc liếc nhìn trong chén, sau đó đột nhiên nhấc đũa gắp thịt, mặt không đổi sắc đưa vào trong miệng, nhai thật kỹ.

Một lát sau hắn cũng đột nhiên đứng lên, gắp lên một chân gà, tùy ý ném qua, liền nhìn thấy chân gà kia chính xác rơi vào trong chén của Cổ Vô Song!

Cái chén bởi vì thế mà thoáng lắc lư, lại thấy Xuân Đào thở dốc vì kinh ngạc.

Coi như là hiểu ý định của Trương Ngũ Kinh, nàng cũng muốn lấy châm bạc ra thử!

Mà nói đến Trương Ngũ Kinh này, trong lòng không biết có cảm giác gì, đại, đại ca lại gắp thức ăn cho người ta!?

Mẹ nó! Hắn đi theo đại ca hơn mười năm, đại ca chưa bao giờ gắp cho hắn một món ăn!

Đừng nói chân gà, ngay cả phao câu gà cũng không có!

"Chân công tử quá khách khí rồi." Nụ cười trên mặt của Cổ Vô Song có thể nói là ngọt đến ngấy cả người. Sau đó lại đứng lên gắp đầu gà dùng để trang trí vào trong chén của hắn.

Vừa định thu tay lại, Chân Bất Phàm bất ngờ đưa tay trái đang cầm đũa lên kẹp chặt hai chiếc đũa của nàng, áp chế ở trong chén, sau đó ngẩng đầu, từ từ liếc nhìn nàng.

Bất đắc dĩ ở phí trong, Cổ Vô Song chỉ đành phải duy trì tay trái giữa ống tay áo của tay phải, khẽ nghiêng người. . . . . .

Nụ cười bỗng dưng có hai phần cứng ngắc. . . . . .

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Cổ Vô Song thoáng dùng sức, cũng không ngại đối phương là tay của người thường xuyên cưỡi ngựa, căn bản là con kiến hôi lay đại thụ.

Chỉ thấy tay phải Chân Bất Phàm nâng chiếc đũa, từ trong chén gắp đầu gà lên, đưa đến bên miệng nàng. . . . . . Trong mắt mang theo mấy phần trêu đùa, nhưng vẻ mặt thì theo quán tính nghiêm túc như thường, "Không khách khí, ngươi ăn đi."

". . . . . ." Cái đầu ngươi á!

Cổ Vô Song suýt nữa là không nhịn được, đồ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ! Hơn nữa đũa này hắn vừa mới dùng qua!

Bên này Trương Ngũ Kinh lại oán giận rồi, lại còn hôn, tay, cái này!? Ca ca hắn đột nhiên ôm mặt, trong lòng gào lên một tiếng: không sống được nữa không sống được nữa! Sống uổng phí rồi!

"Vô Song tỷ, tỷ thiên vị quá đấy." Tiền Quân Bảo đột nhiên thở dài, tiếp dùng bàn tay đỡ đầu, sắc mặt như đưa đám, nhưng lại mang theo hưng phấn. Một cái tay khác cầm đôi đũa, giơ lên cao rồi lại hạ xuống đâm đâm vào trong chén, gây ra tiếng vang.

Nghe vậy, Cổ Vô Song nhất thời buông ống tay áo ra, rảnh đi một tay, cố gắng đẩy tay của Chân Bất Phàm hướng về phía Tiền Quân Bảo, nói: "Vậy Quân Bảo tiểu đệ dùng trước đi."

Cánh tay của Chân Bất Phàm thật đúng là được làm bằng sắt, vẫn không nhúc nhích như cũ.

Nhịn! Có câu bách nhẫn thành cương! (càng nhẫn nãi mới càng cứng rắn)

Cổ Vô Song nghĩ thông suốt liền buông đũa ra, hai tay trống trơn liền hai tay trống trơn đi, sau đó ngồi lại chỗ cũ, giả bộ cười, "Chân công tử đổi tính bất thình lình, làm cho ta rất không quen đấy."

Chân Bất Phàm khẽ ừ, coi thường châm chọc trong lời nói của nàng, đột nhiên tay trái khẽ gạt, mắt thấy hai chiếc đũa nàng lưu lại bỗng chốc bay ra ngoài ——

"Hưu ——"

Cắm vào trong búi tóc của Cổ Vô Song .

. . . . . .

"Phốc. . . . . ." Trương Ngũ Kinh cười lớn một tiếng, nhưng bên trong lòng lại rối rắm, cho nên mặt mũi hơi vặn vẹo.

