Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 37
5 sao 5 / 5 ( 133 đánh giá )

Gả Hạnh Không Hẹn - Chương 06

↓↓
Cổ Vô Song không hề nghĩ ngợi cũng nói, "Ngươi mơ đi!"

bạn đang xem “Gả Hạnh Không Hẹn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Đột nhiên Chân Bất Phàm nhảy qua, níu lấy nàng, kéo nàng tới gần.

Tiếp đó hơi cúi người xuống, vác cả người nàng trên vai.

Đứng thẳng dậy.

Tuy nói hiện giờ nữ tử không phải không được ra khỏi khuê phòng, không được ra khỏi nhà, nhưng trước mặt mọi người, một nữ tử bị vác trên vai một nam tử, làm mọi người xôn xao một trận.

Dù sao Lý đại thúc cũng coi như là một cao thủ ở thành Nhữ An, rất nhanh chế ngự được đạo tặc kia.

Mà những người này không phải là những đạo tặc biết chừng mực, bị Chân Bất Phàm tiến lên một cước đá bay.

Chỉ thấy Chân Bất Phàm không chút cử động, cũng không nhiều lời, đứng thẳng, vác Cổ Vô Song lên liền đi về trước.

Đột nhiên thân thể Cổ Vô Song bay trên không trung, sợ hết hồn. Cộng thêm tư thế này làm người ta vô cùng không dễ chịu, máu tập trung về não, tâm tình thiếu chút nữa mất khống chế.

Xuân Đào mặc dù sợ, nhưng vẫn phản ứng xông lên, nghĩ muốn cứu vớt tiểu thư nhà nàng thoát khỏi đau khổ trước mắt. Bất đắc dĩ nam tử kia quả thật là dã man, lại lấy ống tay áo đánh qua, làm nàng ngã ngồi trên mặt đất, nhất thời không bò dậy nổi, chỉ có thể không hề có khí chất kêu la: "Cứu người! Cứu cứu tiểu thư nhà ta!"

Cứu người?

Hừ, nói giỡn. . . . . . Cũng không nghĩ xem Chân Bất Phàm ở thành Vanh Đường là nhân vật nào, mặc dù có lòng cứu người, cũng không dám cứu người, chỉ có thể thờ ơ đứng ở một bên, không dám lắm mồm nói nửa câu.

Thấy Chân Bất Phàm vác người không biết muốn đi tới đâu, Xuân Đào vội vàng bò dậy đuổi theo, sốt ruột suy nghĩ xem có người nào có thể cứu tiểu thư nhà nàng. . . . . .

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn lại cái người ngọc diện Tiểu Ca Tiền Quân Bảo kia.

Nhưng lúc này cũng không biết Tiền Quân Bảo ở đâu, hơn nữa tiểu thư cũng không biết là bởi vì tức giận hay là tư thế có vấn đề, hiện tại cả mặt đều đỏ lên, lộ ra mấy phần nhếch nhác chưa bao giờ có.

Gặp tình hình này, Xuân Đào lập tức hoang mang lo sợ.

Chỉ có thể tạm thời theo phía sau, tùy cơ ứng biến vậy. (Hành sự theo hoàn cảnh)

**

Cổ Vô Song hít một hơi thật sâu, mấy phen đánh nhưng lại mang hiệu quả quá nhỏ. Vì vậy nheo mắt lại, giọng nói lạnh đến cực điểm, "Chân Bất Phàm, nếu ngươi không thả ta xuống, ta bảo đảm ngươi nhất định sẽ hối hận!"

Nhưng mà vào giờ phút này tư thế này, loại uy hiếp này không một chút hiệu quả.

Chân Bất Phàm xem nàng như hàng hóa chỉnh lại tư thế, lại mở miệng, "Đồ đâu?"

Bờ vai của hắn vừa dày vừa rắn chắc, làm cái bụng của nàng rất đau.

Thật ra thì viên đá kia Cổ Vô Song nàng cũng không lạ gì, nhưng mà không lạ gì là một chuyện, bị người uy hiếp hay hai tay dâng lên lại là một chuyện khác.

Con người có lúc chính là như vậy, không thể nào đụng vào ranh giới cuối cùng, không ngờ Chân Bất Phàm này lại một cước đạp lên ranh giới cuối cùng của nàng, bắt trả lại mấy viên ngọc bị nghiền nát, giọng điệu này thì sao nàng có thể nuốt trôi?

Nàng không tin hắn có thể vác nàng cả đời, nghĩ đến đây nàng để mặc cho hắn vác.

Chân Bất Phàm không hề ép nàng nữa, tự có phía sau. Sức nặng trên vai không chút nào ảnh hưởng bước chân của hắn, từng bước từng bước ổn định mà có lực.

Thành Vanh Đường là nơi có nhiều nước, có mấy dòng nước đi ngang qua bên trong thành, cho nên cầu nhỏ nước chảy, người ngồi thuyền đánh cá cũng là một cảnh đẹp.

