Dưỡng Thú Thành Phi

Dưỡng Thú Thành Phi


Tác giả:
Đăng ngày: 24-07-2016
Số chương: 199
5 sao 5 / 5 ( 53 đánh giá )

Dưỡng Thú Thành Phi - Chương 79

↓↓
Vết thương trong lòng bàn tay Tịch Tích Chi đã sắp khỏi. Nàng nắm đũa lên, gắp một miếng thức ăn cho vào miệng.

bạn đang xem “Dưỡng Thú Thành Phi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Phượng Tiên cư không hổ là tửu lâu đệ nhất. Mùi vị của món ăn này không kém món của đại trù trong cung. Hơn nữa hễ là món ăn xuất phát từ tay những người khác nhau thì mùi vị đều có điểm khác. Ăn quen thức ăn trong hoàng cung, thỉnh thoảng ăn thức ăn trong Phượng Tiên cư, Tịch Tích Chi cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Nàng nếm thử rất vui vẻ, không hoảng không loạn mà nhận ra nguyên liệu làm ra.

Vừa định cầm bút viết chữ, vẻ mặt nàng đã lúng túng, ngẩng đầu nhìn người chủ trì, "Đại tỷ tỷ, muội không biết viết chữ. Tỷ viết giúp muội được không?"

Một tiếng 'đại tỷ tỷ' này ngọt ngào êm dịu, ngọt tới mức khiến người nghe như được ăn một viên đường.

Nữ chủ trì đó lập tức bước tới, cười nói: "Muốn viết gì? Để tỷ tỷ giúp muội."

Tịch Tích Chi tiếp tục giả vờ đáng yêu, một tiếng lại một tiếng 'đại tỷ tỷ', chọc rất nhiều người không khỏi vểnh tai lên nghe, hận không phải tiếng 'đại tỷ tỷ' trong lời tiểu hài tử đó là mình.

An Hoằng Hàn hơi ăn dấm, bất đắc dĩ mà liếc bên kia một cái, nếm thử món ăn, sau đó đề chữ lên giấy Tuyên Thành.

Đông Phương Vưu Dục bên kia cũng không chậm chạp, gần như giống An Hoằng Hàn, cũng nếm xong một món thì lập tức đề bút viết lên.

Tịch Tích Chi len lén nhìn hai người mấy lần, càng cảm thấy áp lực trong lòng thật lớn.

Chẳng lẽ vì vậy nên vừa nãy An Hoằng Hàn mới nói 'Hôm nay nàng muốn thắng, e rằng hơi khó'? Nhìn dáng vẻ vân đạm phong khinh của hai người này, hình như căn bản không để cuộc tranh tài này vào mắt.

Tịch Tích Chi nếm hết năm món ăn, nói ra tên và nguyên liệu rất dễ dàng. Trước kia nàng sống trong núi sâu, vì chỉ có hai người là nàng và sư phụ, cho nên chuyện nấu cơm làm thức ăn đều do mình nàng ôm. Sư phụ kia của nàng luôn phủi tay không làm, ngoài dạy nàng tu luyện mỗi ngày thì sẽ không làm chuyện đứng đắn gì.

Mà khẩu vị của sư phụ rất xảo quyệt, nếm cũng không nếm cùng một loại thức ăn.

Nhưng nàng cũng chỉ biết làm mấy món thường ăn trong gia đình mà thôi...

Sư phụ luôn nói dùng nàng chưng làm thức ăn cho chó, chó cũng không ăn. Cho nên sư phụ thường xuyên xuất núi, mang về chút món ngon ăn đỡ thèm, dần dà, nàng cũng dưỡng thành đầu lưỡi vàng. Có điều nàng cũng không kén ăn, bất kể có phải mỹ vị hay không, chỉ cần có thể lấp đầy bụng là nàng đã thỏa mãn rồi.

Theo một nén nhang từ từ cháy hết, thời gian kết thúc.

Một tiếng trống vang lên, tiếng nữ tử lại vang lên lần nữa, "Trận đầu tiên đã xong. Vậy để chúng ta xem một chút ai sẽ ở lại, ai sẽ rời đi..."

Trong tay nữ tử cầm đáp án đã được chuẩn bị xong từ trước, đi tới trước mỗi cái bàn, kiểm tra đáp án người dự thi viết ra.

Muốn dựa vào một cái lưỡi mà nói ra tên và nguyên liệu món ăn là một chuyện vô cùng khó.

Nữ tử kiểm tra hết bốn năm tờ giấy Tuyên Thành trên bàn, chỉ có một người dự thi được giữ lại, có thể thấy được độ khó không như bình thường.

Sau đó nữ tử đi tới trước mặt An Hoằng Hàn, kiểm tra một cách nghiêm túc vài lần, lộ ra nụ cười, "Chúc mừng huynh, đáp án hoàn toàn đúng."