Xuân Đào hung hăng trợn mắt nhìn Trương Ngũ Kinh một cái, sau đó vội vàng giúp tiểu thư nhà nàng lấy chiếc đũa ra.

Hai tay Cổ Vô Song dưới gầm bàn nắm chặt lại, nắm chặt lại. . . . . .

Tiếp đó liền vỗ tay hai cái, nhìn tự nhiên như Lưu Hải* vạch ra hai bên, nói: "Công tử hảo thân thủ."

(*Lưu Hải: thật ra là tên của một kiểu tóc, kiểu tóc hai mái ấy)

"Ừ. . . . . ." Chân Bất Phàm để đầu gà xuống, sau đó gắp chút ít món ăn, đưa vào trong miệng.

Che giấu khóe miệng đang nhếch lên, không tự chủ nở nụ cười.

**

Lâm Văn Thăng thấy đùa giỡn đã không sai biệt lắm, cũng đi tới an vị.

Tiếp theo là Trương Tứ Thư vẫn còn đang luyện biểu cảm trên mặt với Trương Ngũ Kinh, cùng Lưu Đại trao đổi ánh mắt, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng của mình.

Dĩ nhiên, Cổ Vô Song canh chừng vị trí hai bên vô ích rồi.

Đột nhiên nghe Lưu Đại rống lên: "Tại sao không có rượu?" Sau đó hai tay chà xát bắp đùi, lại đứng lên, "Ta đi lấy rượu!"

Xuân Đào giúp tiểu thư nhà nàng đổi một đôi đũa mới, sau đó chỉ dám len lén trừng Chân Bất Phàm ngồi đối diện.

Trong bữa cơm vẫn không có người nói chuyện, Lâm Văn Thăng tự nhiên gắp thức ăn.

Trương Tứ Thư chỉ ăn đậu phộng, mà Trương Ngũ Kinh thỉnh thoảng nhìn sang đại ca vô cùng tôn kính của hắn.

Bọn người dã man này, tiểu thư tốn một buổi chiều làm ra bữa cơm lớn như thế, những người này thậm chí một câu đa tạ hay khen ngợi cũng không có!

Cho đến lúc thấy Lưu đại làm nhiều việc cùng một lúc, bưng hai vò rượu ra ngoài, mới nghe Tiền Quân Bảo sâu kín mở miệng, "Rượu ơi rượu ơi, tối nay ta phải cùng ngươi thưởng thức một đêm đẹp!"

Trong lời nói, tự nhiên có mấy phần cố làm thương tâm.

Xuân Đào thật cảm thấy bọn hạ nhân của Chân phủ chỉ là để trang trí, bởi vì Lưu Đại kia thế nào cũng coi là nửa chủ nhân, coi như chính mình tự đi lấy rượu thì thôi, lại còn tự mình chạy đi lấy, lấy năm sáu cái bát chồng lên nhau đi vào, xếp thành một hàng, nghe cạch cạch rất dễ rớt.

Vẫn còn đang khinh bỉ hiệu xuất làm việc của hạ nhân Chân phủ, đột nhiên thấy tiểu thư nhà nàng cầm một cái ly lên, sau đó đứng lên, hướng về phía Chân Bất Phàm, sau đó không nói tiếng nào, liền ừng ực ừng ực uống hết.

Vẻ mặt mấy nam tử đang ngồi rất khác nhau.

Vừa thấy Cổ Vô Song để cái ly xuống, Lưu Đại sững sờ sau đó liền rót thêm rượu cho nàng .

Chính là cũng nhìn thấy Chân Bất Phàm đứng lên, tiện tay cầm lên một cái ly, nhìn chằm chằm Cổ Vô Song, từng ngụm từng ngụm một hơi uống cạn.

Hừ hừ, Xuân Đào tuyệt không lo lắng.

Lại nói bản lĩnh uống rượu tiểu thư cũng không cần phải nói, đã từng một mình, một người chống lại cả một bàn, cũng chưa từng thấy say bao giờ!

Huống chi tiểu thư đã nói, so sánh thì, rượu phương Bắc còn nguyên chất hơn rượu phương Nam, rượu cũng mạnh hơn, cho nên ngồi chờ kịch hay của mọi người thôi.

Tiểu thư! Cơ hội mở mày mở mặt của người rốt cuộc cũng đến rồi!

Nhìn thấy Chân Bất Phàm làm thế, Cổ Vô Song nâng khóe miệng lên, cũng nghĩ giống Xuân Đào vậy, uống rượu thì nàng chưa bao giờ say, rất nhiều chuyện buôn bán đều là đến tửu lâu nói chuyện, cho nên bản lĩnh này, cũng coi như nàng chiến thắng một lần đi.