Không lâu lắm sẽ đến bên bờ Vanh Đường Hà, một cầu bằng đá kéo dài qua sông, nối liền hai bờ sông.

Chỉ là cây cầu này với những cây cầu khác có chút khác biệt, nó không có rào chắn. Nếu trời mưa xuống, xe ngựa đi lại trên cầu, không cẩn thận sẽ có thể rớt xuống sông, cũng không mười phần an toàn.

Thật may cây cầu này bắt qua sông hẹp nhất Vanh Đường Hà, thân cầu không dài, ở trên cầu có thể chứa được 4-5 người, cho nên qua cầu không có vấn đề lớn.

Cổ Vô Song vẫn bị vác trên vai, tầm mắt bị hạn chế, đợi nàng xem rõ tình hình của cây cầu thì Chân Bất Phàm đã đứng thẳng dừng lại ở giữa cầu.

Trong lòng nàng sinh ra một dự cảm xấu, lúc còn đang suy đoán tính toán của hắn, đột nhiên hắn “kéo” nàng như hàng hóa từ trên vai xuống, ôm ngang trước ngực hắn, rồi sau đó ánh mắt nhìn xuống ngực, đột nhiên khóe miệng nhếch nhẹ, "Giao ra đây."

Thật ra thì tư thế này rất là mập mờ, vì một câu nói khó nghe, mà cái gì mập mờ cũng bị bay đi sạch hết!

Mặc dù nàng là một khối đậu phụ mềm, nhưng nam nhân này đến tột cùng có hiểu cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân hay không?

Cổ Vô Song cũng nhìn lại hắn, vẫn giận dỗi không mở miệng, nhưng mà nàng có thể nghe rõ ràng tiếng nước chảy róc rách phía dưới, chảy vù vù qua cầu đó cũng là một loại buồn bực, cũng cảm nhận được rõ ràng thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua quất vào mặt, kèm theo một mùi vị đặc biệt của nước sông.

Nàng nhận thức đến tình thế bây giờ của mình —— người nam nhân này đang uy hiếp nàng!

Quả nhiên, hắn cứ ôm nàng như vậy tiếp tục tiến về phía trước hai bước.

Lần này, Cổ Vô Song lại có cảm giác trống không, vô cùng không nỡ.

Cổ Vô Song bị gió sông thổi trúng làm cho tỉnh táo, lại nhớ tới vụ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân có phải nên giữ được núi xanh, không lo không có củi đốt hay không?

Dù sao trốn khỏi hòa thượng cũng không trốn khỏi tòa miếu*, sớm muộn nàng sẽ bắt người nam nhân này trả lại cả vốn lẫn lời!

(*Nguyên văn là bào đắc liễu hòa thượng bào bất liễu miếu (跑得了和尚跑不了庙): có thể hiểu tránh được nhất thời cũng không tránh được sau này)

Đúng lúc này, Xuân Đào đột nhiên "A ——" thét lên một tiếng, tiếp theo giống như khuyên bảo bắt đầu kêu la, "Tiểu thư! Người đưa đồ cho hắn đi! Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn!"

Vừa nhìn quanh bốn phía, không nghĩ tới chỉ một cái chớp mắt, mà hai bên bờ sông đứng đầy quần chúng vây xem, nam nam nữ nữ, già trẻ lớn bé, liếc nhìn một cái không ngờ lại nhiều như vậy.

Đứng chi chit người với người, nhưng mà thật chỉnh tề.

Tựa hồ cũng đang đợi câu trả lời của nàng.

Đoán chừng trong lòng cũng nghĩ tới cường long không áp nổi địa đầu xà*, để cho nàng từ từ thôi.

(*) Cường long không áp nổi địa đầu xà: Nghĩa đen: Rồng có mạnh thì ngay từ đầu cũng khó đánh được rắn; Nghĩa bóng: Làm việc gì ban đầu cũng sẽ gặp khó khăn.

Quả nhiên, không lâu đã có người giúp đỡ Xuân Đào kêu lên, "Cô nương, ngươi đáp ứng đi, không cần vì vật ngoài thân mà làm mất tính mạng!"

Tiếp đó có nhiều người phụ họa hơn, cũng la hét nói nàng nên ngoan ngoãn thuận theo Chân Bất Phàm, giao tảng đá rách nát kia ra.

Vừa quay đầu lại, xú nam nhân Chân Bất Phàm kia lại hừ một tiếng, giống như thấy nàng sẽ giao đồ ra mà không cần suy nghĩ, vẻ mặt rất là chắc chắn.

Xuân Đào này làm rối lên hết rồi!

Cổ Vô Song âm thầm cắn răng, nếu lúc này nàng đưa đồ cho hắn, nàng thật sự là thứ hèn nhát tới từ phương bắc!

Vừa nghĩ tới sau khi giao đồ ra sẽ bị giễu cợt thế nào. . . . . .

Vừa xuất hiện ý nghĩ này thì trong nháy mắt trở thành hư không.