Nghe thế, đồng tử Tịch Tích Chi xoay vòng vòng, không ngờ An Hoằng Hàn thật có chút tài năng, chân nhân bất lộ tướng. Trước kia chưa từng nghe hắn nói kiến giải về mỹ thực như vậy.

Vừa rồi Tịch Tích Chi nói chuyện hoàn thuận vui vẻ với nữ chủ trì cho nên khi nàng ấy đi tới thì không căng thẳng chút nào, còn có thể nháy mắt mấy cái với nàng ấy.

"Ta xem trước một chút." Nữ tử liếc nhìn hàng chữ trên giấy Tuyên Thành, sau đó đối chiếu với kết quả thì kinh ngạc mà mở to mắt, "Vậy mà hoàn toàn đúng rồi."

Nàng vốn tưởng tiểu cô nương này tham gia thi đấu chỉ là chơi một chút mà thôi, dù sao muội ấy mới chỉ bảy tám tuổi, vừa nhìn đã thấy không được.

Tất cả những người phía dưới đều nhao nhao bàn luận một cách nhiệt tình, như thể không tin được những lời này.

Rất nhiều người sinh ra nghi ngờ: "Thật hay giả? Tiểu cô nương kia đáp đúng thật à? Chắc chắn không phải là nàng nhường chứ?"

Bị rất nhiều người chất vấn, Tịch Tích Chi và nữ tử cũng không quá vui vẻ.

Nữ tử là người Phượng Tiên cư, cho nên chắc chắn sẽ không cãi vã với khách nhân, nở nụ cười nhạt, "Nếu mọi người không tin thì có thể tự mình đi lên đối chiếu, xem ta có nói sai không."

Theo những lời này, rất nhiều người yên lặng.

Nếu nữ tử đã dám mở miệng vậy thì chắc chắn vô cùng nắm chắc, ai bằng lòng lên tự đòi mất mặt chứ?

"Tiểu muội muội, chúc mừng muội, muội cũng có thể vào vòng tiếp theo."

Sau đó nữ tử đi xem đáp án của những người khác...

Đông Phương Vưu Dục cũng vượt qua.

An Hoằng Hàn nhìn tiểu hài tử chằm chằm, nói như khích lệ: "Không ngờ bản lĩnh tham ăn của nàng cũng có thể phát huy tác dụng."

Tịch Tích Chi hừ hừ hai tiếng. Đó là đương nhiên. Kiếp trước ăn mỹ vị đã nhiều, huống hồ kiếp này lại nương nhờ bên cạnh An Hoằng Hàn, ăn không ít đồ tốt.

Đặc biệt là cá Phượng Kim Lân, chính là mỹ vị ngon nhất nàng từng ăn.

Sau vòng thi thứ hai chỉ còn lại bảy người.

Thức ăn vòng này càng tinh xảo hơn lần trước, mùi vị cũng vô cùng ngon. Nhưng muốn đoán ra nguyên liệu thì hơi khó. Bởi vì món ăn càng ngon thì quy trình nấu càng nhiều. Mà trong lúc đó, rất nhiều mùi sẽ biến thành mùi phụ trợ. Lại có rất nhiều người sẽ bị những mùi khác át đi.

Tịch Tích Chi gắp một miếng thức ăn, sắc mặt không còn thoải mái như vừa rồi, từ từ nhai nuốt rất lâu, mới vẫy đại tỷ tỷ tới viết tên giúp nàng.

Qua vòng so tài đầu tiên vừa rồi, rất nhiều người cũng đã nhìn Tịch Tích Chi với cặp mắt khác xưa, không còn khinh thường như vừa nãy.

Qua nửa nén nhang nàng mới miễng cưỡng nói ra tên năm món ăn và nguyên liệu, giơ tay lau mồ hôi trên trán, không nhịn được mà thở dài một hơi.

An Hoằng Hàn đã sớm làm xong, nét chữ mạnh mẽ trải khắp trên giấy. Mỗi một nét tựa như con người hắn, vô cùng có khí phách.

Tịch Tích Chi xoay người nhìn Đông Phương Vưu Dục. Hắn đang cau mày vắt óc suy nghĩ, bút lông trong tay dừng lại rất lâu.

Cách rất xa, Tịch Tích Chi thò đầu nhìn chữ của hắn. Còn chưa thấy rõ đã bị nữ tử chủ trì cắt ngang.

"Vòng thứ hai còn chưa hoàn thành, nhớ đừng nhìn lung tung xung quanh, không thì có thể bị định tội sao chép đó."

Tịch Tích Chi bĩu môi, chỉ có thể rụt đầu lại.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, một nén nhang từ từ hóa thành tro bụi.

Nữ tử chủ trì đối chiếu lần nữa, lần này lại đi tới chỗ ba người.