Kết quả là, lại nâng ly lên, rất có hào khí lại không mất tao nhã uống thêm một ly nữa.

Mặt không đỏ, tim không đập.

Chân Bất Phàm hé nửa con mắt, cầm một cái ly khác trên bàn, ngửa đầu uống cạn, lấy rượu bàn về anh hùng.

Cứ như vậy, qua lại không dứt.

Hai vò rượu rất nhanh liền hết sạch.

Trương Ngũ Kinh không thể không nhìn Cổ Vô Song với cặp mắt khác xưa, lại dám cùng đại ca hắn uống rượu, giống như sự ngưỡng mộ của hắn với nàng lại được nâng cao thêm! Nhất thời cũng hăng hái, rống to, "Trong hầm rượu còn có ba vò Lão Ngu Sơn!" (Tên một loại rượu)

Nghe thấy thế Cổ Vô Song chỉ dừng lại một chút, phải liều mạng thôi, vì Chân Bất Phàm giống như đối nghịch với nàng vậy, nàng một ly hắn hai ly, xú nam nhân!

Ba vò Lão Ngu Sơn cũng rất nhanh được lấy ra.

Chân Bất Phàm trực tiếp cầm lên một vò, liếc nàng một cái, sau đó uống ừng ực ừng ực.

Nói thật có thể uống rượu là thiên phú của nàng, cho nên vẫn chưa có lúc nào nàng say cả, cũng không biết cực hạn của mình thế nào, ước lượng tửu lượng của mình trong tình huống này, khẽ cắn răng, nếu nàng đã bắt đầu thì——

Uống....uố...ng!

Một vò lại một vò.

Bước chân của Cổ Vô Song đã có chút không vững rồi. Đầu cũng bắt đầu từ từ choáng váng, nhất là hai má, giống như là đánh thật nhiều phấn, đỏ rực, nhưng nàng luôn cho là mặt của nàng sẽ không đỏ lên, cho nên có chút phong thái khác.

Ngay cả Xuân Đào, cũng không nhịn được bắt đầu lo lắng.

Chỉ là nàng đột nhiên thấy tiểu thư nhà nàng rời khỏi vị trí, hơi lảo đảo vòng qua bàn, trực tiếp đi tới trước mặt của Chân Bất Phàm.

"Tiểu. . . . . ." Muốn ngăn lại, nhưng không kịp rồi.

Cổ Vô Song đột nhiên thản nhiên cười với hắn, sau đó níu lấy áo của hắn, tay dùng sức vỗ vỗ vai hắn, bỗng chốc thu lại nụ cười, hung dữ kêu la: "Ngươi! Chờ, ta đi nhà xí cái đã!"

". . . . . ."

"Phốc ——"

Hu hu. . . . . .

Xuân Đào che mặt, tiểu thư, người mất thể diện quá. . . . . .

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cây Xương Sườn Thứ Hai

Cây Xương Sườn Thứ Hai

Trì Đông Chí có chút nhức đầu, Lương Hạ không có tiền đồ, cứ mãi ồn ào như

21-07-2016 53 chương
Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình mình thấy rất hay nên chi

21-07-2016 120 chương
Chúc Mừng Sinh Nhật

Chúc Mừng Sinh Nhật

Truyện Chúc Mừng Sinh Nhật của tác giả Điệp Chi Linh thuộc thể loại tiểu thuyết

23-07-2016 10 chương
Cô Gái Của Sếp

Cô Gái Của Sếp

Tên truyện: Cô Gái Của SếpTác giả: wanderlustThể loại: Truyện VOZ, Hồi ỨcTình trạng:

18-07-2016 18 chương
Bài học lớn

Bài học lớn

Có làm thì mới có ăn Không dưng ai dễ đem phần đến cho. *** Một người đàn bà ăn

26-06-2016
Tha thứ cho em

Tha thứ cho em

Tôi nhớ anh, nhớ, rất nhớ, nhớ đến quay quắt. *** Bảo Ngọc về quê thăm bà ngoại

25-06-2016
Tôi làm gia sư

Tôi làm gia sư

Anh đẩy em vào chỗ chết rồi. Tưởng chuột sa hũ nếp , mang ơn anh không hết, ai

25-06-2016
Nửa đời cô quạnh

Nửa đời cô quạnh

(khotruyenhay.gq) Tình yêu - hai chữ tình yêu đối với người khác vẫn còn mơ hồ lắm,

28-06-2016