Hay là tự bảo vệ mình, vì vậy giọng điệu uyển chuyển, giả bộ cười, "Hòn đá kia ta có ý định giữ lại làm của hồi môn cho vị hôn phu tương lai của ta, Chân công tử cũng muốn có sao?"

"Thì ra ngươi thật sự không lập gia đình." Hắn nhíu nhíu lông mày, "Ngươi hẳn là ba mươi đi."

Cái gì?!

Lúc này Cổ Vô Song không để ý an nguy của bản thân, đánh vào ngực hắn một đấm, không ngờ Chân Bất Phàm hoàn toàn không có phản ứng, mà tiếp tục giễu cợt, "Ngươi biết Quân Bảo bao nhiêu tuổi không? Ngươi có thể làm mẹ đệ ấy luôn đấy."

Nói xong Chân Bất Phàm suy nghĩ, lúc này càng muốn lấy bảo ngọc kia vào trong tay hơn, nếu không đến lúc đó nữ tử này cầm đi lừa gạt Quân Bảo tiểu đệ, giết hại mầm non của quốc gia.

"Chân Bất Phàm!" Cổ Vô Song nặng nề kêu lên một tiếng, bị hắn làm cho tức giận sôi máu. Đột nhiên tay từ giữa đai lưng lấy ngọc thạch kia ra, cầm ngọc thạch đưa ra trước mặt hắn, bỗng dưng cười nói tự nhiên, "Vâng, lão nhân gia ngươi nên thấy rõ ràng ——"

Nhất Phách Lưỡng Tán! (Có thể hiểu: vì có thể đạt được mục đích mà hai bên có hại cũng không sao)

Chính là trước mặt mọi người ném ra theo đường vòng cung——

Vang lên một tiếng trầm đục.

Ngọc thạch chìm xuống dòng sông.

Chân Bất Phàm cực kỳ không thoải mái.

Nữ nhân này đang gây hấn với hắn, rõ ràng khiêu khích. Tại thời điểm trước mắt, nàng đúng là không biết sống chết đi khiêu khích hắn!

Hắn tất nhiên biết không có ngọc thạch hắn sẽ thất bại, hơn nữa sắp bị một người mà hắn xem thường là con nhà giàu cười nhạo.

Mặt đanh lại nhìn nữ tử trước mắt không biết sống chết vuốt râu hổ.

Đột nhiên buông hai tay ra, ném người trong ngực về phía trước——

Trong tiếng thét chói tai của Xuân Đào, Cổ Vô Song "tõm" một tiếng!

Bị ném xuống sông rồi.

Xuân Đào trợn mắt há mồm thật lâu, bỗng dưng kêu to, "Cứu, cứu mạng a! Tiểu thư không biết bơi!"

Toàn trường yên tĩnh một hồi lâu, đột nhiên trong đám người có một nam tử lao ra, dũng cảm nhảy xuống sông.

Cứu người?

Không, là cứu tảng đá kia.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Mị Hương

Mị Hương

Mị Hương thuộc thể loại ngôn tình cổ đại, truyện xoay quanh về cuộc sống của cô

23-07-2016 82 chương
Phép Màu

Phép Màu

Phép Màu là cuốn tiểu thuyết ngôn tình hài hước về một cặp vợ chồng trẻ vừa

22-07-2016 16 chương
Ác ma - Liên Liên

Ác ma - Liên Liên

Giới thiệu: Trích đoạn 1 "Cháu sẽ biết điều nghe lời. . . . . ." Thấy lão gia gia

15-07-2016 11 chương
Anh trai em gái - Tảo Đình

Anh trai em gái - Tảo Đình

Lời tựa Nếu nói rằng: "Yêu là mỗi sợi tơ. Tấm vải tình yếu nhất định phải do

15-07-2016 42 chương
Tình yêu tìm lại

Tình yêu tìm lại

Tin nhắn chỉ có vài chữ, mà nó làm tim Long như thắt lại "Em muốn gặp lại anh, nơi

24-06-2016
Cái đuôi

Cái đuôi

Cậu ấy vẫn hỏi cái câu cũ rích năm xưa "mẫu con trai cậu thích là gì?" và tôi cũng

24-06-2016
Nước

Nước

Có lẽ những ngày ấy, nơi ấy đối với một số nhiều người nó cũng sẽ chỉ còn là

26-06-2016
Bếp rượu

Bếp rượu

Ngày nào đó có thể bếp không còn đỏ lửa, ngày nào đó có thể không còn những trăn

23-06-2016
Ta đi qua đời nhau

Ta đi qua đời nhau

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Sáng nay

25-06-2016
Bóng ma trên đê

Bóng ma trên đê

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện kinh dị số 1) Cũng như sáng nay, ông

27-06-2016
Tôi, Em và Lão

Tôi, Em và Lão

Thế là đã gần một trăm ngày sau cái chết của lão, một cái chết khá đột ngột. Khi

01-07-2016
Một ngày thường

Một ngày thường

Hơn hai mươi năm trước tôi đã hỏi anh: "Rồi sau này trong cuộc sống chung sẽ không ai

24-06-2016

The Soda Pop