Chỉ giữ lại An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi, Đông Phương Vưu Dục và người thắng cuộc thi lần trước.

Người kia tên là Hứa Du, nghe nói rất nổi tiếng trong Hoàng Đô. Hễ là nơi nào có tranh tài mỹ thực đều có thể thấy bóng dáng hắn.

Hắn mặc áo bào màu tro với áo choàng ngắn, trên mặt tràn đầy tự tin, ánh mắt nhìn ba người tràn đầy khinh thường.

Trong lòng Tịch Tích Chi không quá thích hắn, chỉ liếc nhìn rồi dời mắt đi.

"Tranh tài đã sắp bước vào thời khắc kích động lòng người nhất rồi...Sau đây sẽ đổi lại hình thức so tài, không còn là chia ra nếm năm món ăn khác nhau mà là để bốn vị dự thi cùng nếm một món ăn. Tóm lại, ai có thể kiên trì tới cuối cùng thì người đó chính là người đoạt giải trong cuộc tranh tài của chúng ta. Nghĩ tới một rương bạc trắng óng ánh, mọi người có thể không động lòng không?"

Lời nói kích động lòng người của nữ chủ trì vừa ra khỏi miệng, lập tức khiến tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi.

Người ngồi trên lầu hai và ba đều hơi có thân phận và địa vị. Trong này cũng có không ít người làm quan trong triều, thấy bệ hạ và Thái tử Luật Vân quốc cùng tham gia tranh tài ở dân gian đã đủ giật mình. Vậy mà điều khiến bọn họ càng giật mình hơn là ba người bọn họ chen lên trước mấy cái tên khác hết.

Trong một nhã gian.

"Lưu Thượng thư, nữ nhi của ông làm phi trong cung, có biết tiểu cô nương xinh đẹp kia là ai không?"

Người được gọi là 'Lưu Thượng thư' lắc đầu, "Lão phu chưa từng nghe nói. Chỉ nghe nói tiểu cô nương này là thình lình xuất hiện, thân phận rất khiến người ta không đoán ra."

Cũng không biết nghĩ tới cái gì, nam tử trung niên ngồi đối diện khẽ nói: "Lưu Thượng thư, chúng ta đều là người cao tuổi trong triều, tuy hôm nay quyền thế rất cao nhưng cuối cùng sẽ có ngày cáo lão hồi hương, vẫn phải có vật bảo đảm mới được. Ông hiểu không?"

Lưu Thượng thư hoảng hốt trong chốc lát, thở dài một tiếng, "Đương nhiên lão phu biết. Nhưng chuyện cũng không phải lão phu muốn xảy ra là có thể xảy ra. Bây giờ nhi tử của lão phu đã đi, chỉ còn một nữ nhi là Hoa phi, đương nhiên muốn bồng cháu."

Nhưng Hoa phi vào cung đã ba năm mà bụng vẫn không có động tĩnh gì. Vì chuyện này ông đã từng nói với nữ nhi không ít lần.

"Ông biết không, ông nhìn một chút...Trước không bàn tới chuyện hài tử kia có phải là con của bệ hạ không, tóm lại bệ hạ thích hài tử đó, để nữ nhi ông nhanh sinh một đứa, chung quy cũng không sai."

Lưu Thượng thư gật đầu tán đồng.

Tranh tài càng về sau càng khó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi cau chặt. Hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại thành một cục, ba lần bốn lượt gắp thức ăn bỏ vào miệng, nếm thật kỹ.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử là một truyện võng du được đăng tải miễn phí tại KhoTruyenHay.Gq

19-07-2016 105 chương
Hoàng Hậu Xấu Xí

Hoàng Hậu Xấu Xí

Trích đoạn:Dám động vào Vương phi tương lai, không có chém đầu của nàng ta đã xem

20-07-2016 10 chương
Tình yêu quý tộc - Luxu

Tình yêu quý tộc - Luxu

Giới thiệu: Diệp Xuân (17 tuổi) : nữ nhân vật chính, là một người hiền lạnh nhưng

14-07-2016 97 chương
Chiến Lang

Chiến Lang

Chiến Lang là một tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Hắc Khiết Minh có nội dung xoay

22-07-2016 50 chương
Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh? là một truyện ngôn tình của tác giả Dư Lạc Thần, bạn có

21-07-2016 34 chương
Ký vãng

Ký vãng

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải

25-06-2016
Ngôi nhà hoa vàng

Ngôi nhà hoa vàng

Trước kia, trong mảnh vườn đó và ở hiên ngôi nhà được trồng rất nhiều hoa cánh

24-06-2016
Cuốc xe ôm nhớ đời

Cuốc xe ôm nhớ đời

(khotruyenhay.gq) Trời ơi! Tôi muốn quỳ xuống đường mà tế sống người đàn ông

27-06-2016

XtGem Forum catalog